Chương 15

“Tình hình chung thì mèo con hơi gầy ốm, mũi có chút trắng bệch. Kết quả kiểm tra máu cho thấy nó bị thiếu máu, may mắn là không có bị kí sinh trùng nào, còn mấy vấn đề khác thì phải quan sát một thời gian mới biết được, nhưng chủ yếu là suy dinh dưỡng.” Bác sĩ thú y nhìn kỹ kết quả kiểm tra đo lường ra kết luận như vậy.

[Suy dinh dưỡng.] Hagiwara Kenji một tay ôm bé mèo đen một tay xách theo l*иg thú cưng vừa đi vừa tự hỏi thực đơn sau này cho bé mèo nhà mình.

Bởi vì mèo con vô cùng ngoan ngoãn, lại được bác sĩ thú y khen ngợi là một bé mèo ngoan nhất ông từng gặp nên Hagiwara Kenji không nhốt mèo nhà mình vào l*иg. Hiện tại thời tiết oi bức như vậy nhốt nó ở bên trong ít nhiều khiến nó không thoải mái. Hoàng hôn dần buông hạ dưới chân trời, trên đường người lui tới làm tăng thêm cảnh sắc thơ mộng.

Matsuda Jinpei mở di động nhìn đến tin nhắn gửi tới: “Hagi, ông chủ tiệm giặt nhắn là quần áo chúng ta giặt sạch rồi, thuận đường thì đi lấy luôn không?”

“Được thôi a~”

Tiệm giặt đồ khá vắng vẻ ngay cả khách quen lui tới cũng ít nên cả nhân viên làm thêm cũng không có. Lê Anh Thơ ló đầu ra nhìn trái phải đánh giá, cảm thấy ngoại trừ mùi hương thơm từ quần áo giặt sạch còn có một mùi hương kì quái khó chịu. Trong thời gian ngắn cô không biết mùi hương này xuất phát từ đâu, tóm lại Lê Anh Thơ chả thích cái mùi này tí nào.

Matsuda Jinpei gọi lớn tiếng vài cái vọng vào tiệm, chập hồi một vang lại tiếp đáp lại của chủ tiệm từ mặt sau cầu thang. Lê Anh Thơ vừa nhìn đến người chủ tiệm đi tới, cả người căng cứng trong nháy mắt, toàn bộ lông đều xù lên, nhanh chóng nhảy khỏi l*иg ngực của Hagiwara Kenji mà chạy ra tới cửa tiệm đứng.

Cái khuôn mặt cùng dáng người thấp bé của ông chủ tiệm giặt này làm sao mà Lê Anh Thơ quên được chứ. Ông ta chính là thủ phạm gϊếŧ cha mẹ của Morofushi Hiromitsu ngày xưa và chính ông ta luôn theo dõi anh ấy suốt ngần ấy năm.

Cả người ông ta được bao quanh bởi ánh sáng đen ảm đạm hơn nữa sau lưng ông ta còn có một sinh vật kì quái bám theo nữa kìa. Cái con quái vật ấy cả người đen tím, to cao bám theo sau như dính chặt vào chủ tiệm, nó mập mạp lủng mỡ khắp người, xúc tu ngoe ngoảy khắp nơi, đầu có một bím tóc. Bản mặt nó giống như khuôn mặt một bé gái bị thổi căng da và được may vá thêm hai khuôn mặt của một cặp nam nữ, trên lưng chi chít gai nhọn mang dáng dấp như dao phay. Miệng nó sưng phù nằm giữa thân, hàm răng vàng ố hôi thối mốc meo lộ ra khi cười và luôn miệng lập lại câu nói rợn người: “Trả con lại cho ta…các ngươi dấu con bé đi đâu rồi…. trả lại cho ta…”

Hơn thế nữa, theo kinh nghiệm thu được sau mấy lần diệt cái đám sinh vật kì dị này, Lê Anh Thơ xác định được cấp bật của nó là cận cấp một luôn ấy. Trong đầu cô vang lên hồi chuông cảnh báo, cố gắng khắt chế nỗi sợ trong lòng mà đè nén nguồn năng lượng bí ẩn trong cơ thể, tỏ vẻ bình tĩnh làm như bản thân không nhìn thấy nó để tránh nguy hiểm cho cả đám.

Cố gắng đè nén như vậy cũng không chiến thắng nỗi bản năng sinh tồn vốn có trong cơ thể, Lê Anh Thơ liền chạy nhanh ra ngoài ngay lập tức.

“Làm sao vậy bé con?” Hagiwara Kenji nhìn bé mèo đen nhà mình đột nhiên cảnh giác hỏi hang.

“A, xin lỗi, có thể ta trời sinh vốn không được động vật yêu thích đi.” Ông chủ tiệm đội mũ công nhân cười cười nói: “Các cậu đến lấy quần áo phải không? Xin đưa số điện thoại ra để xác nhận.”

Nhìn đến chủ tiệm nở nụ cười giả tạo tỏ vẻ mình hiền lành tốt bụng khiến Lê Anh Thơ ghê tởm cả người, nhanh xoay người chạy ra khỏi tiệm.

“A? Từ từ” [Nơi này là bên ngoài trường đấy, mèo con mà đi lạc nơi đây là khỏi tìm thấy luôn ấy!] Hagiwara Kenji đang thanh toán tiền đột nhiên thấy mèo nhà mình bỏ chạy liền hối hận vì không nhốt ẻm vào l*иg.

Matsuda Jinpei nhanh chân đuổi theo bé mèo đen ra ngoài cửa hàng liền nhìn điến nó đang ngồi xổm cách tiệm không xa. Anh quay đầu bảo thằng bạn mình không cần quá lo: “Nó không có đi xa.”

“Không cần chạy lung tung a, coi chừng bị xe đυ.ng bây giời.” Matsuda Jinpei ngoài miệng nói vậy nhưng bước chân lại rất nhẹ màng mà đi đến bé mèo đen nhằm tránh dọa nó sợ. Anh thắc mắc trong tiệm có cái gì đáng sợ đến nỗi dọa sợ cả bé mèo đen chạy ra đây a.

Lê Anh Thơ quay đầu nhìn xung quanh cảm thấy nơi đây tràn ngập hơi thở sinh hoạt đầy sức sống của thành thị. Tiệm bánh mì bên kia có nhiều khách hàng xếp hàng mua đồ chắc ăn ngon lắm đó, cách không xa cũng có mấy quán ăn cũng đang có hàng người chờ xếp hàng, cửa hàng rau củ quả bầy bán nhiều rau củ tươi ngon đẹp mắt mời chào người mua.

Phía đằng trước có biển giao thông quen thuộc, gần đó cũng có một cái công viên xanh mướt. Nơi đây tập hợp đày dủ tiện nghi cho cuộc sống nhưng tại sao lại có kẻ như thế ở đây!!

“Mèo con, bên này, tới đây nào.” Matsuda Jinpei lớn tiếng gọi.

Lê Anh Thơ quay đầu nhìn Matsuda Jinpei đang vẫy tay gọi cô về. Trong đầu tự hiện lên hình ảnh anh ấy hồi hai sáu, công nhận ngoại hình Matsuda Jinpei bây giờ không khác mấy lúc đó chỉ thiếu cái kính râm quen thuộc a nha~

Xem ra bữa nào rảnh bắt Matsuda Jinpei đeo kính râm nha~

Matsuda Jinpei bước chân nhẹ đến chỗ Lê Anh Thơ, đôi mắt nâu sáng ngời tuy có chút hung hăng nhưng cố tỏ ra dịu nhẹ tránh cho bé mèo dọa sợ lần nữa. Mới hồi nãy được bọn họ mang đi bệnh viện thú ý xong, cũng không thể họ xem thường lá gan của mèo này được.

“Meow~”

Bé mèo đen đứng dậy hướng Matsuda Jinpei đi đến. Anh hơi ngẩn người, nhìn con mèo chỉ nhỏ bằng bàn tay đang cố chạy tới chỗ anh với bốn cái chân nhỏ cụt kia, bộ lông bồng bềnh xõa tung làm nó có vẻ bụ bẫm đang nhảy nhót chạy lại đây.

Có chút đáng yêu a. Hơn nữa lại có cảm giác giống như được tin tưởng vậy đó, đúng là cảm giác không tồi a.

Cái bản mặt Matsuda Jinpei dấu dưới đám tóc xoăn dần đỏ lên. Anh ngồi xổm xuống, bế bé mèo đen không dẫy dụa kháng cự lên, quay người trở về tiệm giặt đồ. Lúc vừa mới bước chân tới gần cửa, đột nhiên bé mèo đen vặn vẹo cơ thể đòi thoát ra, bộ dáng không tình nguyện đi vào.

“Meo Meo”[Không cần đi vào đó!].

Lê Anh Thơ ngẩn đầu nhìn Matsuda Jinpei, cầu mong anh đừng đem cô vào đó.

“Rồi rồi không vào là được chứ gì!” Matsuda Jinpei đành ôm bé mèo đứng chờ trước cửa tiệm. Anh tay trái ôm bé mèo tay phải móc điện thoại ra xem tin tức.

Lê Anh Thơ đột nhiên tò mò trình độ kĩ thuật thế giới này, nỗ lực duỗi cổ ngó vào điện thoại. Vì thế liền có một cái đầu lông xù xù cố dán mắt vào điện thoại, chặn tầm nhìn của Matsuda Jinpei.

“Xem hiểu?” Matsuda Jinpei cười cười trước hành động ngộ nghĩnh của bé mèo đen: “Xem gần như vậy coi chừng gây hại cho mắt.”

Matsuda Jinpei di dời vị trí bé mèo, điều chỉnh góc độ tư thế để một người một mèo đều có thể nhìn thấy rõ màn hình. Tất cả đều là tiếng Nhật, tuy vậy giao diện không tính là xa lạ với Lê Anh Thơ, xem ra trình độ khoa học kĩ thuật nơi đây cùng thế giới trước kia cô ở không khác nhau là mấy.

[Không biết thế giới này có tồn tại Việt Nam thân yêu của mình không nữa?] Lê Anh Thơ trong hình hài mèo kích động nhìm chằm chằm điện thoại.

“Đang xem cái gì mà tập trung thế a?” Hagiwara Kenji xách túi ra tới liền nhìn thấy thằng bạn tốt cùng bé mèo nhà mình nhìn chằm chằm không chớp mắt vào điện thoại.

Matsuda Jinpei cất điện thoại đi: “Chỉ là xem mấy tin nhắn thường lệ thôi, nó cũng muốn nhìn nên tôi cho nó xem chung luôn.”

“Bé mèo tò mò à ~” Hagiwara Kenji ngẩng đầu nhìn sắc trời thấy không còn sớm liền bảo: “Còn chút ít thời gian, chúng ta đi siêu thị mua chút đồ đi.”

Thời gian sinh hoạt câu lạc bộ ở mấy trường học vừa vặn kết thúc thời gian này, trên đường phố xuất hiện nhiều bóng dáng học sinh qua lại vui đùa. Nữ sinh trung học ăn mặc đủ kiểu dáng đồng phục đáng yêu đang tụ tập trò chuyện. Trên đầu mấy nữ xinh ấy là các trang sức kẹp tóc đủ kiểu dáng tinh xảo dễ thương, khuôn mặt tràn đầy sự hoạt bát vui tươi như những con sóng mùa hè, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.

Bên đó thật xinh đẹp quá đi! Đặc biệt mấy món ăn trên tay họ a~

Mùi thịt nướng thơm phức tỏa ra từ xiên thịt trên tay họ thật muốn cắn một miếng quá đi! Mặt trên miếng thịt có rải chút hạt tiêu cùng phô mai tan chảy khiến Lê Anh Thơ them nhỏ dãi. Cái ly nước màu nâu trà trên tay nữ sinh kia nhìn chắc ngon lắm đấy a~

Tầm mắt bé mèo đen trong khoảng thời gian này không thể rời khỏi, chóp mũi vô thức mà hướng về phía đó mà ngửi.

Mấy nữ sinh đang chia sẻ những thú vị ở trường học đột nhiên chú ý đến hai anh trai với nhan sắc cực phẩm đi cùng nhau với một bé mèo đen đáng yêu. Đặc biệt là đôi mắt tím to tròn sáng long lanh như trời đêm kia đang nhìn về phía họ.

Đáng yêu quá đi!

Nhìn hai thanh niên có ngoại hình không giống với mấy nam sinh trên trường nhưng cực kì đẹp trai a. Người tóc xoăn vẻ mặt có chút cau có nhưng cũng không che hết nét đẹp vốn có của anh ấy. Còn người nam tóc hơi dài kia lại đang hướng về phía họ cười.

[A a đẹp trai quá đi thôi!] mấy nữ sinh gào thét trong lòng.

Hơn nữa bé mèo nho nhỏ kia còn hướng về phía họ phát ra tiếng kêu mềm mại vẫy chào: “Meow~”

Làm mấy nữ sinh ôm tim hét chói tai.

Càng ngày càng có nhiều tầm mắt chú ý đến, thậm chí có người ý đồ tới gần làm Matsuda Jinpei có chút bực bội. Đặc biệt nhóc mèo đen trong lòng ngực lại hướng về mấy nữ sinh làm nũng. Âm thaanh mềm mại này trước đây chưa bao giờ hướng cả đám kêu mà nay lại hướng về phía đó kêu, chẳng lẽ nó thích nữ hơn sao?

Matsuda Jinpei một tay ôm bé mèo đen quyết đoán đem nó đối diện với khuôn mặt của mình.

Hương thơm đò ăn giây lát liền biến thành khuôn mặt đen xì của Matsuda Jinpei khiến Lê Anh Thơ có chút ngơ ngác chưa thích ứng kịp.

“Meoww” [Làm gì a? Đây chỉ đang ngửi mùi đồ ăn thui mà!]

Nhìn thằng bạn tốt đang run rẩy nhịn cười kế bên, Matsuda Jinpei mặt không biểu cảm: “Đi mau, Hagi.”

“Jinpei-san cứ như thế là không tìm được bạn gái đâu đó a~” Hagiwara Kenji nhịn không được mà trêu chọc.

“Nhiều chuyện.”

Thấy Matsuda Jinpei không nói không rằng mà xách Lê Anh Thơ đi chỗ khác làm cô hết ngửi được mấy mùi thơm kia. Tức giận một bụng, Lê Anh Thơ quyết phải trả thù Matsuda Jinpei mới được. Lăm le Matsuda Jinpei không chú ý, cô nhảy vọt lên đầu anh ngồi chễm chệ trên ấy.

“Ê leo xuống khỏi đầu tao ngay con mèo kia!” Matsuda Jinpei cau có mặt cố đem con mèo đen trên đầu mình xuống. Mấy móng vuốt mèo cứ bám chặt lấy tóc anh khiến anh khó đem nó xuống với lại không muốn là nó bị thương nên đành để mặt nó như vây. Thành ra cho ra lò hình ảnh một bé mèo đen cùng mặt đen của Matsuda Jinpei đập vào mắt người xem.

Nhìn một màng diễn ra trước mặt Hagiwara Kenji nhịn không được mà ôm bụng cười vang sẵn tiện lén chụp vài tấm nhân lúc Matsuda Jinpei không để ý.

Lê Anh Thơ ngồi trên đầu Matsuda Jinpei cảm thấy như đang đứng nơi đỉnh cao nhân sinh mà thoải mái lim dim mắt, tay vẫn báu chặt tóc Matsuda Jinpei.

Đi ngang qua một con phố, một mùi hương thơm phức bay đến mũi mèo của Lê Anh Thơ, nhìn ngó xung quanh phát hiện một xe quầy xiên thịt nướng thơm ngon gần đó liền vòi hai người mua cho cô.

“Ê ê, đừng có mà nắm tóc tao nữa…. buông ra cái coi nào…” Matsuda Jinpei thấy con mèo đen cứ báu tóc mình mà quạo lên.

“Nhóc con muốn ăn nó sao?” Hagiwara Kenji tinh ý phát hiện khi thấy bé mèo đen luôn chỉ tay về một hướng, nhìn theo hướng đó là một quầy bán thịt nướng. Thấy tội cho Matsuda Jinpei, Hagiwara Kenji đành bảo ngọt bé mèo đen: “Ngoan ngoan xuống đây anh cho nha~”.

“Meow”[Thật hả?] Lê Anh Thơ sáng mắt nhìn Hagiwara Kenji, không nghĩ nhiều liền lấy thế nhảy tới vai anh, cọ cọ cái đầu nhỏ vào mặt tựa như làm nũng.

Hagiwara Kenji thấy bé mèo như thế liền mềm lòng mà mua cho bé vài xiên thịt nướng để Matsuda Jinpei mặt đen kịt đứng kế bên, thấy gần đó có một quán ăn Hagiwara Kenji lên tiếng: “Jinpei-san, chúng ta thuận tiện ghé vào đó ăn luôn không?”

Nói rồi Hagiwara Kenji mua xiên nướng cho bé mèo xong liền tấp vào quán ăn gần đó với Matsuda Jinpei dùng bữa, ăn xong bọn họ đi siêu thị mua chút đồ mới về. Bởi vì mang theo bé mèo con bên mình nên không quá thuận tiện, nên lúc mua xong trời cũng khá trễ nên cố về nhanh. Trên đường về phòng, cả hai thuận lợi tránh né gác cổng mà đem bé mèo nhập cư trái phép về. Vừa mới về chưa bao lâu, Morofushi Hiromitsu cùng Furuya Rei tới gõ cữa phòng.

“Cho nên bởi vì trong giai đoạn phát triển nên mới ngủ nhiều sao?” Furuya Rei nhìn bé mèo đen đang vùi đầu vào ăn ức gà luộc bên kia. Đây là do Hiro hồi chiều mượn chút đồ nơi phòng bếp làm, không hề có tí gia vị bên trong.

Hagiwara Kenji gật đầu: “Bác sĩ có nói như vầy, trừ bỏ suy dinh dưỡng do lúc trước sống lang thang bên ngoài thì mặt khác mọi mặt đều khỏe mạnh.”

Morofushi Hiromitsu thấy bé mèo đen thích thú ăn nhanh mà cẩn thận dùng khăn ướt lau sạch tay rồi xé khối thịt gà còn lại cho bé. Thấy mèo con hoàn toàn vứt bỏ thức ăn cho mèo một bên, mà chỉ chuyên tâm ăn ức gà luộc cùng cá sống cắt lát nên lo lắng hỏi: “Không yêu thích đồ ăn cho mèo nên bổ sung đinh dưỡng như thế nào đây?”

“Cái này không cần lo lắng.” Hagiwara Kenji đem sổ khám bệnh đưa từ trong túi ra: “Ở đây có hướng dẫn mua sắm từ bác sĩ, các loại đồ ăn bổ sung dinh dưỡng cùng các nguyên tố vi lượng đều có trong này.”

“Mèo con cũng ăn đồ ăn cho mèo dù ít cũng không tính là kén ăn. Nhưng quả nhiên vẫn cho nhóc này ăn mấy món bé thích.”

Matsuda Jinpei nhăc nhở: “Coi chừng đem nó chiều hư, Hagi.”

“Cũng không biết vừa mới hồi nãy ai vô pháp từ chối bộ dáng mèo con mong chờ mà mua cá ngừ đại dương đắt tiền đây ta~”

Người nào đó mạnh miệng: “Ít ra không quá mắc.”

Hagiwara Kenji: “Dúng rồi, Hiromitsu-san, cậu có biết làm cơm cho mèo không?”

“Không có làm qua, nhưng nhìn thực đơn chắc không khó lắm đâu.”

“Vậy cảm ơn cậu nha, tôi nơi này có thực đơn món ăn cho bé con đây nè ~” Hagiwara Kenji móc từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ: “Nấu cơm thật khó, vậy phiền cậu bớt chút thời gian làm chút ít đồ ăn cho bé mèo để cải thiện bữa ăn cho nó.”

Morofushi Hiromitsu lật xem một chút: “Không thành vấn đề. Chỉ là nguyên liệu mua khá nhiều nhưng chế tác lại rất đơn giản.”

“Này mà đơn giản?” Furuya Rei nhìn từng nguyên liệu trong cuốn sổ ghi dủ thứ: các loại thịt, trái tim, hải sản, các loại cá, gan,…đã thế còn phân loại thành nhiều loại khác nhau, hơn nữa phương thức chế biến cũng phức tạp không kém: “Hiro, cậu thật lợi hại.”

Morofushi Hiromitsu mỉm cười: “Nhìn sơ qua thì phức tạp nhưng làm không khó, Zero-san cậu có muốn thử không?”

Furuya Rei: “Hể? Tớ cũng có thể?”

“Đương nhiên, lần sau rảnh rồi thì cả hai chúng ta cùng làm.”

“Được thôi!”