Chương 2

“Chậc.” Cô dường như đang xem hài kịch mà cười, “Hiện tại quyền lực của cảnh sát đều lớn như vậy sao?”

“Tôi không phải cảnh sát.” Amuro Tooru thời điểm nói những lời này không tự giác mà thẳng sống lưng, cả người toát ra bộ dáng kiêu ngạo.

Lúc đó chính là vì Amuro Tooru vừa mới từ trường cảnh sát tốt nghiệp, một thời nhiệt huyết, cái gì đều dám làm.

“Vậy sao?” Kuriko âm dương quái khí.

Amuro Tooru đem cô khảo đến trên ghế, cô không có phản kháng, thuận theo ngồi dưới đất, trợn tròn mắt vẫn không nhúc nhích nhìn anh, không có sợ hãi, cặp mắt kia không có lấy một tia sợ hãi, chỉ có sự nghiền ngẫm cùng ý thăm dò được bày ra rõ ràng.

Rất có bản lĩnh, đây là suy nghĩ của Amuro Tooru lúc ấy.

Anh quả thực đã chú ý đến Kuriko sau khi phạm phải vụ án kia. Chỉ dùng một phát súng duy nhất để cướp lấy sinh mạng kẻ khác lại không để lại dấu vết chút nào cả. Lúc trước công an vì điều này mà cho rằng án tử như vậy nhất định là một tay súng bắn tỉa lão luyện đầy kinh nghiệm của tổ chức ra tay, nhưng thời điểm khi xem camera giám sát duy nhất may mắn còn sót lại, nhìn thấy người xách túi đựng súng, mang mũ lưỡi trai thậm chí còn huýt sáo vui tươi hớn hở từ kia đống đổ nát rời đi lại là thiếu nữ mười mấy tuổi, bọn họ tất cả đều sốc đến nỗi không thể tin được.

Anh qua việc tìm hiểu gốc gác, gia phả thì cuối cũng điều tra ra cô thế mà lại là đại tiểu thư của công nghiệp quân sự Mitsubishi. Nhà Mitsubishi là đại doanh nghiệp, suy xét đến việc trực tiếp tìm cha mẹ cô có khả năng sẽ mang đến rất nhiều ảnh hưởng dư luận trong xã hội, Amuro Tooru quyết định trực tiếp từ bản thân cô xuống tay trước.

“Anh thực sự có bản lĩnh đấy.” Hiện tại, vị thiếu nữ này đang ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm anh.

Amuro Tooru không có để ý đến cô, lo mở ra máy tính của bản thân bắt đầu liên hệ cấp trên.

Qua hồi lâu, cô tựa hồ trầm tĩnh mà ngủ rồi. Amuro Tooru vẫn là có chút lương tâm, dù nữ nhân này là tội phạm có tội ác tày trời, anh vẫn là cởi bỏ còng tay chuẩn bị đem cô bé tới trên giường.

Kuriko tỉnh lại.

Mắt cô buồn ngủ mông lung, đầu khẽ xoay chuyển, sau khi nhìn đến Amuro Tooru liền cười vô hại với anh một chút, “Tôi cần phải vào WC, cảnh sát tiên sinh.”

Trước bộ dáng ngây thơ hồn nhiên kia, cũng khó trách Amuro Tooru mắc mưu.

Anh đem cô khóa ở dưới vòi rửa tay trên bồn rửa mặt, vừa vặn có thể đến tới vị trí WC, sau đó đóng cửa lại, chờ ở ngoài cửa.

Kuriko sau khi thấy anh đóng cửa, từ trên đầu lấy xuống kẹp tóc được che giấu tinh vi, cạy được còng tay ra, sau đó cúi đầu, lúc cô đưa được hai cái răng cưa gỗ xuyên qua nơi khe hở sờ soạng vài cái, lấy ra được một cái lọ bằng nhựa trong suốt, chỉ nhỏ bằng ngón út, có chứa đầu để phun sương.

Cô mở vòi nước ra, bắt lấy khăn lông bị ướt, che ở trên miệng và mũi, tiếp theo “bụp” một phát ngồi trên mặt đất, kêu "ui da" một tiếng.

Amuro Tooru nghe tiếng động lập tức mở cửa, nghênh đón là bị phun trực diện một ít chất lỏng, chưa kịp phản ứng liền bất tỉnh nhân sự.

……

Sau khi anh tỉnh lại, phát hiện chính mình vậy mà trúng chiêu.

Còng tay chuyển qua trên tay anh, cả người bị đưa tới bồn tắm, vòi hoa sen trên đỉnh đầu đang xả nước, cô gái đầu sỏ gây tội kia cũng đang ngồi ở trong bồn tắm, hai cái đùi giao điệp ở bên nhau, cúi đầu lạch cạch lạch cạch ở trên di động gõ chữ.