Chương 15

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Khi chân chạm xuống đất bằng, khoảng cách hai người từ lúc bắt đầu đã duy trì một khoảng thời gian khá dài.

Diệp Thần thấy Cố Cẩn phải đi, nghĩ đến chuyện gì đó, liền gọi cậu lại.

Cố Cẩn: "? Có việc mau nói". Có rắm mau thả.

Diệp Thần từ trong túi lấy ra một đồ vật, duỗi tay đưa cho Cố Cẩn, anh đã nói với Cố Duyên mình sẽ tiện đường tới Cố thị, chính bởi vì anh muốn ở khu phố buôn bán bên cạnh mua một món đồ.

Vừa nãy quên mất không nhờ Cố Duyên chuyển giao, hiện tại thì không cần, dù sao chính chủ cũng đang ngốc ở trước mắt anh.

"Lần trước ở trong tiệc tối, tôi hành động có chút mạo phạm". Ừm, quá mức nghịch ngợm.

"Cho nên mua cái này làm quà…… Nhận lỗi?"

Diệp Thần cầm trong tay chính là một cái tinh tế nhỏ xinh chocolate bánh kem.

Độ ngọt max, ngày thường Diệp Thần tuyệt đối sẽ không đi mua cái loại này.

"Tôi phát hiện cậu ở trong bữa tiệc giống như rất thích ăn".

Sau khi bốn người bọn họ phân tán, Diệp Thần liền phát hiện Cố Cẩn trực tiếp đi bàn ăn bên kia, không ăn vài món chính mà ôm điểm tâm ngọt gặm, sau đó không lâu Cố Duyên cũng gia nhập đội ngũ.

Nói đến, quên cũng chuẩn bị một phần tặng Cố Duyên.

Cố Duyên: Hắt xì ——!

Để làm đồng bọn hợp tác lâu dài, vẫn cần thiết phải duy trì quan hệ một chút, lần sau chuẩn bị tốt.

Diệp Thần nghĩ đến, nhưng trên thực tế cũng không có để trong lòng đi ( không ).

Thấy Cố Cẩn không có phản ứng, Diệp Thần đem bánh kem đặt vào tay cậu.

Diệp Thần: "Nhận lỗi".

Cố Cẩn chậc một tiếng, "Không cần".

Diệp Thần: "Nhận lỗi". Ngữ khí tăng thêm.

Cố Cẩn: "A, uy hϊếp tôi?"

Diệp Thần: "Ừ, uy hϊếp" Tươi cười xán lạn.

Diệp Thần: "Thích món quà này sao?"

Cố Cẩn: "…… Ừ". Không muốn thừa nhận.

Diệp Thần: "Cậu nói không cần tôi liền mang tặng Cố Duyên".

Cố Duyên?

Từ khi nào mà hai người lại gọi thẳng tên?

Không phải lần trước còn kêu là Cố tiên sinh sao?

Ngay lập tức bị phép khích tướng trắng trợn táo bạo, cực kì rõ ràng công kích, người có du͙© vọиɠ chiến thắng kỳ quái Cố · học sinh tiểu học · Cẩn chấp nhận Diệp · học sinh tiểu học · Thần nhận lỗi.

Đại gia vui mừng, đại gia vui mừng.

...

Sau khi cùng Cố Cẩn từ biệt, Diệp Thần liền đi lấy xe.

Mở cửa xe, Diệp Thần ngồi xuống trong xe, động tác tay đυ.ng phải đồ vật trang trí để ở trước cửa sổ xe, vật trang trí lung lay, bởi vì lỏng lẻo mà cuốn sổ dựa vào nó cũng rơi xuống dưới.

Diệp Thần đem vật trang trí đặt chỉnh tề, rồi mới nhặt sổ trên mặt đất lên xem.

Cái notebook này đúng là cuốn sổ ghi chép bình luận của những độc giả, bởi vì mấy ngày nay vội việc công ty, gần như không có thời gian về biệt thự, anh liền dứt khoát mang cuốn sổ theo bên mình để tùy thời hiểu biết tin tức.

Diệp Thần mở cuốn sổ ra, những bình luận mới nhất sôi nổi hiện lên trước mắt.

"Ô ô ô Cố thiếu của tui, đây là khó khăn nhân gian gì vậy a trời ạ".

"Sự việc như này thật sự sẽ phát sinh ở thời hiện đại sao? Không thể nào, không thể nào".

"Như vậy ngẫm lại, những bá đạo tổng tài trong văn tổng tài đó vào nhầm phòng, nữ chủ sẽ cùng tổng tài đồng giường cộng chẩm một đêm, kỳ thật đổi đến trong hiện thực, nữ chủ thật sự sẽ yêu bá đạo tổng tài sao, nói trắng ra là này còn không phải là cưỡng x sao??"

"Ôm Cố thiếu một cái, tâm đã nhanh đau chết".

"Không dám tưởng tượng Cố Cẩn nhiều năm như vậy là như thế nào vượt qua".

……

"Các người đều đau lòng Cố Cẩn, vậy không ai đau lòng cho Cố Duyên sao? Đây cũng không phải hắn sai a, ngay lúc đó hắn chỉ là muốn cho em trai vui vẻ một chút, kết quả lại trở thành loại thảm kịch này. Nhất định tự trách đã lâu".

"Đừng nói nữa đừng nói nữa đều khổ đều khổ, ô ô ô ô Cố gia hai huynh đệ sao lại thế này a".

"Thảo (đệt) ai mẹ nó có thể tin tưởng, tôi một người trên có thể vác bình nước leo năm tầng lầu, dưới làm nữ hán tử có thể tay không chụp con gián, cũng đã khóc mà dùng xong một bịch khăn giấy. Tâm mệt tái kiến.jpg"

Bình luận còn đang không ngừng đổi mới.

"May mắn Cố Cẩn cuối cùng được đón trở về Cố gia, Cố Duyên cũng vẫn luôn yêu thương em trai mình”.

"May mắn Cố Cẩn gặp Sở Cảnh Trừng".

"May mắn Cố Cẩn gặp Diệp thiếu".

"??Vốn dĩ là đội hình hoàn hảo, lầu trên kia sao lại tới nữa".

"Làm sao vậy làm sao vậy!!! Lầu trên đến mức này sao đến mức này sao, chẳng lẽ Cố thiếu gặp được Diệp thiếu không phải chuyện tốt hả?”

"Diệp thiếu còn cầm quà nhận lỗi đấy! Ôm đi Diệp ca nhà ta thiện giải nhân ý biết sai liền sửa".

"Hai người hỗ động nhưng quá manh! Phảng phất đã get tới cách dùng phép khích tướng chính xác ( Sương mù )".

"Vốn dĩ tui là phái trung lập, không trạm Sở Cảnh Trừng cũng không trạm Diệp Thần, chỉ là đơn thuần thích cốt truyện cẩu huyết này mà thôi. Nhưng mà hiện tại, tui cảm thấy tui có khả năng muốn phản chiến, hướng về cp tà giáo. Ngo ngoe rục rịch.jpg".

Nhìn đến nơi này, Diệp Thần cảm thấy đủ rồi, vốn định dừng lại, ánh mắt lại va phải một cái bình luận mới nhất".

"Cái vấn đề phía trước Cố Duyên hỏi Diệp Thần, tôi vẫn luôn không hiểu, nhưng sau khi nghe Cố Duyên thuyết minh một đoạn về chứng bệnh của Cố Cẩn, khả năng tôi đã ngộ ra một điểm".

"?"

"…… Không biết lầu trên có phải hay không cùng ý nghĩ của tui giống nhau, tui cảm thấy…… Là ảo giác đi".

"Trời, vốn dĩ tâm tình vừa khá lên một tý, nhìn đến cái này, trong mắt lại chứa nước".

......

"Bệnh nhân từng nhiễm bệnh tới hiện thân giải đáp, xác thật là sẽ tồn tại bệnh trạng ảo giác, đầu óc cũng một mảnh hỗn hỗn độn độn, không thể bình tĩnh tự hỏi, lại còn phải tận lực đi ức chế".

“Có một số bệnh tâm lý thật sự có lẽ cả đời đều sẽ không tốt lên, cả đời đều sẽ sinh hoạt ở dưới bóng ma của nó".

......

"Có người dùng thơ ấu chữa khỏi cả đời, có người lại phải dùng cả đời để chữa khỏi thơ ấu".

Ánh mắt Diệp Thần rơi xuống trên một câu cuối cùng nhưng lập tức những lời này bị bình luận mới che lại qua đi.

Rồi sau đó, anh đem notebook khép lại, thả về chỗ cũ.

Anh không quyết định lập tức khởi động xe, mà ngả đầu dựa vào ghế sau lưng, lẳng lặng nhắm hai mắt.

Bên trong xe cách âm rất tốt, hơn nữa còn có vị trí đỗ xe, nên bên tai Diệp Thần không có tạp âm dư thừa, nếu nghe được thì cũng chỉ có tiếng hít thở của chính mình.

Câu bình luận cuối cùng anh thấy trong cuốn sổ kia trước sau lặp lại trong tâm trí, thật lâu không có biến mất.

Cái này khiến anh nhớ lại một ít hình ảnh không muốn nhắc tới trong hồi ức.

Ánh sáng nơi bãi đậu xe sáng tỏ, nhưng riêng khu vực Diệp Thần dừng xe, trong ánh sáng ngược lại mang theo một tia ảm đạm.

Không biết qua bao lâu, Diệp Thần mới mở mắt ra.

Chỉ là, đáy mắt anh không còn hàm chứa ý cười ôn nhu, tuy rằng cũng không phải bình tĩnh nhưng cũng làm người bình thản thoải mái.

Nơi đó không có bất cứ thứ gì, chỉ duy nhất một mảnh màu đen ám trầm.

Phiến hắc ám kia rốt cuộc là ảnh ngược của trần xe màu đen, hoặc là thứ gì khác, giờ phút này ai cũng không thể nói rõ.

Không biết bao lâu, Diệp Thần động, anh nâng tay phải lên, từ vừa nãy khi lật trang anh đã cảm thấy từng trận đau đớn truyền từ tay phải.

Vì để khống chế cảm xúc khi ở thang lầu, chính giữa lòng bàn tay đã bị anh dùng móng tay mạnh bạo bấm ra mấy vết máu in hình trăng non, thậm chí trong đó có chỗ còn đang không ngừng rỉ ra ngoài từng hạt huyết châu.

Anh giống như một người ngoài đứng xem, quan sát những vệt máu trên tay.

Làn da tay nguyên chủ trắng nõn, mang theo sắc màu ánh ngà, mặt trên gần như không có bất cứ vết thương nào.

Đây cũng là bởi vì nguyên chủ từ nhỏ đã sinh sống trong cẩm y ngọc thực, hắn không cần tự mình làm bất cứ việc nặng nào, những cái đó đều sẽ có quản gia cùng người hầu đi làm.

Thậm chí trong trí nhớ, khi còn nhỏ nguyên chủ đã từng muốn hỗ trợ làm việc nhà, nhưng ngón tay không cẩn thận bị pha lê cắt một vệt nhỏ, ngay lập tức liền nhịn không được mà òa khóc.

Có lẽ hắn không phải cố ý như vậy, nhưng mà người hầu phụ trách khu vực kia đã bị sa thải ngay lập tức.

Khi nguyên chủ còn chưa từ trong cảm xúc kích động quá mức bình thường lại, người hầu mới đã thay thế vị trí trống vô cùng hoàn hảo.

Sau đó và sau đó nữa, những việc yêu cầu nguyên chủ tự mình làm rất ít, hơn nữa nguyên chủ khi trưởng thành làm việc cũng không hề sơ ý, rất ít trường hợp sẽ bị thương lần nữa.

Chỉ là người hầu bị sa thải kia vĩnh viễn không quay lại.

Không có ai quan tâm nàng đi đâu, những người hầu khác trong Diệp gia cũng không quan tâm, Diệp gia sẽ càng không quan tâm.

Đây là đương nhiên, Diệp gia chính là tư bản như vậy.

Mà Diệp Thần nhớ rõ, khi anh còn nhỏ, hàng năm bố say rượu, ba ngày hai đầu đều không về nhà, mà có trở về cũng là tìm mẹ đòi tiền, hoặc là đánh mẹ cùng anh khi còn nhỏ để trút giận.

Mẹ ở bên ngoài giúp người khác làm giúp việc, tiền lương vốn không nhiều lắm, sau khi bị bố lấy đi gần hết, bọn họ hai người sinh hoạt liền càng thêm khó khăn.

Nhưng nếu muốn sống sót, tiền là thứ ắt không thể thiếu.

Không có tiền thì sẽ không có đồ ăn.

Không có tiền thì sẽ không có quần áo mặc.

Không có tiền thì sẽ bị người bắt nạt.

……

Không có tiền thì sẽ không thể…… Bảo vệ mẹ.

Khi đó anh nhỏ như vậy, gần như không có khả năng tìm được công việc, nhưng có hàng xóm thấy mẹ con bọn họ đáng thương, liền nói có thể cho anh hỗ trợ làm một ít vật trang trí nhỏ, theo số lượng trả tiền cho anh.

Bất cứ khi nào chỉ cần có thời gian rảnh rỗi anh sẽ lập tức đi hỗ trợ, nghĩ có thể kiếm nhiều thêm một chút tiền, một chút thôi cũng được, chỉ cần có thể khiến cho mẹ không cần phải mệt mỏi như vậy thì tốt.

Trừ cái này ra, vì để mẹ có thể an tâm làm việc ở bên ngoài, anh còn nhận thầu tất cả việc nhà làm được trong khả năng cho phép.

Quét rác phết đất còn tốt, nhưng nếu là nấu cơm, bệ bếp trong phòng quá cao, anh chỉ có thể kéo một cái băng ghế đến chỗ đó, tay còn phải ra sức duỗi dài mới có thể chạm đến trong nồi.

Có một lần bởi vì anh không đem nồi đỡ chắc, cho dù lập tức từ trên ghế nhảy xuống dưới, vẫn như cũ bị mỡ rán nóng bắn tới trên tay.

Điều anh phản ứng đầu tiên chính là chữa trị sẽ phải bỏ tiền.

Nhưng trong nhà không có dư tiền.

Anh dùng nước rửa trôi, tùy tiện tìm chút thuốc mỡ bôi lên rồi không tiếp tục quan tâm nó nữa.

Có lẽ là may mắn, miệng vết thương không có chuyển biến xấu.

Chỉ để lại một mảng vết sẹo khó coi mà thôi.

Cho nên tay anh cho dù thon dài cũng hoàn toàn không đẹp, bên trên còn có rất nhiều vết chai cũ lưu lại, sờ lên cũng hoàn toàn không thoải mái.

Anh nỗ lực như vậy, lại trả giá như vậy.

Nhưng cuối cùng.

Anh vẫn không thể bảo vệ mẹ.

Anh vẫn không thể làm mẹ an tâm.

Mẹ như cũ lựa chọn kết thúc đau khổ, rời khỏi thế giới này.

Nhưng mà, để mẹ và anh gần như có thể duy trì được sinh hoạt cơ bản nhất, anh cũng đã đem hết toàn lực ra.

Mà loại chuyện như thế, vĩnh viễn sẽ không phát sinh trên người nguyên chủ ở thế giới này.

Đây là khoảng cách mà hai người không thể vượt qua, không thể tranh luận, không thể lay động giai cấp, tài phú, chênh lệch địa vị.

...

Đáy mắt Diệp Thần lại lần nữa cuồn cuộn thoát ra thứ gì, chỉ là lần này càng thêm rõ ràng.

Đó là màu đen cuộn sóng, đó là vũng bùn sâu thẳm.

Đó là sự thống khổ từ nội tâm, đó là sự thất vọng sâu nhất với chính mình.

Máu trên tay còn đang chảy xuôi theo làn da xuống dưới, nhỏ giọt ở trên đệm ghế, lưu lại dấu tích những vệt thâm sắc.

Đáy mắt Diệp Thần dày đặc sương mù nặng nề, đem tay chậm rãi nắm chặt, từ lúc bắt đầu nhẹ nắm, đến dần dần tăng thêm lực đạo.

Miệng vết thương gia tăng khiến máu chảy càng nhanh, đau đớn càng thêm rõ ràng.

Thống khổ như vô số kim châm, từ miệng vết thương trên tay đâm vào, theo máu lan tràn hướng tứ chi, ven đường mỗi một cái bộ vị của thân thể đều cảm nhận được đau đớn.

Nhưng lại không thể làm Diệp Thần dừng lại động tác.

Ánh đèn trên đỉnh xe đột nhiên lập loè vài cái, khi dừng lại, độ sáng ánh đèn đã trở nên cùng những khu vực khác giống nhau, thậm chí càng sáng hơn.

Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu tới trên người Diệp Thần.

Ngay khi ánh đèn chiếu xạ đến trong mắt, Diệp Thần mới bỗng dưng bừng tỉnh.

Nắm tay anh buông lỏng, lấy ra khăn giấy ướt lau khô tàn lưu vết máu trong lòng bàn tay.

Lau xong, anh nhắm hai mắt lại.

Lúc mở ra, đáy mắt đã khôi phục đạm nhiên bình thản thường lui tới.

Editor: Kiều Linh Nhi