Chương 3

Trước khi quay phim, tất cả mọi người bao gồm nhân viên tổ chương trình đều phải ký giấy sinh tử. Khách quý tham dự từ trên xuống dưới đều là siêu sao nổi tiếng nhất. Ngoài ra còn có một vị khách quý thần bí chỉ sau khi chương trình phát sóng mới có thể công bố. Chương trình dùng rất nhiều chiêu trò, khiến trăm ngàn người chờ mong.

Chương trình được phát sóng theo hình thức truyền hình trực tiếp, mỗi khách quý đều có phòng truyền hình trực tiếp riêng. Trang bị ban đầu là một cái ba lô, bên trong để sẵn vật tư.

Chỉ khi giá trị nổi tiếng của phòng truyền hình trực tiếp đạt tới yêu cầu nhất định thì ba lô mới có thể tự động mở ra. Ngoài ra khách quý còn có thể dùng điểm nổi tiếng để đổi lấy vật tư.

“Mẹ nó! Cái chương trình chết tiệt này càng ngày càng không có giới hạn, chỉ thiếu mỗi việc chìa tay đòi tiền fan mà thôi. Đây chẳng phải đang ép fan nạp tiền rồi vote hay sao?”

“Ha ha ha, lão Vương bị ném xuống thảo nguyên rồi, lần này ăn cỏ thật rồi.”

“Hu hu hu sao lại là hoang mạc, anh trai ngươi đừng chơi nữa, tổ chương trình đúng là không phải người mà.”

“Bình tĩnh, mắng cũng vô dụng, việc quan trọng nhất bây giờ là giúp anh trai mở khóa ba lô. Các chị em mau đi kéo thêm vài người đến, số người xem cũng quy đổi được điểm nổi tiếng đó.”

Vì mau chóng mở ba lô ra lấy được tài nguyên, phần lớn các khách quý đều đang cố gắng hấp dẫn sự chú ý của người xem. Có người khóc thảm, có người diễn hài, còn có người vẫn duy trì tính cách thật trước ống kính. Tất cả đều cố gắng hết khả năng thể hiện bản thân.

Duy chỉ có một phòng truyền hình trực tiếp có phong cách độc đáo, trên màn hình chỉ có một đôi tay trắng nõn tinh tế, đang... dùng gỗ khoan lỗ? Động tác của người này nhanh đến mức sắp bay khỏi khung hình, động tác nhanh nhẹn lưu loát, chẳng ăn nhập gì với ngoại hình nhỏ yếu.

Khán giả nhìn đôi bàn tay yếu ớt này bị mài đến đỏ lên, mà gỗ và đống cỏ khô kia cũng bắt đầu bốc khói theo động tác của cô.

Vị khách quý không lộ mặt này có lẽ chính là khách quý thần bí, nhưng mà cô đang làm gì thế?

"Tại sao phải khoan gỗ?"



“Ta biết, là đang khoan gỗ lấy lửa!”

"Lửa làm gì?"

Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, việc nấu nướng đồ ăn bình thường sẽ không dùng đến lửa. Cuộc sống hàng ngày lại càng không tiếp xúc được với sự tồn tại của lửa, không ít người thậm chí còn chưa từng thấy lửa.

Từng đốm lửa yếu ớt chậm rãi cháy lên từ cỏ khô, biến thành ngọn lửa nhỏ, thoáng chốc thắp sáng ánh mắt khán giả.

“Lửa! Thật sự là lửa, là lửa!”

“Thật lợi hại, việc khoan gỗ đánh lửa thì ra là thật!”

“Không hổ là khách quý thần bí, quả nhiên có tay nghề!”

Đám người trong khu bình luận bị một chiêu khoan gỗ đánh lửa này chọc cho sôi trào, người nào người nấy đều nhao nhao gõ chữ.

Rốt cục Trang Sinh Hiểu Mộng đã chú ý tới quả cầu nhỏ đang lơ lửng bên cạnh: "Cái quái gì đây?”

Một khuôn mặt xinh đẹp đến mức gần như hoàn mỹ đột nhiên xuất hiện trên màn hình trực tiếp.

“Công… công chúa giả?”

“Quát đờ heo!”