Chương 22

Editor: Kiều Linh Nhi :>

"Ha! Tui đánh cược chính xác! Quả nhiên là ngạo kiều soái ca thắng! Nhanh lên, lấy năm đồng tiền tới".

"Chậc chậc chậc, vì năm đồng tiền mà cậu đến mức này hả, hừ, còn không phải vị soái ca tính tình ôn hòa kia chỉ chậm mười giây thôi sao, chênh lệch quá nhỏ, tôi không phục!"

"Nguyên lời nói bắn ngược, có năm đồng tiền cậu cũng đều không cho, đúng là cái đồ vắt cổ chày ra nước, đã đánh cược thì phải chịu thua!"

"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ hai người đều vô cùng đẹp trai a, ai thắng đều không sao cả".

"Tôi hiểu, dù sao đều không phải cậu".

"Tâm hồn đã chịu một đòn nghiêm trọng, nhân sinh đã gian nan như thế, thành toàn cho tôi nằm mơ một lát đi".

Sau khi Diệp Thần lên bờ, xoay người hướng ghế đặt trên bờ cát, duỗi tay lấy khăn lông xoa xoa những giọt nước dính trên người, sau đó đem khăn lông ném cho Cố Cẩn.

"Lau lau đi, bằng không dễ dàng cảm mạo".

Cố Cẩn theo bản năng tiếp nhận đồ vật bay qua, tới tay mới phát hiện là cái gì, ngẩng đầu, đối diện với gương mặt đối thủ một mất một còn, trên môi còn là nụ cười sán lạn như ánh mặt trời.

Ừm, rốt cuộc cũng không ném trở về, dứt khoát ném xuống là tốt nhất (?), đây là một vấn đề.

Diệp Thần: "Nếu cảm thấy quá mệt mỏi không muốn động thì nói, tôi có thể giúp cậu lau".

Cố Cẩn trầm mặc, cầm lấy khăn lông, bắt đầu mạnh mẽ lau khô thân thể.

Bên cạnh truyền ra vài tiếng nhỏ giọng thở dài, dường như vô cùng thất vọng.

Cố Cẩn lập tức trừng mắt nhìn sang.

"Khụ khụ, chúng tôi chỉ là hít thở, nhưng chẳng qua trùng hợp tiếng hít thở có chút lớn mà thôi".

"Đúng thế, đúng thế!"

"Hù chết bổn đại gia anh anh anh".

"Bất quá bộ dáng anh ấy trừng người cũng rất có mị lực, quả nhiên soái ca vô luận làm cái gì đều là cảnh đẹp ý vui".

"Rất khó không tán đồng".

...

Sau cùng Cố Cẩn tách ra, thời gian đã gần tới giữa trưa, hơn nữa đua lặn xuống nước lượng vận động quá lớn, Diệp Thần có chút đói bụng, trùng hợp trong mũi còn phiêu đãng mùi hương thịt nướng từ cửa hàng nhỏ bên cạnh truyền đến.

Anh sờ sờ bụng, một giây liền quyết định giữa trưa hôm nay ăn nướng BBQ.

Tiệm đồ nướng ở bờ biển rất nhiều, thoạt nhìn thì hình thức đều không quá khác nhau, đều là kinh doanh lộ thiên (ngoài trời). Diệp Thần cũng tùy tiện chọn một nhà đi vào.

Hình thức nướng BBQ bên trong cửa hàng này chính là dùng xiên nướng, có thể tự mình hành động, hoặc cũng có thể lựa chọn nhân viên phục vụ trong tiệm nướng thay.

Diệp Thần gọi hết những món anh muốn ăn, sau khi cùng người phục vụ nói một tiếng, liền tự mình đi nướng.

Kỹ thuật của anh cũng không tệ lắm, huống hồ tự mình nướng thì ăn cũng yên tâm hơn.

Lửa than bùng cháy đến vui sướиɠ, khi ngọn lửa vừa lúc, Diệp Thần đem một que xiên nướng đặt lên trên.

Thịt trải qua lửa than nướng chín, tư tư mà phát ra tiếng vang, bản thân miếng thịt che giấu nước thịt lại bị lửa nóng vừa đủ nướng chảy ra, dọc theo thịt văn chậm rãi trượt xuống, trong lúc nhất thời mùi thịt lan tràn bốn phía.

Diệp Thần từ bên cạnh cầm chút bột thì là cùng bột ớt, đem hai cái này trộn lẫn thành hỗn hợp, rồi rắc đều trên mặt thịt nướng sắp chín, mùi hương tức khắc càng thêm dậy mũi.

Sắp bày ra đĩa, lại dùng bàn chải lặp lại các đường quét nước sốt BBQ bí chế của chủ quán, làm mùi hương thịt nâng cao một bậc, chỉ dùng mắt thường, cũng có thể thấy được miếng thịt lúc này mọng nước mê người cỡ nào.

Bày biện xong, Diệp Thần từ trong đĩa cầm lấy một xiên, màu da khô giòn vàng sáng bóng, bỏ vào trong miệng, một ngụm nhai nuốt xuống, nước thịt lập tức khuếch tán đến toàn bộ phận trong khoang miệng, trong hương vị hơi cay mang theo hàm hương*, tinh tế phẩm vị, chất thịt tươi mới ngon miệng, béo mà không ngấy, có thể nói quá tuyệt vời.

Hàm hương: Mùi hương thơm ngào ngạt tự nhiên.

Ừm, rất tốt. Diệp Thần vừa lòng gật gật đầu.

Xem ra tay nghề của bản thân vẫn xuất sắc như cũ, không có vì thay đổi một cái thế giới khác mà thụt lùi.

Đang muốn duỗi tay lấy thêm một xiên, âm thanh nuốt nước miếng từ bên cạnh truyền đến.

Ngay từ đầu chỉ là một tiếng rất nhỏ, nếu không phải anh cẩn thận thì có lẽ cũng không nghe thấy. Sau đó tiếng nuốt càng ngày càng nhiều, âm thanh cũng càng lúc càng lớn, đến nỗi khiến người ta hoàn toàn không thể bỏ qua.

Có người kìm nén không được, đối diện nói với Diệp Thần.

"Cái kia, anh đẹp trai, có thể cho tôi một xiên được không? Nhìn ăn ngon quá".

"Tôi trả tiền, tôi muốn trước!"

"Tôi trả gấp đôi!"

"Tui đây gấp ba, cho tui một xiên đi mà tiểu ca, quá thơm, hiện tại tui ăn đồ chính mình nướng chẳng còn cảm giác mùi vị gì cả".

"Vừa rồi vợ yêu của tôi cố ý sai tôi lại đây học tay nghề, ban đầu tôi còn khinh thường nhìn xem, hiện tại đã tôi biết, là tôi quá thiên chân*, soái ca, cầu bái sư! Tục ngữ nói sư phụ lãnh vào cửa, tu hành dựa cá nhân, trước cho tôi một xiên để tôi xem rõ thực lực môn đạo mình định bái".

Thiên chân: ngây thơ, ngốc nghếch, ngu ngốc.

"Tôi tới trước, ông lăn con bê, tôi thấy ông thuần túy chỉ lấy bái sư làm ngụy trang, trên thực tế chính là muốn ăn vụng!"

Mắt thấy một đám người ở trước mặt anh sài đủ mọi cách và bản lĩnh, chỉ vì có thể nếm được thịt nướng của bản thân mình, Diệp Thần mặt mày hơi cong, tâm tình sung sướиɠ.

Tay nghề bản thân được người khác khẳng định đương nhiên đáng giá vui vẻ, như vậy thì cũng không thể làm mọi người đến không công một chuyến đúng chứ?

Bàn tay anh vung lên, hướng về chủ quán muốn mấy trăm xiên nướng.

Mọi người kích động, vội chạy tới hỗ trợ đem xiên thịt cầm lại đây.

"Tôi tới cầm! Tôi tới!"

"Không không không, vẫn là tôi tới".

"Mấy người chỉ là muốn ở trước mặt anh đẹp trai này biểu hiện nhiệt tình một chút, sau đó giành trước xiên thịt nướng xong chứ gì".

"Ê, thời điểm ông nói chuyện phải hảo hảo nói, tay có thể an phận ngốc hay không, đừng đi lấy xiên nướng!"

Sau một hồi tranh đoạt cùng nhau lấy xong, mọi người trước đem que nướng phân loại chia ra, sau đó chọn lấy vài người đứng ở bên cạnh Diệp Thần, chờ đợi Diệp Thần hạ chỉ thị, mặc kệ là rải bột thì là, hay là rắc bột ớt, hoặc là lật mặt xiên thịt, bọn họ đều rất chuyên nghiệp.

Những người còn lại thì ở bên cạnh sôi nổi dọn ra những băng ghế nhỏ, sắp xếp xong ngồi tại chỗ hai mắt tràn ngập ngôi sao ngóng nhìn Diệp Thần, giống như đang nhìn sự việc thần thánh gì đó, yên tĩnh chờ đợi.

Nhân viên cửa hàng 1: "Đột nhiên không ai kêu tui đi nướng, có chút nhàn".

Nhân viên cửa hàng 2: "Nếu không chúng ta cũng đi thôi".

Nhân viên cửa hàng 1: "Chỉ chờ bà nói những lời này!"

Ông chủ: "……" Tôi còn đang đứng đây đấy.

Trên cơ bản Diệp Thần nướng xong một mâm liền bị người lấy đi một mâm, mọi người cũng để lại tiền.

Diệp Thần nói không cần bọn họ trả, đại gia vẫn là nhiệt tình đưa qua.

Theo thời gian người chờ đợi càng ngày càng nhiều, Diệp Thần đơn giản mang theo mấy cái học đồ tại hiện trường, sắp sửa nói cho bọn họ đã có thể xuất sư, sau đó bản thân anh liền vẫy vẫy tay một mình đi tới địa phương khác.

Anh tìm một cho mình chỗ ngồi, đem cho mấy đĩa đồ ăn trước đó để lại, ngồi ở chỗ kia bắt đầu ăn.

Ăn ăn, đột nhiên chỗ trống đối diện có người ngồi xuống, giọng nói còn rất quen thuộc.

"Thật trùng hợp, Diệp tổng cũng đến chỗ này a". Đỗ Hành vừa nói, tay còn vô cùng tự nhiên mà duỗi tới cái đĩa trước mặt Diệp Thần, cầm đi một xiên thịt bắt đầu gặm.

"Oa, ăn ngon! Không nghĩ tới tay nghề anh cũng khá tốt".

"Phải không, nếu ngon thì ăn nhiều một chút". Diệp Thần đem một đĩa trong đó chia cho đối phương. Anh cũng không nghĩ tới Đỗ Hành lại ở chỗ này.

"Như thế nào đến nơi này, nghỉ phép sao?"

Đỗ Hành nuốt xuống thịt trong miệng, "Đúng vậy, làm việc quá mệt mỏi, tôi liền dứt khoát đến đây nghỉ phép".

Diệp Thần: "Chỉ có một mình?"

Đỗ Hành: "Không phải", hắn nhìn Diệp Thần, vài giây sau, mới nói nốt câu dư lại, "Tôi và Sở Cảnh Trừng cùng nhau đến".

Động tác lấy xiên nướng của Diệp Thần dừng lại, "Làm sao, cố ý khıêυ khí©h tôi?"

Đỗ Hành và Sở Cảnh Trừng cùng nhau đến nơi này, thật sự khiến anh có chút kinh ngạc.

Nhớ lại thái độ của Đỗ Hành ở trong tiệc tối đối với Sở Cảnh Trừng, không ngờ tới ngược lại hiện tại hai người ở một chỗ vậy mà khá hòa hợp.

Đỗ Hành: "Sao có thể chứ, tôi còn đang trông cậy vào "Tán Diệp" để hai chúng ta có thể bá chủ thiên hạ cơ mà".

Thấy Diệp Thần không có đáp lời, hắn đem xiên nướng ăn xong thả lại đĩa, cười nói: "Không nói giỡn nữa, lần này không chỉ có Sở Cảnh Trừng đến, mà những võng hồng khác cùng công ty Thịnh Tinh ký hợp đồng cũng đến. Xem như Thịnh Tinh đưa bọn họ một chút lễ gặp mặt đi".

Diệp Thần: "Thịnh Tinh tổ chức đi theo đoàn?"

Đỗ Hành: "Cũng không sai biệt lắm".

Lúc sau hai người hàn huyên thêm vài câu trên phương diện công việc, điện thoại Đỗ Hành bỗng đổ chuông.

Hắn nhìn thoáng qua màn hình thông báo, cùng Diệp Thần chào hỏi, nói bản thân phải đi.

Diệp Thần: "Hẹn gặp lại, có thời gian lại ngồi".

Đỗ Hành đi mấy bước, nhìn Diệp Thần, muốn nói lại thôi.

Diệp Thần: "Làm sao vậy?"

Đỗ Hành: "Vừa rồi tôi thấy anh với thiếu gia nhà họ Cố cùng nhau thi đấu lặn xuống nước".

Diệp Thần: "Ừ, năng lực lặn dưới nước của Cố thiếu thực không tồi, tôi cam bái hạ phong*".

Cam bái: Cam tâm tình nguyên bái phục; Hạ phong: Cuối gió. Cam bái hạ phong nghĩa là chịu thua cúi đầu tâm phục khẩu phục, không một lời ca thán.

Đỗ Hành: "…… Anh cùng cậu ấy quan hệ thật tốt".

Diệp Thần lắc đầu, "Trùng hợp đυ.ng phải mà thôi".

Anh không có đem việc bản thân đến tìm Cố Cẩn nói cho Đỗ Hành, một là có thể phòng ngừa đối phương nghi ngờ, hai cũng là không cần thiết.

Đỗ Hành: "Phải không", hắn hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, bỏ lại câu tạm biệt, xoay người liền đi mất.

Sau ra khỏi tiệm thịt nướng, người gọi đến trong điện thoại đã đứng ở cửa hàng cách đó không xa bờ biển, hắn vẫy vẫy tay, làm đối phương lại đây.

Sở Cảnh Trừng nhìn thấy, đặng đặng đặng mà chạy đến, “Ăn xong rồi? Hừ, cũng không nghĩ đến việc mua cho tôi một chút à?”

Phiếu cơm thông đồng mới không đáng tin cậy a không đáng tin cậy, sinh hoạt không dễ mà, Sở Cảnh Trừng thở dài.

Đỗ Hành đem xiên nướng giấu ở phía sau lấy ra tới, hì hì mà cười nói: “Không phải có đây sao?”

Ngay từ đầu hắn vốn dĩ ngồi ở trong góc tiệm, chọn xong món rồi gọi đưa người phục vụ cầm đi nướng, kết quả đột nhiên truyền đến một cỗ mùi hương, một đống người trong tiệm cũng bắt đầu hướng về địa phương phát ra hương thơm dụ hoặc.

Hắn tò mò, cũng nhanh chóng đi theo nhìn nhìn, phát hiện là Diệp Thần, nghĩ đến vừa mới ở trên bờ cát nhìn thấy anh ta cùng Cố Cẩn ở bên nhau, liền muốn cùng Diệp Thần nói như vậy hai câu.

Cuối cùng vẫn không thể thành công, nhưng lại có thể nói nói công việc dự án "Tán Diệp", còn thuận tay thu về một đống xiên nướng.

Sở Cảnh Trừng: "Oa!" Cậu ta vui vẻ nhận lấy, sáng sớm ra cửa quên mang theo ví tiền, bây giờ cậu ta đã sớm đói chết.

Sở Cảnh Trừng lập tức lấy ra một xiên đặt ở trong miệng, nháy mắt đôi mắt mở lớn, cảm thán nói, “Ngon quá!” Chờ đem miếng thịt trong miệng nuốt xuống, mới tò mò đặt câu hỏi, "Đây là anh nướng hả?"

Đỗ Hành: "Không phải, là……" Đôi mắt hắn lóe lóe, "Chủ quán nướng, tay nghề không tồi phải không".

Sở Cảnh Trừng: "Ừ, đúng là không tồi!"

Sở Cảnh Trừng nghe được đáp án liền bắt đầu chuyên tâm giải quyết đồ ăn còn thừa trong tay, Đỗ Hành cũng thuận thế nói sang chuyện khác, "Những người khác còn ở khách sạn sao?"

Sở Cảnh Trừng: "Bọn họ cũng đi bãi biển chơi, tôi chơi mệt rồi, nên đến đây tìm anh".

Hai người vừa đi vừa nói, thân ảnh dần dần biến mất.

Diệp Thần thu hồi tầm mắt nhìn hai người.

Chắc hẳn việc bọn họ một đám người cùng nhau đến là sự thật, Đỗ Hành không cần thiết nói dối anh chuyện này. Nhưng xem ra hiện tại hai người bọn họ ở bên nhau, quan hệ có vẻ không tồi, cũng thật sự làm người khác cảm thán.

Không biết nên nói là hào quang vai chính của Sở Cảnh Trừng quá mạnh, hay vẫn là Đỗ Hành đã tự mình nghĩ thông suốt chuyện gì đó.

Diệp Thần suy xét một chút, cuối cùng quyết định chừa thời gian đi nói chuyện nghiêm túc với Đỗ Hành một chuyến.

Không riêng gì lúc trước trên người Đỗ Hành tồn tại đủ loại điểm đáng ngờ, mà còn vì đến tận bây giờ anh vẫn chưa hết tò mò đối với hắn.

Có khả năng Đỗ Hành muốn nhắc nhở anh chuyện gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng vẫn chưa nói, là sợ anh nghi ngờ ư, hay lại cảm thấy anh sẽ không làm theo?

Nếu Đỗ Hành thật sự là người trọng sinh, vậy thì nguyên nhân phỏng chừng cùng Đỗ Hành đã đi xong cốt truyện tiểu thuyết kiếp trước có quan hệ.

Kết cục tiểu thuyết là gì đây?

Kết cục của Sở Cảnh Trừng, kết cục của anh, kết cục của Cố Cẩn, kết cục của Đỗ Hành, cùng với kết cục của vị vai chính công thứ tư.

Là hài kịch, hay sẽ là bi kịch? Cũng có thể hai loại đều có?

Ban đầu theo bản năng anh cho rằng là hài kịch, rốt cuộc tóm tắt cuốn tiểu thuyết này đã cho người ta cảm giác đây chính là một vở kịch cẩu huyết xen lẫn giới giải trí.

Nhưng sau khi nhận thấy đủ loại tâm trạng của Đỗ Hành, anh có chút không xác định.

Thôi, hết thảy mọi việc đều chờ tư liệu Kỳ Ngọc điều tra Đỗ Hành bắt được tay rồi nói sau.

Kỳ Ngọc: Hắt xì ——!

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng ngài lại lần nữa đạt được thẻ nhân vật mới:

Diệp · đại sư thịt nướng · Thần, cấp bậc SSR. Sau khi dùng sẽ hạ thấp giá trị thù hận của người chung quanh, cũng có tỷ lệ cảm hóa quân lính về mình nhất định đối với phe địch.

Editor: Kiều Linh Nhi