Chương 15: Ôm

Chương 15: Ôm

Tay Chúc Yểu cầm hai vé xem phim, đôi mắt nhìn nhìn Nguyên Trạch đang xếp hàng mua bắp rang.

Có rất nhiều đôi tình nhân đến đây xem phim, cử chỉ đều rất thân mật.

Mà bóng dáng anh cao lớn khôi ngô, cứ như vậy đứng trong đám người, có rất nhiều nữ sinh trộm ngắm anh, cũng có người quang minh chính đại ngắm, thậm chí còn tiến lên muốn xin Wechat. Ngón tay Chúc Yểu căng thẳng, lông mày lá liễu liền nhăn lại, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết Nguyên Trạch nói cái gì mà những nữ sinh kia đều nhìn thoáng qua chỗ cô sau đó liền không tiếp tục dây dưa nữa.

Thái phó phong thái vô song, ở Đại Ngụy cô cũng đã từng tiếp thu qua. Tất cả nữ tử hoàng thành quý tộc vừa đủ tuổi đều muốn gả cho anh.

Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên lại nghe thấy có người kêu tên cô. Chúc Yểu nghiêng đầu thoáng nhìn qua, chỉ thấy một đám người đứng cùng nhau, đều là những gương mặt quen thuộc, đôi mắt đột nhiên trợn to... Đều là bạn học ban 9.

Bạn học ban 9 cũng đang nhìn về phía này.

Hành Trung có quy định, nữ sinh không được xõa tóc cho nên phần lớn mọi người đều cột tóc đuôi ngựa.

Chúc Yểu cũng vậy.

Nhưng mà hiện tại, mái tóc dài của Chúc Yểu xõa trên vai khiến cô như mang một dáng vẻ nhàn nhã lười biếng. Một thân đồng phục hằng ngày hôm nay lại được thay bằng phong cách váy liền thân, phần eo được thiết kế uốn nếp, vòng eo lại tinh tế, đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra ngoài. Giờ phút này Cánh môi còn đang hé mở, đôi mắt hơi trợn to hàm chứa một chút kinh ngạc, nhìn qua... đây còn không phải là tiểu tiên nữ vừa bị rơi xuống nhân gian hay sao.

Chúc Yểu quả thực không nghĩ đến, Triệu Khiêm Trác sẽ tổ chức sinh nhật ở chỗ này.

Cô nắm chặt vé xem phim trong tay, đi ra ngoài.

Đôi mắt Tưởng Điềm Nha phát sáng, dùng sức giữ chặt tay Chúc Yểu, nói: "Yểu Yểu hôm nay thật xinh đẹp, lần đầu tiên tớ thấy cậu mặc váy đó."

Lần trước Chúc Yểu đàn một khúc tỳ bà đã kinh diễm bốn phía, hôm nay lại lên sân khấu như vậy, ánh mặt mọi người đều nhịn không được bị cô hấp dẫn... Đây mới đúng là dáng vẻ của đại tiểu thư chứ.

Nam sinh vừa rồi ồn ào lợi hại nhất khi nghe Lâm Chỉ Y đến, lúc này lại đang dùng khuỷu tay huých cánh tay Triệu Khiêm Trác, chế nhạo nói: "Còn nói không đến, không nghĩ tới cậu lại muốn cho bọn tớ kinh ngạc bất ngờ. Triệu Khiêm Trác, đại tiểu thư người ta cũng thật có ý tứ nha."

Triệu Khiêm Trác là bạn bàn trên của Chúc Yểu, ngày thường các nam sinh hay lấy cậu ta ra đùa. Mà trên thực tế, Triệu Khiêm Trác quả thực cũng có ý với Chúc Yểu, nói cho cùng thì thiếu nữ xinh đẹp dáng yêu ai mà không thích cho được.

Triệu Khiêm Trác ngượng ngùng gãi gãi đầu, con người bình thường khá tùy tiện mà đến lúc này mặt lại có chút đỏ: "Chúc Yểu, cậu có thể tới thật là quá tốt."

Chúc Yểu đang muốn giải thích nhưng lại nghĩ đến hiện tại có nhiều bạn học ban 9 đang ở đây như vậy, nếu cô nói cô đang cùng Nguyên Trạch đi xem phim thì không biết sẽ bị hiểu lầm thành cái gì. Nghĩ nghĩ liền không nói nữa, bị Tưởng Điềm Nha lôi kéo đứng vào đội nữ sinh, mơ mờ hồ hồ đi theo phía sau bọn Triệu Khiêm Trác.

Tiền Vi lặng lẽ lấy tay sờ sờ váy của Chúc Yểu, hâm mộ nói: “Tớ nhớ rõ MiuMiu gần đây mới ra mẫu váy mới nhất, đến hơn hai vạn nha, vật thật quả nhiên vẫn là đẹp mắt hơn.”

Chúc Yểu cũng không rõ cái gì là mẫu mới hay mẫu không mới. Cô ở tủ quần áo chọn nửa ngày, có chiếc so với cái này hoa lệ hơn nhiều, cũng có chiếc so ra càng có khí chất phiêu dật hơn nhiều, nhưng cuối cùng vẫn là chọn chiếc có hơi thở học sinh này.

Tưởng Điềm Nha cảm thấy đặc biệt mát mặt.

Vốn dĩ Lâm Chỉ Y cũng chỉ là con của một gia đình làm ăn nhỏ mà cứ làm như mình là nữ thần bạch phú mỹ không bằng.

Từ sau khi Lâm Chỉ Y đến thì Hứa Du Du vẫn luôn rất ồn ào, bây giờ nhìn thấy Chúc Yểu xuất hiện, cô ta gần như đã biến thành người câm. Nghe được lời của Tiền Vi nói liền suýt chút nữa buột miệng thốt ra suy nghĩ trong lòng, “Váy này cũng có khả năng là hàng nhái”, nhưng mẹ của Chúc Yểu lại là tổng tài tập đoàn Bích Mậu, mà thư viện cùng sân vận động trong Hành Trung kia cũng là hàng thật giá thật… nhà Chúc Yểu thực sự có tiền.

Lâm Chỉ Y bên cạnh Hứa Du Du cũng mím môi thật chặt, không nói chuyện.

Đến phòng, các nam sinh rất săn sóc, cố ý để cho Chúc Yểu ngồi giữa sô pha, bên cạnh là Lâm Chỉ Y. Lâm Chỉ Y cũng là mẫu người được các nam sinh thích, nhưng rốt cuộc thời gian cô ta đến cũng đã lâu rồi, lại nói, đây cũng là lần đầu tiên Chúc Yểu ra ngoài đi chơi cùng mọi người. Hơn nữa, nhìn cô gái nhỏ xinh ngoan ngoãn như vậy làm người ta đặc biệt muốn bảo vệ cô.

Trong lúc vô tình, mọi người đã lấy Chúc Yểu làm trung tâm.

Tiểu công chúa từ khi ra đời liền như chúng tinh phủng nguyệt, đã sớm hình thành thói quen, chỉ là lúc này tất cả mọi người đều ở bên cạnh cô làm cô không có cách nào gửi Wechat cho Nguyên Trạch.

Hứa Du Du như nghĩ tới cái gì, đứng dậy nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ thì trước hết mời Chỉ Y hát một bài đi.” Ý đồ đem lực chú ý của mọi người gom lại trên người Lâm Chỉ Y.

Quả nhiên, Hứa Du Du vừa dứt lời thì các nam sinh khác liền bắt đầu ồn ào.

Lúc đầu, Lâm Chỉ Y có chút ngượng ngùng, sau đó chậm rì rì nói: “Vậy… nếu không tớ hát trước một bài.” Còn đặc biệt khiêm tốn nói, “Không hay cũng đừng cười tớ nha.”

Lâm Chỉ Y hát rất êm tai, giọng ca uyển chuyển, am hiểu balad trữ tình.

Bạn học trong lớp bắt đầu vỗ tay, Chúc Yểu cũng phối hợp vỗ tay theo. Triệu Khiêm Trác luôn chú ý Chúc Yểu, thấy dáng vẻ cô như hồn vía lên mây thì liền cho rằng tính tình cô hướng nội nên không được tự nhiên, cũng biết Chúc Yểu không biết ca hát, vì thế rất tri kỷ nói: “Chúc Yểu, cậu ngồi ở chỗ kia thay mọi người chọn bài hát đi.”

Chúc Yểu đang muốn tìm cơ hội để nhắn tin cho Nguyên Trạch cho nên sau khi nghe xong câu này thì lập tức gật đầu, ngồi xuống chỗ chọn bài hát ở bên kia.

Bên tai là giọng ca nhu hòa của Lâm Chỉ Y, Chúc Yểu cúi đầu, màn hình chọn bài hát chiếu sáng lên mặt cô, ở trong căn phòng tối tăm nhìn qua thật mông lung. Chúc Yểu từ túi xách lấy ra di động gửi tin cho Nguyên Trạch:

[Thực xin lỗi, không thể cùng cậu đi xem phim. Tớ gặp được đám người Triệu Khiêm Trác.]

Bên ngoài rạp chiếu phim, những cặp tình nhân trẻ tuổi thành đôi thành cặp, trên mặt tường dán đầy những tấm poster lớn hấp dẫn người xem. Nguyên Trạch nhìn nhìn di động, nghe được một tiếng “leng keng”, có tin nhắn tới. Ngón tay mở ra màn hình, biểu tượng của tiểu công chúa nhấp nháy sáng lên, click mở ra, là cô gửi tin tới.

Vừa rồi Nguyên Trạch đã nhìn thấy đám người ban 9 kéo cô đi. Anh rất nhanh trả lời một tiếng, ngay sau đó lại có một tin nhắn được gửi tới. Tốc độ tiểu công chúa gửi Wechat rất chậm, cho nên tin nhắn này đương nhiên không phải của cô.

Nguyên Trạch rời khỏi giao diện liền nhìn thấy tin nhắn do Trình Gia Úy gửi tới: [Sinh nhật Triệu Khiêm Trác bạn cùng bàn của cậu cũng tới nha, hơn nữa hôm nay còn mặc váy, ánh mắt mấy thằng trong lớp kia sắp trực tiếp nhìn thẳng rồi, muốn tới thì nhanh một chút.]

Lúc sau hắn gửi thêm địa chỉ cùng số phòng.

Ánh mắt Nguyên Trạch thâm thúy, nhìn chằm chằm mấy chữ trên màn hình.

Lâm Chỉ Y hát hai bài, tiếp theo có nam sinh đề nghị cả đám chơi trò chơi. Ở KTV thì trò nói thật hay đại mạo hiểm tuy cũ nhưng rất kinh điển, mọi người hợp thành một vòng, Triệu Khiêm Trác chơi trước, xoay chai bia trên bàn, chỉ tới ai thì người đó phải chọn nói thật hoặc là đại mạo hiểm, hoàn thành nhiệm vụ tức là qua cửa, nếu thất bại sẽ bị phạt một ly rượu. Sau khi cậu ta xoay chai bia thì người bị chỉ sẽ là người quay tiếp.

Chúc Yểu cũng đến ngồi vây quanh ở trước bàn, dựa vào bên người Tưởng Điềm Nha.

Triệu Khiêm Trác xoay chai bia, ánh mắt mọi người đều dán lên chai bia kia, nhìn chai bia chậm rì rì dừng lại, cuối cùng miệng chai chỉ về phía Lâm Chỉ Y.

“Lâm Chỉ Y! Lâm Chỉ Y! Lâm Chỉ Y!” Tất cả mọi người đều ồn ào.

Lâm Chỉ Y mặt có chút hồng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tớ chọn nói thật.”

Các nam sinh đưa ra câu hỏi giúp Triệu Khiêm Trác: “Nếu không cậu hỏi cậu ấy đã từng có mấy bạn trai? Có còn nụ hôn đầu tiên hay không? Hoặc là thích nam sinh nào đang ngồi ở đây nhất, nhất định phải chọn một người.” Lâm Chỉ Y yêu đơn phương Nguyên Trạch, chuyện này trong lòng mọi người đều biết rõ, chỉ muốn hỏi một chút tình sử của hoa hậu giảng đường thanh thuần này, xem xem trừ lớp trưởng ra thì còn có nam sinh nào có cơ hội đó.

Câu hỏi đều không quá đáng , Triệu Khiêm Trác cũng không muốn làm mọi người tụt hứng, vì vậy liền hỏi Lâm Chỉ Y: “Vậy hỏi nụ hôn đầu tiên đi.”

Hứa Du Du ôm bả vai Lâm Chỉ Y, thay cô ta nói tốt: “Nhà Chỉ Y quản rất nghiêm, bình thường đều không tiếp xúc cùng nam sinh, đương nhiên cũng sẽ không có bạn trai.”

Lâm Chỉ Y gật gật đầu, giọng điệu rất tự nhiên nói: “Ừ, tớ không có quen bạn trai, cho nên nụ hôn đầu tiên vẫn còn.”

Thấy Lâm Chỉ Y trả lời nghiêm túc như vậy, một vòng này xem như qua. Sau đó lại chuyển được vài người, tất cả đều sôi nổi chọn nói thật. Cuối cùng miệng chai chỉ hướng Hứa Du Du, cô ta cũng chọn nói thật.

Nam sinh lượt trước hỏi cô: “Nếu muốn chọn một nam sinh ở ban chúng ta làm bạn trai thì cậu chọn ai?”

Hứa Du Du nghĩ nghĩ, một nữ sinh luôn luôn tùy tiện nay lại trở lên thẹn thùng, ánh mắt hướng về Triệu Khiêm Trác phía đối diện. Nam sinh bên cạnh cậu ta lập tức ồn ào: “Không hổ là bạn cùng bàn, lâu ngày sinh tình.”

Triệu Khiêm Trác vội nói: “Đừng nói lung tung.”

Thái độ lạnh nhạt của cậu ta làm Hứa Du Du hơi mất hứng, nhưng mà như vậy cũng coi như đã qua cửa. Sau đó cô ta quay chai bia. Hứa Du Du sức lớn, chai bia kia như cái bánh xe lộc cộc quay vài vòng, chậm rãi đảo qua vài người, cuối cùng dừng ở trước mặt Chúc Yểu.

“Đúng rồi, sao có thể thiếu Chúc Yểu được chứ? Ở cùng lớp lâu như vậy, hay là tớ hỏi kí©h thí©ɧ một chút nha.”

Tưởng Điềm Nha vội bảo vệ Chúc Yểu: “Nè, Trương Kha, đừng cho là Chúc Yểu nhà tớ dễ bắt nạt.” Trương Kha chính là nam sinh vừa nãy nói nhiều nhất.

Hứa Du Du nghịch chai bia trên bàn, câu được câu không nói: “Tất cả mọi người đều trả lời câu hỏi, tại sao đến lượt Chúc Yểu lại nói bọn tôi bắt nạt cô ấy. Có phải là đại tiểu thư người ta so với chúng tôi thì quý giá hơn hay không?” Nói xong tay cầm chai bia, đứng trên mặt bàn nhìn về phía Chúc Yểu, “Nói thật hay là đại mạo hiểm, cậu chọn một cái đi, đừng có nói cô là người đặc biệt ở đây, mọi người thật vất vả mới chơi vui, đừng có làm mọi người mất hứng.”

Nói thật cùng đại mạo hiểm, lúc trước tuy rằng không phải tới lượt Chúc Yểu nhưng các bạn học hỏi những câu hỏi đó đối với tư tưởng bảo thủ của tiểu công chúa mà nói thì vẫn rất lộ liễu. Suy nghĩ một lát rồi trả lời Hứa Du Du: “Tôi chọn đại mạo hiểm.”

“Ha” Hứa Du Du cười. Cô ta còn đang suy nghĩ xem muốn hỏi câu nào để làm khó Chúc Yểu nha, không nghĩ tới Chúc Yểu vậy mà lại dám chọn đại mạo hiểm.

“Được thôi, vậy…” Hứa Du Du ra vẻ tự hỏi sau đó cúi xuống, nhìn vào mắt Chúc Yểu nói: “Bây giờ đi ra ngoài, ôm người đầu tiên gặp được… một phút đồng hồ. Phục vụ ở đây không tính.”

Trương Kha kêu lên: “Oa, đại mạo hiểm này cũng có chút kí©h thí©ɧ. Ai mà biết được sẽ là nam hay nữ, nếu là nam thì Chúc Yểu chẳng phải là…”

Chẳng phải là bị lỗ vốn rồi hay sao.

Hứa Du Du khoanh tay lại, nghiêng đầu, ánh mắt khıêυ khí©h hỏi cô: “Như thế nào? Cậu không dám?”

Dựa theo địa chỉ Trình Gia Úy cung cấp, Nguyên Trạch dọc theo hành lang đi tới ngoài cửa phòng ban 9 tụ tập. KTV âm thanh ồn ào, ánh đèn lập lòe, trong phòng còn rất náo nhiệt, có lẽ đang chơi trò chơi gì đó. Nguyên Trạch giơ tay chuẩn bị đẩy cửa đi vào, ngay sau đó… cửa tự mở.

Nguyên Trạch nhìn qua, phía sau cánh cửa là một thân ảnh xinh đẹp tinh tế, tóc dài hơi xoăn xõa trên vai, khi nhìn thấy anh, đôi mắt trong suốt của cô lộ ra vẻ kinh ngạc dáng vẻ ngơ ngác trông rất đáng yêu. Gương mặt Nguyên Trạch dịu xuống, rất có hứng thú nhìn cô. Chỉ thấy cô cũng đang nhìn mình, đôi môi hồng phấn hé mở, há miệng thở dốc như muốn nói cái gì nhưng lại không dám nói.

Thấy bạn học ban 9 tụ thành một đám ở phía sau đang nhìn về phía này, anh đã hiểu rõ phần nào, vì thế thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn về phía tiểu công chúa trước mặt: “Phải làm cái gì?”

Chúc Yểu há mồm, thành thật nói: “Phải... phải ôm người đầu tiên gặp được, một phút…” Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong thì hơi thở nam tính mát lạnh đã xông vào khoang mũi.

Nguyên Trạch mở ra hai tay, thân thể thoáng cong một chút, một tay vỗ về vai của cô, tay còn lại đè cái ót của cô, nhẹ nhàng ấn vào l*иg ngực của mình, dùng giọng nói trầm thấp hỏi: “… Là như thế này sao?”