Chương 1

Mặt trời lặn vào buổi tối nhuộm bầu trời thành màu vàng sẫm mềm mại và ấm áp, gió thổi chậm rãi mang theo hương thơm độc đáo của cây thông và sương mù từ núi, thấm hết cả ruột gan, thật sảng khoái.

Nhưng càng lên núi, không khí càng lạnh lẽo và ánh sáng cũng càng mờ.

Cây cối hai bên đường núi dần lộ ra trong bóng tối, như những con quái vật vô hình đang nhe răng và móng vuốt.

Dưới chân núi là viện phúc lợi Ái Tâm, viện trưởng Trần xoa xoa hai cánh tay đang không ngừng nổi da gà, biểu tình lộ rõ vẻ bất an.

Dù đã quen với đoạn đường này nhưng mỗi lần đến đây bà lại cảm thấy ớn lạnh...

Vài phút sau, cuối cùng bà cũng đến nơi: một ngôi chùa Đạo giáo đã mất đi hương khói và gần như đổ nát.

Điều hiếm gặp là tấm bảng ghi tên Đạo giáo vẫn được treo giữa sân, khiến người ta khó hiểu khi nhìn thẳng vào nó….

Chùa Bạch Vân.

Viện trưởng Trần chỉ dám liếc nhanh tấm biển, không dám đi vào.

Bà đứng trong sân hoang vắng, nuốt khan trong cổ họng, dùng giọng vừa phải hét lên: "Hữu Hữu, ta là mẹ Trần, con đang ở đâu?"

Một lúc sau, một giọng nói nhỏ nhẹ như mèo con, tinh tế và mềm mại vang lên: "Con ở... Giới."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, mẹ Trần thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo hướng âm thanh, nhưng không thấy ai cả.

Nhìn xa nhất có thể, chỉ có một cái giếng khô nằm giữa những chiếc lá rụng.

Giây tiếp theo, hai bàn tay nhỏ bé đột nhiên xuất hiện bám vào thành giếng, lập tức một bóng người trẻ con ướŧ áŧ trèo ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết được giấu trong mái tóc đen rối bù, đôi mắt to đen như thủy tinh trong suốt nhìn thẳng vào viện trưởng Trần.

“....”

Thật là muốn mạng bà mà!

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, viện trưởng Trần phát ra một tiếng hét chói tai từ cổ họng.

Cô bé vừa mới trèo ra khỏi giếng cạn sợ hãi đến mức gần như không thể bám vào thành giếng.

Chờ Hữu Hữu chậm rì rì ra khỏi giếng, viện trưởng Trần mới ý thức được mình đang làm gì, che đậy trái tim đang đập thình thịch kinh hoàng của mình nói:

“Trời ạ! Hữu Hữu, con muốn hù chết ta à!"

Nghe được lời này, bé gái nhỏ rõ ràng là choáng váng, thân hình nhỏ nhắn đang đi về phía viện trưởng Trần dừng lại tại chỗ.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của viện trưởng và giọng điệu của bà ấy... sự bối rối và mờ mịt hiện lên trong ánh mắt cô bé.

Cô bé rối rắm vì không hiểu tại sao mẹ Trần lại nói rằng bị mình dọa sợ chết khϊếp.

Cô bé bế tắc đồng nghĩa với việc bé không biết phải ứng xử thế nào với mẹ Trần đang có tâm trạng không tốt.

“Xin, xin lỗi..." Cô bé vô thức cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó.

Viện trưởng Trần hít một hơi dài, vừa rồi bà thực sự rất sợ hãi, nhưng nhìn bộ dạng của cô bé, bà lại cảm thấy đau đầu.

"À đúng rồi, sao con lại chui lên từ giếng? Quá nguy hiểm!”