Chương 39: Bạc Hà (1)

Trung tâm nghệ thuật Moura nằm bên bờ Đông của Khu công nghệ cao, được thiết kế với kiến trúc hình gợn sóng màu trắng trên đỉnh, giống như một chiếc vỏ sò yên lặng nằm nép bên bờ hồ qua năm tháng.

Trung tâm nghệ thuật có một lớp học năng khiếu ngoại khóa khác nhau, lớp Piano, violin cello, hội hoạ, bơi lội, lớp biên tập nhí...

Học sinh ở đây có đủ độ tuổi, từ các bạn nhỏ vẫn còn đang học mẫu giáo, lớn hơn là các sinh viên, đều đến đây để bồi dưỡng nâng cao năng khiếu.

Tầng cao nhất của trung tâm nghệ thuật lại vắng vẻ hơn nhiều, trên này là các phòng đơn dạy độc lập, ít có học sinh chen được chân lên lớp này.

Riêng học phí đã cao hơn các lớp thường rất nhiều, không chỉ vậy trình độ trung bình của học viên các lớp này cũng đều đã ở tầm chuyên nghiệp và cao hơn, thậm chí còn có không ít học sinh đã giành được các giải thưởng quốc tế lớn.

Phòng học đàn vi-ô-lông có ba mặt cửa sổ kính lớn sát đất, vách tường còn lại treo những tác phẩm của các danh hoạ nổi tiếng thế giới, trong căn phòng rộng lớn trống trải có bày vài cây xanh cao cỡ nửa thân người lớn, tạo ra một khung cảnh cực kỳ thanh nhã.

Hạ Tang nhắm mắt lại, tao nhã kéo khúc "Chim Sơn Ca" của Daniku, những ngón tay lên xuống cực kỳ thành thạo tạo ra âm thanh rung động cả không gian, một giai điệu vui vẻ mà trong sáng.

Vài cậu chàng thiếu niên điển trai mặc trang phục cao cấp đi ngang qua lớp học, bị tiếng đàn hấp dẫn, cũng không đừng được mà được dừng chân bên cửa sổ sát đất quan sát hồi lâu.

Dưới ánh đèn lóa mắt,có một người con gái trong trẻo, xinh đẹp nhẹ nhàng như một bức tranh thuỷ mặc, kéo khúc vi-ô-lông đang tới đoạn cao trào, dáng vẻ của cô lúc này đẹp đến mức rung động lòng người.

Bỗng nhiên, rèm cửa sổ sát đất được kéo lên, ngăn cách cô khỏi tầm mắt si ngốc của đám thanh niên.

Một tay Hứa Thiến xách ôm đàn vi-ô-lông, tay còn lại thì kéo rèm cửa sổ lại, lúc xoay người còn không nhịn được mà liếc mắt.

Cả phòng học lúc này chỉ có hai học sinh là cô ấy với Hạ Tang.

Chính giữa phòng có một người phụ nữ mặc áo khoác dạ tweed , tóc uốn lọn xoăn đang đứng, chính là giáo viên dạy đàn vi-ô-lông nổi tiếng trong nước - Hàn Hi.

Bà nhắm mắt, lắng nghe Hạ Tang diễn tấu.

Không hổ là danh sư vô cùng có kinh nghiệm, bà có thể nhận ra được trong tiếng nhạc với kỹ xảo thành thạo của Hạ Tang che dấu cõi lòng bất ổn, vì vậy bà giơ tay lên, cắt ngang bài diễn tấu của cô.

"Hạ Tang, em đang nghĩ gì vậy?"

Hạ Tang buông đàn, trong con ngươi đen nhánh bình tĩnh như nước, không có chút cảm giác sợ hãi khi bị giáo viên bắt lỗi.

Cô đáp qua loa: "Sắp tới buổi hòa nhạc giáng sinh Moura nên em hơi căng thẳng."

"Thả lỏng tinh thần chút, cứ coi như buổi tập luyện bình thường thôi."

Tuy rằng Hàn Hi an ủi cô như vậy nhưng cô biết rõ, biểu diễn trong chương trình nghệ thuật cao cấp như thế làm sao có thể coi như buổi tập luyện bình thường được.

Có thể tham gia vào buổi hoà nhạc Moura, cùng hoà âm với dàn nhạc giao hưởng hợp tấu, dù chỉ trình diễn có vẻn vẹn có 10 phút ngắn ngủi cũng đã là mốc son trong cuộc đời người nghệ sĩ rồi.

Hàn Hi cũng có không ít học trò giỏi, thiên phú cao. Hạ Tang cũng phải trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra chọn lựa mới được chọn.

Bất kể là Hàn Hi hay là Đàm Cẩn đều đặt kỳ vọng rất lớn lên người Hạ Tang, hy vọng cô có thể tỏa sáng trong buổi hòa nhạc.

Nhất là Đàm Cẩn, bà đặc biệt coi trọng buổi biểu diễn này, mỗi ngày đều hỏi han tình hình tập luyện của Hạ Tang.

Nhưng càng như vậy, Hạ Tang lại càng cảm thấy bản thân bị áp lực đè nén đến không thở nổi.

Cô thật sự sắp bị ngột ngạt đến chết rồi.

Cảm giác này giống như bị rơi vào đại dương mênh mông vậy, từng lớp lớp cơn sóng không ngừng ập tới, chỉ có thể không ngừng dốc sức, liều mạng mà bơi, bởi vì chỉ cần thoáng dừng lại sẽ lập tức bị biển cả mênh mông nuốt chửng.

Hạ Tang rủ mi mắt, nhìn cây đàn trong tay rồi lên tiếng: "Cô giáo, buổi hoà nhạc Giáng Sinh có người dự bị không ạ?"

Câu hỏi của cô khiến cho Hàn Hi kinh ngạc hoảng hốt: "Sao vậy, em không khỏe sao?"

"Dạ không có gì, em chỉ hỏi vậy thôi."