Chương 34

Editor: Kiều Linh Nhi :>

Chủ nhật, biệt thự Diệp gia.

Sáng sớm những tia nắng dịu nhẹ xuyên qua tấm rèm khép hờ, chiếu lên mặt người đàn ông còn đang say giấc trên chiếc giường lớn.

"Meo ~"

Có những âm thanh gì đó mơ hồ truyền đến bên tai Diệp Thần, xuyên thấu cảnh trong mơ.

"Meo ~~"

Thấy trên mặt ngưa ngứa, Diệp Thần theo bản năng đưa tay lên gãi gãi, đôi mắt chậm nửa nhịp cũng mở ra sau đó.

Mi mắt anh rũ xuống, nhìn vật nhỏ mới sáng sớm này ra đã bắt đầu quấy rầy mình.

Mèo nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên đầu giường, hiện tại đang dùng đầu cọ cọ mặt anh.

Ngày hôm qua đột nhiên có một hạng mục xảy ra chút vấn đề, anh thức đêm xử lý khá lâu, nên ngủ cũng muộn.

Diệp Thần lại nhắm mắt lại, cả người từ trong ra ngoài đều như muốn viết hoa dòng chữ "Không muốn rời giường".

Thế rồi gương mặt lông nhung mềm mại bỗng chốc biến mất, vật nhỏ vốn đang hăng say cọ mặt anh bắt đầu nâng móng vuốt nhỏ lên đánh đánh.

Thấy anh còn không tỉnh, mèo con trực tiếp chui vào trong chăn, nằm thẳng trên người anh mà củng.

Diệp Thần rốt cuộc mở mắt ra, mặt không biểu tình, chậm rì rì mà ngồi dậy.

Mèo nhỏ còn chưa kịp phản ứng lập tức từ trên người anh trượt thẳng xuống dưới.

Bụp một tiếng, cả người mèo con rơi xuống phía dưới, dừng trên tấm chăn đang nửa che nửa lộ trên người anh.

Chất chăn cũng rất mềm mại, không lo làm nó bị thương.

"Meo!"

Cả người mèo nhỏ xù lông, nhanh chóng nhảy lên muốn cho người đàn ông "nhẫn tâm" ném nó xuống này một vuốt cho bõ tức.

Uy a, còn tức giận?

Khóe miệng Diệp Thần khẽ nhếch, ánh sáng nhu hòa từ ngoài cửa tiến vào phủ lên người anh, cả người cứ như tản ra một tầng ánh sáng nhạt.

Anh lười biếng cười cười, dùng tay tiếp được chiêu thức của đối thủ nhỏ đang tức giận.

Phỏng chừng bởi vì không thích việc anh chủ động thân cận, Diệp Thần thấy mèo con dừng lại động tác, thân mình uốn éo, trực tiếp để lại cho anh một bóng lưng.

Bộ dạng cứ như chui vào một góc vừa giận dỗi vừa tủi thân.

"Ngoan".

Diệp Thần vươn tay, sờ sờ đầu cún…… Không phải, đầu mèo nhỏ.

Thanh âm ôn nhu vang lên, như là một tên tra nam tùy tùy tiện tiện chuyên gia trêu chọc người xong liền chạy, chờ không còn ai lại quay đầu nhởn nhơ ăn cỏ gần hang.

"Hôm nay ba sẽ mang bé cưng đi dạo mua chút đồ mới, có thích không?"

Đôi tai mềm mại trong lòng bàn tay động động hai cái, không quá vài giây, mèo nhỏ liền quay đầu lại, ngay sau đó chầm chậm mà dịch thân đến gần anh.

Khóe miệng Diệp Thần càng nhếch lên cao hơn.

Dỗ người, à không phải, dỗ mèo thành công.

Nhưng mà dường như mèo nhỏ vẫn còn chút giận dỗi, rõ ràng ngồi đối diện anh, lại ngoảnh mặt sang hướng khác, dù vậy ánh mắt lại liên tục lén lút mà nhìn anh, sự chờ mong và nóng lòng trong đó sắp tràn ra ngoài tới nơi.

Diệp Thần vươn tay vuốt vuốt thân mèo thêm mấy cái, xúc cảm vô cùng mềm mụp.

Nuôi mèo quả nhiên là việc tốt nhất để chữa lành tâm hồn a, mang theo loại cảm xúc tốt đẹp này, anh từ trên giường xuống dưới, đứng lên, đi vào phòng vệ sinh sửa soạn bản thân bắt đầu một ngày mới.

Rửa mặt xong, anh mở ra tủ quần áo ra.

Tủ quần áo hơn phân nửa đều là đủ loại áo sơ mi, quần âu, áo vest, ba món cơ bản của một bộ com-lê, chỉ còn chưa đến một nửa là quần áo thường ngày.

Nguyên nhân là bởi số lần nguyên chủ ra ngoài đi dạo phố không nhiều lắm, cộng thêm việc bản thân cậu ta cũng không có sở thích đi dạo phố, cho nên cũng không mua nhiều quần áo ngày thường.

Diệp Thần từ giữa chọn một kiện áo sơmi màu trắng cùng một chiếc quần đen đơn giản, lại lấy thêm kiện áo gió màu đen.

Thời tiết đã chuyển lạnh, tuy nói trung tâm thương mại có điều hòa tự động điều chỉnh độ ấm, nhưng mặc nhiều ra bên ngoài vẫn sẽ tốt hơn.

Đúng rồi, thuận tiện đi lấy bình giữ nhiệt thêm chút nước ấm đi, lại thả chút cẩu kỷ gì đó, đối với thân thể rất tốt.

# Vừa đến tuổi, thói quen dưỡng sinh liền phảng phất khắc vào trong DNA #

Chờ sửa sang xong tất cả, Diệp Thần cầm lấy chìa khóa xe cùng bình giữ nhiệt chuẩn bị ra cửa.

"Meo meo meo!"

Mèo nhỏ vừa phát hiện mình bị bỏ quên, nhanh chóng chạy đến bên người của baba vô trách nhiệm, dùng đầu đâm đâm ống quần anh.

"Ai nha, không cẩn thận quên mất còn có con, xin lỗi xin lỗi".

Diệp Thần ngồi xổm xuống, ôm mèo nhỏ vào trong ngực, liên tục vuốt mấy cái trấn an nó.

Được rồi, bây giờ xuất phát đi đón người thôi.

...

Bentley màu đen từ cuối đường xuất hiện, một đường chạy đến cổng biệt thự Cố gia.

Sau khi đi vào đình viện, Diệp Thần dừng xe, để mèo ở lại trong xe.

Anh mở cửa xe, xuống xe xong, đi đến trước cửa Cố gia, giơ tay gõ gõ.

Trước khi đến anh đã nhắn tin báo trước cho Cố Duyên, Cố Duyên hẳn là biết anh đã đến.

Quả nhiên không quá vài giây, phía sau cửa liền vang lên âm thanh khoá mở cửa chuyển động.

"Diệp Thần a, anh rốt cuộc cũng tới".

Cố Duyên mở cửa xong liền dựa vào cạnh cửa, ngữ khí vô lực, ánh mắt nhìn Diệp Thần giống như đang xem ân nhân cứu mạng.

"Làm sao vậy?"

Diệp Thần vừa nói vừa tiến vào trong nhà, quan sát khắp nơi, nhưng không phát hiện Cố Cẩn.

Cố Duyên chậm hơn phía sau Diệp Thần hai bước, vừa đi vừa nói.

"Việc này vốn là lỗi của tôi, rõ ràng tôi là người nhờ anh đến, kết quả……" Hắn ngẩng đầu nhìn về phía phòng ở trên tầng hai, biểu tình bất đắc dĩ, "Cố Cẩn, còn chưa có rời giường".

Khụ khụ, kỳ thật là Cố Cẩn không muốn đi, lì lợm la liếʍ mà ăn vạ trên giường không dậy nổi.

Nhưng mà, việc xấu trong nhà không thể mang đi tuyên truyền a, việc nhỏ như vậy không cần nói chắc thiếu gia Diệp gia cũng đoán được.

Đối với Cố Cẩn, hắn đều đã lấy giao tình giữa Diệp gia cùng Cố gia ra nói đến miệng khô lưỡi khô, kết quả nửa điểm cũng không lay chuyển được.

Cố Duyên liếc mắt nhìn ngày trên tấm lịch, lắc lắc đầu.

Không được, mấy ngày nay cần phải đẩy em trai ngốc ra ngoài chơi mới được, cứ ru rú trong nhà sẽ có ngày nghẹn hỏng mất.

Trong lòng Diệp Thần chú ý tới động tác xem ngày của Cố Duyên, sắc mặt anh vẫn như thường, cũng không hỏi tại sao, mà xoay người đi lên tầng.

Giọng nói Diệp Thần theo không khí, truyền tới tai Cố Duyên.

"Để tôi đi lên gọi đi, yên tâm, nhất định có thể túm cậu ấy xuống cho anh".

Đây là chính là đại thiếu gia Diệp gia ưu tú lại đáng tin cậy trong truyền sao, Cố Duyên run rẩy nâng lên tay, che miệng lại.

Hắn ngóng nhìn bóng dáng Diệp Thần đi xa, thiếu chút nữa khóc thành tiếng ( không phải ).

Đi theo chỉ dẫn của Cố Duyên, Diệp Thần dừng trước cửa phòng Cố Cẩn, đầu tiên là lễ phép mà gõ ba cái lên cánh cửa, sau đó mới nói: "Cố Cẩn, tôi là Diệp Thần".

Trong lúc nhất thời trong phòng không ai lên tiếng, Diệp Thần đem tay đặt ở khóa cửa, "Tôi vào được không?".

"Lăn".

Giọng nói trầm thấp từ bên kia cánh cửa vang lên, trong đó còn mang theo chút khàn khàn chưa tỉnh ngủ.

Chẳng qua không có lực uy hϊếp gì cả.

Diệp Thần đẩy cửa ra, còn chưa kịp nhìn xem bên trong là cái dạng gì, đã trực diện tiếp đón một cái vật thể màu trắng bay tới cản trở hành động tiếp tục bước vào.

Xuất phát từ phản ứng bản năng của cơ thể, anh nâng tay lên, tiếp được thứ này, động tác nhẹ nhàng.

Chờ sờ đến trong tay, mới phát hiện mềm mại xù xù, lại nhìn xem, quả nhiên là một cái gối màu trắng.

Anh bạn nhỏ giận dỗi rồi?

Diệp Thần cười nhẹ thành tiếng, cầm gối đi tới mép giường Cố Cẩn.

Chỉ thấy một thanh niên đem chính mình quấn chặt trong chăn, chỉ còn mấy cọng tóc ngốc dựng ngược trên đỉnh đầu lộ ra bên ngoài.

Từ lực ném gối vừa nãy để nói, rõ ràng đã sớm tỉnh, tỉnh thì tỉnh rồi, nhưng xem ra chính là không muốn đi a.

Giây tiếp theo, từ trong ổ chăn truyền ra giọng nói khẳng định suy đoán của Diệp Thần.

"Tôi không đi!"

Thanh âm Cố Cẩn như là lung ở sương mù, nhưng tia táo bạo ẩn chứa trong đó vẫn không thay đổi.

Diệp Thần đem gối đặt lại trên giường, cứ như vậy đứng ở mép giường, mang theo ý cười trả lời đối phương.

"Thật sự không đi sao? Tôi chính là tiểu đồng bọn mà anh trai cậu cố ý tìm đến chơi cùng cậu á".

Lúc trước Cố Duyên gửi tin nhắn cho anh, đem sự lo lắng của hắn về Cố Cẩn đều kể hết.

Ngay từ đầu anh còn cảm thấy buồn cười, hiện tại ngẫm lại thật sự đúng là như vậy.

Hiện tại anh còn không phải là bị Cố Duyên thuê lại đây, sắp trở thành bạn chơi cùng của Cố · quỷ ấu trĩ · Cẩn sao?

"Không đi".

Cố Cẩn che chăn, nằm trong ổ chăn trở mình, đưa lưng về phía Diệp Thần, thái độ từ chối vô cùng rõ ràng.

Vừa rồi đại ca có tiến vào gọi cậu, thấy cậu không nói gì, còn kéo cả tấm rèm trong phòng cậu sang hai bên, cậu cũng lười xuống chỉnh lại, nên hiện tại cũng chỉ có thể bịt kín chăn.

Tuy rằng cũng có một phần là do cậu không muốn ra để nghe đại ca nhà mình bắt đầu càm ràm càm ràm.

Rốt cuộc là vì sao cậu nhất định phải cùng Diệp Thần ra ngoài a, đầu óc anh trai cậu bị úng nước sao?

Mà nước này xem ra còn không phải dòng suối nhỏ, chỉ sợ là cả một đại dương mênh mông ý chứ.

Hơn nữa, đêm qua cậu lại mất ngủ.

Hiện tại tinh thần cậu vô cùng mệt mỏi, nhưng lại chẳng thể ngủ nổi, cả người táo bạo đến lợi hại.

Cậu giơ một cánh tay từ trong chăn ra, vẫy hai cái, muốn cho người đàn ông phiền phức đang đứng bên mép giường kia nhanh chóng biến đi.

Tiếp đó lặp lại, trong thanh âm mang theo sự tức giận không hề nhẹ, "Tôi không muốn đi ra ngoài".

Cánh tay đang múa may ở trong không trung rõ ràng thuộc về một nam giới đã trưởng thành, đường cong cơ bắp sạch sẽ lưu loát, bàn tay cân xứng khớp xương rõ ràng, các đầu ngón tay cũng thon dài tinh tế.

Chẳng qua hiện tại trên tay lại ẩn hiện mấy miệng vết thương rất nhỏ.

Ánh mắt Diệp Thần dừng một chút tại miệng vết thương trên tay Cố Cẩn, không để ý đến lời từ chối của cậu, mà tùy ý hỏi ngược lại: "Vết thương trên tay cậu là từ đâu mà có? Sao lại có thể không cẩn thận như thế?"

Vừa nghe Diệp Thần hỏi, cánh tay đang thò ra của Cố Cẩn lập tức rụt trở về, giọng điệu trả lời câu hỏi của anh cũng có chút qua loa lấy lệ, "Không có việc gì, gọt quả táo không may cắt trúng".

Thấy Diệp Thần sau khi nghe cậu trả lời thì không nói thêm gì, cũng không thèm rời khỏi đây, Cố Cẩn đơn giản thô bạo trực tiếp ngồi dậy.

Cậu cau mày, ngữ khí hung ác, "Rốt cuộc anh xong chưa hả?"

Tấm chăn trên người cậu cũng thuận thế chảy xuống, lộ ra áo ngủ lỏng lẻo được mặc ở trên người, mấy cúc áo trên cùng đều bị cởi bỏ, xương quai xanh cùng một mảng da thịt trước ngực không hề che đậy cứ thế mà triển lộ ra tới.

Diệp Thần thấy thế, đi về phía trước vài bước, tiến đến trước người Cố Cẩn, anh cúi thấp người, một bóng ma chỉ một thoáng đã bao trọn lấy Cố Cẩn.

Mùi hương thanh lãnh quen thuộc trên người đối phương không hề báo trước ập vào mặt, làm Cố Cẩn trong lúc nhất thời ngẩn người, không kịp làm ra phản ứng gì.

Đến khi hoàn hồn, Diệp Thần đã nâng tay lên, chạm vào cổ áo ngủ của cậu.

Bàn tay thon dài không cẩn thận đυ.ng phải làn da ở cổ, từ trước đến giờ Cố Cẩn đều biết nhiệt độ cơ thể của anh luôn cao, so với người mới vừa từ trong chăn ra như cậu cũng không thấp hơn là bao.

Hai loại độ ấm tiếp xúc với nhau, thế nhưng làm cậu trong lúc nhất thời không thể biết được nhiệt độ cơ thể ai càng nóng hơn.

Không khí giữa hai người phảng phất đình trệ.

Hầu kết Cố Cẩn giật giật, môi mở ra, muốn hỏi đối phương làm gì, còn chưa kịp nói, đối phương đã dùng hành động trả lời.

Diệp Thần đem từng cái cúc áo của đối phương cài lại chặt chẽ, "Liền tính trong nhà có máy sưởi, cũng phải mặc đồ cho tốt, nếu không sẽ dễ dàng cảm mạo".

# Tiệc tối của Thịnh Tinh の Tình cảnh tái hiện #

# Người theo chủ nghĩa dưỡng sinh の giác ngộ #

# Người muốn dưỡng sinh, hồn muốn dưỡng sinh, dưỡng sinh dưỡng sinh dưỡng sinh #

Cố Cẩn:…… Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!

Diệp Thần nhân lúc cậu không chú ý, đã cài xong toàn bộ cúc áo.

Còn thuận tay hỗ trợ sửa sang lại cổ áo, tình cảnh giống hệt như trong vũ hội lần đó.

Cuối cùng Cố Cẩn vẫn lặp lại ý muốn của mình như một con rôbot, chẳng qua lần này ngữ khí không còn táo bạo như trước.

"Hôm nay tôi không muốn đi ra ngoài".

Cậu dùng tay bực bội mà gãi gãi đầu, rũ mắt xuống, trong giọng điệu hung dữ thiếu chút nữa lộ ra cảm xúc chân thực, "Tôi rất mệt".

Cậu thấp giọng nói: "Thật sự rất mệt".

Ánh nắng mặt trời của ngày mới đã dần trở nên chói chang, Diệp Thần dùng cơ thể ngăn trở thứ ánh sáng có chút chói mắt kia.

Diệp Thần chuyển tay từ cổ áo Cố Cẩn, nhân ưu thế của vị trí lúc này, giơ lên xoa xoa đầu đối phương.

Từng sợi tóc mềm mại xuyên qua đầu ngón tay, mang theo một tia ấm áp.

Giọng nói Diệp Thần vô cùng nhẹ nhàng, ở trong thời tiết dần dần rét lạnh này, như là cơn gió mùa xuân ấm áp, làm tâm tình con người ta bình tĩnh trở lại.

"Nếu mệt thì ngủ đi".

"Tỉnh lại rồi đi cũng không vội".

Cố Cẩn muốn hỏi, rõ ràng đang là đề tài cậu có đi hay không, làm sao lại biến thành cậu cứ ngủ xong tỉnh lại là có thể đi?

Nghi vấn vừa mới lóe lên, còn chưa kịp thể hiện sự tồn tại của bản thân, liền bắt đầu dần dần ảm đạm, tiếp đó biến mất ở trong cơn sóng buồn ngủ đang đánh úp lại.

Người trước mặt dường như còn đang nói cái gì đó, nhưng Cố Cẩn lại cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng, thanh âm chậm rãi nhỏ dần, cho đến rốt cuộc nghe còn không được.

Thấy người đã dựa vào người mình mà ngủ, Diệp Thần không nhanh không chậm vỗ vỗ sau lưng Cố Cẩn.

Từng chút từng chút một, như đang dịu dàng vỗ về bé con vừa mới ngủ.

Chờ đến khi tiếng hít thở của Cố Cẩn trở nên thong thả mà đều đều, Diệp Thần mới thu hồi tay.

Anh dùng tay trái ôm chặt Cố Cẩn vào lòng thêm một chút, ngay lúc đó, tay phải với lấy cái gối ở mép giường.

Cố Cẩn ở trong lòng ngực anh không an phận động động, Diệp Thần nhẹ nhàng mà xoa xoa đầu đối phương, sau đó để Cố Cẩn nằm lại trên giường.

Diệp Thần giúp đối phương đắp chăn, thuận tiện còn đem cánh tay ở bên ngoài bỏ vào trong chăn.

Miệng vết thương thật nhỏ trên tay Cố Cẩn có xúc cảm hơi khác so với da những nơi còn lại, Diệp Thần lại nhìn thoáng qua, mới đưa tay bỏ vào trong chăn.

Hiện tại là 8 giờ sáng.

Diệp Thần nhìn đồng hồ, xác định thời gian.

Dưới mí mắt Cố Cẩn là vệt quầng thâm thật lớn, phỏng chừng là cả đêm không ngủ, cũng không biết đối phương khi nào mới tỉnh.

Nếu như buổi tối tỉnh lại, thì buổi tối cũng có thể đi.

Thân là đại sư quản lý thời gian Diệp Thần không cho phép kế hoạch của anh tự tiện bị quấy rầy, nói chủ nhật đi, thì nhất định chủ nhật phải đi.

Quyết định như vậy, Diệp Thần ra khỏi phòng, tìm được Cố Duyên.

Cố Duyên đang đối diện với quyển lịch trên bàn mà phát ngốc, quay đầu liền thấy "Ân nhân cứu mạng" của hắn từ trong phòng ra tới.

Hắn hướng phía sau Diệp Thần ngó ngó, lại không nhìn thấy bóng dáng của em trai đâu.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ, ngay cả Diệp Thần cũng không có cách nào sao?

Ai, trời xanh phụ ta, trời xanh phụ ta a ( không phải ).

Diễn tinh* trong lòng còn chưa có phát huy ra hết công lực, Cố Duyên liền nhìn thấy Diệp Thần hướng hắn đi tới.

Diễn tinh: Từ chỉ những người thích diễn ngoài đời thực, kiểu như 2 mặt, nhưng được hiểu theo hướng tích cực.

Hắn xoay người, nghiêm mặt nói: "Cố Cẩn vẫn là không chịu dậy sao?"

Diệp Thần: "Cố Cẩn trông rất mệt, nhìn giống như đêm qua không có nghỉ ngơi tốt, tôi nói em ấy đi ngủ trước rồi. Chờ em ấy tỉnh lại rồi đi cũng không muộn".

Cố Duyên nghe, lại nhìn cửa đóng chặt phòng em trai.

Ngủ rồi sao, hắn thấp giọng lẩm bẩm.

Ngay từ đầu, thời điểm hắn đi tìm người, cửa phòng Cố Cẩn cũng không có khóa kĩ.

Nhưng trong phòng rèm che đến kín kẽ, gần như xứng với kín không kẽ hở.

Rõ ràng ngoài cửa sổ bầu trời kia đã tràn đầy ánh nắng mặt trời ấm áp, thế mà trong phòng lại là một mảnh u ám không có sức sống.

Hắn đứng trước cửa, không nói gì.

Xuyên qua khe cửa, hắn nhìn thấy Cố Cẩn ngồi dậy, dựa vào đầu giường, cúi đầu, phát ngốc.

Biểu tình trên khuôn mặt cũng biến mất dưới mái tóc đen, không biết em ấy đang nhìn cái gì, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cố Duyên đứng ở ngoài cửa trong chốc lát, lui trở về, ngay sau đó cố ý đem tiếng bước chân phóng đại, trong miệng cũng lẩm bẩm một số lời nói.

Âm lượng đủ để cho Cố Cẩn ở trong phòng Cố Cẩn biết, hắn đang đi đến.

Theo đó hắn cố tình nói to một tiếng "Anh trai muốn vào đi a", liền thấy không phải Cố Cẩn đang gục đầu xuống nữa, mà là em trai vẫn đang rúc trong ổ chăn ngủ.

Như là bị hắn đánh thức, trong câu nói còn mang theo ý muốn giận dữ, hỏi hắn mới sáng sớm mà sang đây làm gì.

Hắn làm bộ như không có việc gì xảy ra, khuyên em trai mau chóng rời giường.

Nhưng mà.

Việc Cố Cẩn mất ngủ, hắn biết.

Hắn vẫn luôn biết.

Chẳng qua Cố Cẩn không muốn nói.

Hắn cũng không hỏi.

Cố Cẩn bày ra bộ dáng như thế nào, hắn liền làm ra phản ứng thản nhiên tương ứng là được rồi.

Cho tới nay, đều là cái dạng này.

Từ trước kia đến bây giờ, đều chưa từng thay đổi.

Mấy ngày nay Cố Cẩn mất ngủ lại càng thêm nghiêm trọng, trạng thái tinh thần so với dĩ vãng cũng càng thêm không ổn định.

Hắn biết mình không thể mà được gì, nhưng ít ra, hắn hy vọng tình trạng như vậy của Cố Cẩn sẽ có thể thay đổi một chút.

Mà Diệp Thần, xem như người tốt nhất mà hắn có thể nhờ cậy.

Đối phương biết tình huống của Cố Cẩn, hơn nữa lần trước từ biển Thế Kỷ trở về, trạng thái của Cố Cẩn cũng tốt hơn một đoạn thời gian.

Cho nên, hắn hy vọng đối phương có thể mang Cố Cẩn ra ngoài đi dạo.

Ít nhất, đừng làm cho Cố Cẩn một mình tự nhốt bản thân ở trong phòng.

Cố Duyên thu hồi tầm mắt.

Ngay sau đó, hắn xoay người đối mặt Diệp Thần, trong giọng nói mang theo áy náy, "Xin lỗi, đã làm phiền anh. Sẽ không làm ảnh hưởng đến các kế hoạch khác của anh chứ?"

Diệp Thần: "Hôm nay công ty không có việc gì ".

Cố Duyên: "Vậy được, trong khoảng thời gian này anh ở Cố gia muốn làm gì đều có thể, thuận tiện tâm sự chuyện công việc một chút cũng được, "Nghe nói", hắn cố ý tạm dừng một chút, "Diệp thị lại có kế hoạch đầu tư mới?"

Diệp Thần cười: "Đúng là giấu không được anh, kia vừa lúc có thể trao đổi thêm".

Cố Duyên cảm thán nói: "Có anh làm bạn thật sự là không thua thiệt, trên thương trường thì làm đối tác đáng tin cậy, sau đó lại còn có thể giúp tôi chăm sóc cho đứa em trai không bớt lo. Yên tâm, tôi không để anh làm không công đâu, hôm nay tôi cũng có một hạng mục mới……"

Nói, Cố Duyên cúi thấp người, từ trong ngăn kéo lấy ra folder.

Bên trong ngăn kéo để một bức ảnh hắn và Cố Cẩn chụp chung, so với khung hình hắn để ở trong văn phòng giống nhau như đúc.

Đây vẫn là thành quả hắn cường thế lôi kéo Cố Cẩn chụp cùng.

Trên ảnh khuôn mặt em trai nhăn nhăn, rõ ràng không muốn, lại vẫn miễn cưỡng phối hợp hắn tạo thành một tư thế.

Hắn đứng dậy, đem folder đặt trên mặt bàn, tầm mắt đối diện với Diệp Thần, tươi cười trong sáng, "Otouto ngốc nghếch của tôi tạm thời đành nhờ anh vậy".

Tuy nói là đồ ngốc nghếch.

Nhưng với hắn mà nói, cũng là cậu em trai tốt nhất trên thế giới này.

Editor: Kiều Linh Nhi