Chương 20

Kìm nén cảm xúc, anh tìm một nhà hàng Trung Quốc đang mở cửa gần đó nhanh nhất có thể.

Nên để cô bé no bụng trước đã.

Hữu Hữu đã loại bỏ bí thuật Lá che mắt trước khi đến đó.

Trong nhà hàng không có ai khác ngoài hai anh em nên Tô Thời Thâm gọi một bát cơm trứng chiên cà chua.

Trong góc nhà hàng có một bồn rửa, khi cô bé nhận thấy anh trai muốn giúp mình rửa tay, Hữu Hữu nhanh chóng nói rằng bản thân có thể tự rửa.

Tuy nhiên, người đàn ông dường như không nghe thấy. Anh lấy trong túi quần ra một chiếc khăn tay sạch, làm ướt rồi lau mặt cho cô bé.

Khi Hữu Hữu nhìn thấy chiếc khăn tay lau mặt cô đang lập tức chuyển sang màu đen, cô bé sững sờ.

Xe tải vốn đã bẩn, mui xe vẫn mở, đến cuối ngày, mặt cô bé đã phủ một lớp bụi.

Khuôn mặt sạch sẽ của cô bé trắng nõn và mềm mại như quả trứng gà đã bóc vỏ.

Tô Thời Thâm vô thức nhéo nhẹ mặt bé. Cảm giác như chạm vào bánh xốp.

Ông chủ tiệm mang đồ ăn lên rất nhanh, Tô Thời Thâm vừa mới "rửa" Hữu Hữu xong, bát cơm cũng đã được đưa tố.

Anh bắt đầu đút cho Hữu Hữu bằng những động tác không khéo léo.

Hữu Hữu thực sự có thể tự ăn.

Ý tứ trong mắt cô bé quá rõ ràng, Tô Thời Thâm dừng lại, từ bỏ việc đút bé ăn.

Cô bé không muốn bụng mình kêu lên nữa nên tập trung vào việc ăn cơm.

Ăn được một lúc, bé nhận ra chỗ trước mặt anh mình vẫn còn trống.

Sau đó, cô bé lại nhận ra rằng Tô Thời Thâm không hề gọi chút gì cho anh.

"Anh... anh không muốn ăn à?"

"Anh không đói." Tô Thời Thâm không có chút cảm giác thèm ăn, cắm ống hút vào hộp sữa vừa mua ở siêu thị nhỏ bên cạnh rồi đưa đến cho bé gái ở bên tay phải của mình.

Hữu Hữu, người đã khát nước từ lâu, uống hết sữa trong một ngụm, bụng bỗng phình ra.

Rõ ràng là cô bé không thể ăn tiếp phần còn lại của bữa ăn.

Nhưng anh trai bé đã dùng tiền mua cái này....

"Nếu no rồi thì đừng ăn nữa." Tô Thời Thâm nhận thấy sự khó xử của bóng dáng nhỏ bé bên cạnh.

“Không thể lãng phí." cô gái nhỏ dự định tiếp tục cố gắng, “Em có thể làm được."

Trong mắt Tô Thời Thâm, có lẽ do cô bé chưa bao giờ được ăn no nên không muốn lãng phí.

Người đàn ông im lặng hai giây, nói với giọng có phần mơ hồ: "Anh đói, cho anh ăn chút gì đi."

Hữu Hữu sửng sốt, không hiểu tại sao anh trai mình lại nói đói chỉ trong chốc lát. Trước đó, rõ ràng là anh ấy không muốn ăn.

Khi cô bé chưa kịp phản ứng, Tô Thời Thâm đã cầm chiếc muỗng trên tay và ăn hết phần còn lại trong vài lần.