Chương 10

Hữu Hữu đã sống trong một ngôi chùa Đạo giáo, cô bé chưa bao giờ xuống núi trước khi được đạo sĩ Vô Danh giao cho trại trẻ mồ côi.

Bởi vì cơ thể quá yếu đến mức thậm chí không có năm giác quan nên cô bé đã ngủ hơn 2/3 thời gian trong vòng 5 năm.

Trái ngược với cơ thể đáng thương, tinh thần của Hữu Hữu rất mạnh mẽ.

Theo lời của đạo sĩ Vô Danh: Cô bé được sinh ra để trở thành đại lão của giới huyền thuật.

Những gì cơ thể không thể cảm thụ được, tinh thần lại có thể cảm nhận được.

Trong giấc ngủ, cô bé đã lạc vào một thế giới khác.

Bé gái nhỏ cứ như vậy ngây thơ mờ mịt mà lớn lên.

Với sự nỗ lực không ngừng nghỉ của đạo sĩ Vô Danh, năm giác quan của cô bé dần dần hồi phục từng chút một.

Một thế giới mới từ từ mở ra với cô bé như một cuộn giấy...

Sư phụ đã nhiều lần cảnh báo với Hữu Hữu: Không thể tùy tiện sử dụng huyền thuật đối với người thường, vì rất dễ vướng vào nhân quả, có hại hơn là có lợi...

Sau đó Hữu Hữu đã ghi nhớ nó một cách chắc chắn.

Lúc này, nhìn Lý Tử Dương ngồi dưới đất nức nở không dám khóc, Hữu Hữu vừa mới vui vẻ vung nắm đấm, bắt đầu cảm thấy hụt hẫng.

Cô bé cảm thấy vừa rồi mình không đánh Lý Tử Dương mà là đánh thức hắn ta.

Nhưng tiền đề là đánh thức hắn... bé đã sử dụng huyền thuật thần bí lên Lý Tử Dương.

Mà Lý Tử Dương là một người bình thường.

Sau đó, một "sợi chỉ" mỏng màu trắng xám tưởng chừng như còn sống đột nhiên nhảy ra khỏi cơ thể Lý Tử Dương, mang theo một luồng khí tức kỳ quái không rõ, bay thẳng về bên phải.

Đây là đường nhân quả được tạo ra bởi việc cô sử dụng các kỹ năng huyền bí lên hắn.

Mặc dù Hữu Hữu trước đây chưa từng nhận được sợi dây nhân quả, nhưng bé vẫn nhìn thoáng qua là nhận ra.

Nếu bị sợi dây nhân quả quấn thân thì không tốt, tại sao lại không xé nó đi?

Hữu Hữu nghĩ như thế, cũng liền lập tức làm, cô bé lập tức đi đoạt sợi dây nhân quả.

Một cảnh tượng bất ngờ xảy ra…

Như cảm nhận được điều gì đó, sợi dây nhân quả quanh co đột nhiên duỗi thẳng, sau đó lại sà vào trong cơ thể Lý Tử Dương với tốc độ nhanh gấp mười lần lúc nó tới.

......Hả?

Nắm lấy bàn tay phải trống rỗng, bé chớp mắt, không hiểu điều này có nghĩa gì.

Cô bé không hề biết rằng động tác đưa tay của mình rơi vào mắt Lý Tử Dương, như thể đang muốn bắt và ăn thịt hắn.