Chương 13

14.

Khi chúng ta quay lại, Y Mãnh Tà thấy rằng ta đã dần quen với việc cưỡi ngựa, vì vậy hắn đã lấy roi thúc ngựa để ta có thể trải nghiệm cảm giác chạy như bay một phen.

Nói đến cũng vô cùng kì lạ, ta chưa bao giờ cưỡi ngựa, và lá gan của ta cũng rất nhỏ, nhưng khi có hắn ở bên, ta không còn sợ hãi chút nào cả, ngược lại còn có cảm giác tự do, như thể ta đã thực sự trở thành một con chim én có thể bay đi vậy.

Khi chúng ta trở lại lều trại, một nhóm các đại thần đã chặn trước cửa trại của chúng ta, chờ Y Mãnh Tà nghị sự.

Trong ánh mắt của bọn họ nhìn về phía ta dường như có viết bốn chữ, là hồng nhan họa thủy.

Ta đã cướp đại Thiền Vu của họ vào buổi sáng và khiến hắn bỏ chính sự để cùng ta du sơn ngoạn thủy, thật là nghiệp chướng nặng nề mà.

Vừa vặn đến lúc ăn trưa, Y Mãnh Tà phớt lờ bọn họ và ăn xong bữa trưa cùng ta mới đi làm chuyện của hắn.

Sau khi hắn đi, ta không có việc gì làm nên bảo thị nữ vào bếp mang một ít nguyên liệu tới, ta muốn làm một ít bánh ngọt, chờ khi Y Mãnh Tà trở về là có thể nếm thử rồi.

Mới vừa làm xong, ta đã nghe thấy một trận náo động bên ngoài lều trại, hóa ra là do công chúa Mộc Hòa Nhã xông vào, và những người thị nữ không thể ngăn cản được.

Trên mặt Mộc Hòa Nhã tràn đầy tức giận, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là nàng đã khóc.

Mái tóc đen nhánh của nàng dính đầy cỏ dại, bộ xiêm y xinh đẹp cũng bị xé toạc, cả người đều là dáng vẻ nhếch nhác thảm hại.

Ta bảo các thị nữ lui ra và mời Mộc Hòa Nhã ngồi xuống nói chuyện.

"Cô đừng giả vờ tốt với ta nữa, trước đây anh họ chưa bao giờ đối xử với ta như vậy cả, chắc chắn là do cô đã xúi giục anh họ làm những điều này!".

Ta lấy nước ấm và đưa cho nàng ấy chiếc khăn tay đã ngâm qua nước ấm.

"Trước tiên công chúa hãy lau mặt đi đã".

Nàng ném nó sang một bên, và ta lại đưa một cái khăn sạch khác cho nàng.

"Nếu Thiền Vu đột nhiên đi vào và nhìn thấy cô như thế này, cô sẽ không xấu hổ chứ?".

Nàng nhận lấy chiếc khăn, lau mặt rồi bắt đầu khóc, kể về tình yêu say đắm của nàng dành cho Y Mãnh Tà trong nhiều năm cùng với sự hận thù của nàng đối với việc ta đã cướp đi tình yêu của nàng.

Ta lặng lẽ lắng nghe, cầm lấy chiếc lược và chải những mẩu cỏ dại ra khỏi tóc của nàng.

Nàng trông thấy bánh ngọt trên bàn liền cầm lên ăn, có lẽ là bởi vì cảm thấy mùi vị mới lạ, nên ăn liên tiếp mấy cái liền.

Vừa khóc, vừa ăn, lại vừa nấc cụt.

Vừa trông thật đáng thương lại vừa buồn cười, nhưng nhiều nhất chính là đáng yêu với nét thanh tú của một thiếu nữ.

Sau khi ăn uống no đủ, Mộc Hòa Nhã gần như đã trở lại bình thường.

Nàng dần bình tĩnh hơn nhiều.

"Cô đừng tưởng rằng chỉ có chút ân huệ nhỏ này mà có thể mua được bản công chúa ta, ta sẽ ghi nhớ mối hận này".

Ta hỏi nàng: "Nếu không có ta, Thiền Vu có chắc chắn sẽ lấy cô không? Cô thực sự có lòng tin này sao?".

Mộc Hòa Nhã không nói lời nào, đôi mắt lại lần nữa đỏ lên.

"Thực ra trong lòng cô sớm đã có đáp án rồi, chỉ là đang muốn tìm ta trút giận để tự an ủi chính mình mà thôi. Với tính tình của Thiền Vu như thế, ai có thể khống chế được hắn cơ chứ? Nếu hắn muốn cô, ta cũng không có bản lĩnh ngăn cản được".

"Tại sao cô lại nói với ta những điều này? Là muốn để ta biết khó mà rút lui sao?".

"Không, ta chỉ là khâm phục công chúa dám yêu dám hận, ta cũng không muốn nhìn thấy cô buồn bã. Hơn nữa, đời người ngắn ngủi, ta hy vọng công chúa sớm thoát ra khỏi loại tình cảm một chiều này, sớm ngày tìm được người thật lòng yêu thương quý trọng cô và sống vui vẻ, hạnh phúc".

"Cô đừng tưởng rằng nếu cô nói như vậy thì ta sẽ bỏ cuộc".

Ta mỉm cười, lấy hộp trang sức đã chuẩn bị trước đó ra đưa cho Mộc Hòa Nhã.

"Một anh hùng hào kiệt đương thời như Thiền Vu đã định trước là sẽ không thuộc về một mình ta. Ta đang định tặng lễ vật này cho những Yên thị khác, nhưng nếu công chúa thích, ngay bây giờ ta sẽ tặng nó cho cô để thể hiện thành ý của mình".

Mộc Hòa Nhã rất thích những món trang sức này, vì vậy ta đã cài chúng cho nàng.

Sau khi cài lên, nàng lại khóc, che lại đôi mắt đang rơi lệ của mình