Chương 17: Chững chạc

Chương 17: Chững chạc

Sáng sớm thứ hai, không khí tại khuôn viên Hành Trung ẩm ướt, xen lẫn là hương cỏ xanh cùng bùn đất nhàn nhạt.

"Sột soạt", tiếng chổi quét lá rụng trên nền xi măng. Tưởng Điềm Nha chọc cây chổi lên mặt đất, khoanh tay lại chống lên cán chổi, nói: "Thì ra... ngày đó cậu bỗng nhiên nói không muốn đi KTV hát là vì muốn cùng lớp trưởng đi xem phim à..."

"... Chậc chậc chậc, Yểu Yểu, thật không nghĩ tới, tiến triển rất nhanh nha. Tớ đã nói mà, lớp trưởng khẳng định là cũng có ý với cậu."

Nào có.

Chúc Yểu tay cầm khau hót rác, cong lưng, ngoan ngoãn hót lá đổ vào thùng rác.

Nắng sớm mờ mờ, khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ hồng, khóe môi cong cong, lời lẽ chính đáng: "Cậu nói bậy... chỉ là đi xem phim mà thôi." Nguyên Trạch chỉ hỏi cô có muốn đi xem phim hay không chứ cũng chẳng nói thêm gì khác.

Tưởng Điềm Nha nghiêng đầu liếc cô một cái, giọng điệu khoa trương: "Vậy mà còn nói không có cái gì? Bây giờ cả ban 9 ai mà không biết, lớp trưởng không gần nữ sắc của chúng ta chủ động ôm cậu, suốt một phút đồng hồ nha... Lúc ấy cậu không thấy, mặt Lâm Chỉ Y đã sớm tái ngắt rồi."

Lâm Chỉ Y là hoa hậu giảng đường của Hành Trung, Nguyên Trạch là nam thần của Hành Trung, hai người vốn nên trở thành một đôi tiên đồng ngọc nữ. Nhưng cô ta ở cùng lớp trưởng đã hơn hai năm mà một chút tin vịt cũng chưa truyền ra.

Tưởng Điềm Nha còn nói: "Yểu Yểu, cậu nói xem... có phải lớp trưởng vẫn luôn lặng lẽ yêu thầm cậu hay không?"

Chúc Yểu không hề nghĩ ngợi liền cảm thấy lời Tưởng Điềm Nha không đáng tin cậy.

Kiếp trước cô cùng thái phó không giao tiếp được nhiều, chỉ có cô ở sâu trong hoàng cung yên lặng ngưỡng mộ anh. Nếu không chuyển thế đến đây, bọn họ đều mang theo ký ức thì chỉ sợ Nguyên Trạch cũng đối với cô lạnh nhạt như với người khác. Cô không muốn tiếp tục đề tài này, nhẹ nhàng lắc đầu, nâng lên khuôn mặt nhỏ trắng như ngọc nói với Tưởng Điềm Nha: "Cậu vui vẻ là được rồi."

Giọng của Chúc Yểu rất ngọt, là loại ngọt mềm tự nhiên, làm người ta cảm thấy rất thoải mái, rất muốn yên lặng nghe cô nói.

Trước kia, cô mềm yếu hướng nội tựa như tự nhốt bản thân vào một góc, không muốn tiếp xúc với người ngoài. Mà hiện tại, cô hoạt bát phóng khoáng, trong học tập cũng chăm chỉ hơn rất nhiều, cũng sẽ chậm rãi tiếp thu một số cái mới mẻ, mà phần lớn, đều đến từ Internet.

Chúc Yểu rất cố gắng trong việc học tập ngôn ngữ mạng___

Có đôi khi Tưởng Điềm Nha đăng lên trạng thái tâm trạng thì Chúc Yểu sẽ bình luận một câu ‘Lão thiết 666’[1]. Còn có, lúc cùng cô nói chuyện phiếm cũng sẽ ngẫu nhiên nhảy ra một câu nghiêm trang ‘ca ca của tôi thật lợi hại’, hoặc là lắc đầu, vuốt hai tay thở dài một tiếng ‘Thuyền nhỏ tình bạn nói lật là lật’.

[1]chỗ này nghĩa là bạn thân thật lợi hại.

Ngôn ngữ mạng cũ cùng ngôn ngữ mạng mới giao tạp, vô cùng không phù hợp với Chúc Yểu đã quen với ngôn ngữ cổ đại. Nhưng cứ nghe được giọng nói mềm như bông nói ra mấy từ như vậy lại làm cho Tưởng Điềm Nha cảm thấy đặc biệt, đặc biệt đáng yêu, rất muốn xoa bóp mặt cô.

Ở phía ngược sáng Tưởng Điềm Nha bật cười: "Yểu Yểu, cậu sao lại đáng yêu như vậy chứ."

Chúc Yểu nghiêm túc nhắc nhở bạn tốt: "Quét nhanh đi."

Chờ lát nữa cô còn rất nhiều từ mới muốn học.

Tiết toán cùng ngày, Tiêu Thục Tuyết gọi Lâm Chỉ Y trả lời câu hỏi, đề khó đến nỗi Lâm Chỉ Y ấp úng mãi không trả lời, xấu hổ đứng tại chỗ.

Ánh mắt cả ban đều dừng trên người cô ta.

Mặt Lâm Chỉ Y nóng lên, đôi tay gắt gao nắm chặt, thân mình run nhẹ. Tiêu Thục Tuyết cũng không tính làm cô ta khó xử, liền nói một câu: "Cho dù thành tích tốt nhưng cũng phải chú ý nghe giảng, ngồi xuống đi."

Kỳ thật ngẫu nhiên bị giáo viên gọi cũng không sao, hơn nữa thành tích của Lâm Chỉ Y còn rất tốt cho nên thái độ của Tiêu Thục Tuyết đối với cô ta vẫn rất từ ái. Chỉ là học sinh tốt thì luôn nghĩ vấn đề theo hướng nghiêm trọng, chỉ một lỗi nhỏ liền hoảng hốt cả tiết.

Hết tiết, Hứa Du Du lại gần an ủi: "Chỉ Y, cậu không có việc gì chứ? Kỳ thật vừa rồi cô giáo Tiêu cũng chưa nói gì cậu, cậu đừng để trong lòng. Lại nói, này không phải có nghĩa là cô giáo Tiêu rất coi trọng cậu sao."

Lâm Chỉ Y cắn môi, không nói chuyện. Cô ta đặt yêu cầu với chính mình rất nghiêm khắc, có lẽ với học sinh khác mà nói thì việc không trả lời được cũng bình thường, nhưng nếu là cô ta thì không phải như vậy. Cô ta cần luôn luôn trả lời tốt hơn các bạn học khác, mà ánh mắt giáo viên nhìn cô ta, chỉ có thể là thưởng thức cùng khen ngợi, chứ không phải... thất vọng như vừa rồi.

Lâm Chỉ Y tỏ ra uể oải, vừa lúc có học sinh lớp khác đi ngang qua, truyền lời cho Lâm Chỉ Y: “Chủ nhiệm lớp cậu tìm cậu có việc.”

Trong lòng Lâm Chỉ Y “Lộp bộp” một tiếng, không hiểu vì sao, trước kia đến văn phòng thì không có việc gì, lúc này lại cứ có cảm giác khác lạ. Cô ta điều chỉnh lại cảm xúc, đứng dậy ra khỏi phòng học, đến văn phòng của chủ nhiệm lớp Ứng Úc Lưu.

Ứng Úc Lưu đang nhập thành tích tiếng Anh, bài của Lâm Chỉ Y đặt ở trên cùng.

Nhìn thấy bóng dáng Lâm Chỉ Y ở ngoài cửa, mỉm cười, vẫy vẫy tay gọi cô ta tiến vào.

“Cô giáo Ứng.” Lâm Chỉ Y đứng thẳng lưng, ngoan ngoãn nói, “Cô tìm em có việc gì ạ?”

Ứng Úc Lưu đưa bài kiểm tra cho cô ta, Lâm Chỉ Y vừa cúi đầu đã thấy con số ‘115’ đỏ tươi, sắc mặt lập tức thay đổi, hốc mắt liền phiếm lệ: “Cô giáo Ứng, em…”

“Cô biết thành tích các khoa thi của em đều rất ưu tú, ngẫu nhiên xảy ra một chút bất thường thì cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là thành tích lần này so với thành tích ngày thường của em, kém đi rất nhiều…” Ứng Úc Lưu ngày thường rất nghiêm khắc, đối đãi với những học sinh dốt không có thuốc chữa như Chúc Yểu thì không có sắc mặt tốt. Nhưng với Lâm Chỉ Y lại khác, thành tích ưu tú, lại là con gái cho nên lúc nói chuyện cũng luôn nhẹ nhàng tế nhị.

“Cô muốn hỏi một chút, lần này thật sự là do phát huy không tốt hay là do nguyên nhân khác… Cô nghe nói, lúc nãy trong giờ học em không chú ý nghe giảng. Ba mẹ của em đã cố ý đề nghị qua với cô là ngày thường phải chiếu cố em nhiều một chút, em xem học hành gần đây có gặp vấn đề gì không, nói ra rồi cô sẽ giúp em.”

Bàn tay đang buông thõng của Lâm Chỉ Y chợt nắm chặt, sau khi cân nhắc một chút mới chậm rãi nói: “Ngày thường… Ngày thường Chu Tư Tề sẽ thường xuyên hỏi em, em nghĩ… điều này cũng có thể hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng đến học tập của mình.”

Chu Tư Tề là bạn cùng bàn của Lâm Chỉ Y, ở trong ban 9 thành tích thuộc tầng trung trung, là loại chăm chỉ hiếu học.

Lời nói uyển chuyển như vậy Ứng Úc Lưu làm sao có thể không hiểu được ý tứ của cô ta.

Tự hỏi một lát liền nói: “Nếu như vậy… em cứ về trước đi, điều chỉnh cảm xúc thật tốt, mặc kệ là tôi hay là cô giáo Tiêu thì đều rất coi trọng em, cho em một chút áp lực thích hợp cũng là muốn trợ giúp cho em.”

Dừng một chút lại nói, “Giúp cô đi gọi Chúc Yểu đến đây.”

Lâm Chỉ Y ra khỏi văn phòng, rất nhanh liền đi gọi Chúc Yểu đến. Tuy rằng thành tích kém nhưng Chúc Yểu lại không vừa tiến vào văn phòng đã thấp thỏm như những học sinh dốt khác, biết chủ nhiệm lớp không quá thích mình nhưng cô vẫn ghi nhớ câu tôn sư trọng đạo, lễ phép chào hỏi: “Cô giáo Ứng.”

Thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi là thời điểm tươi đẹp nhất của thanh xuân, mà Chúc Yểu lại hoàn toàn xứng đáng với câu này, diện mạo đặc biệt xinh đẹp, cười rộ lên thì càng thêm tươi tắn. Vừa bước vào, cả văn phòng nặng nề tựa như sáng sủa hẳn lên…

Nhưng Ứng Úc Lưu lại không thích Chúc Yểu, cảm thấy cô thành tích đã kém lại còn không biết xấu hổ. Theo lý thuyết, phần lớn học sinh giống cô ta khi nhìn thấy mình đều cúi đầu thấy hổ thẹn. Nhưng mà bà nghĩ sai rồi, cô ta còn không biết xấu hổ…

Lúc này giọng điệu của Ứng Úc Lưu lại rất thân thiện, từ cuối chồng bài kiểm tra rút ra bài của Chúc Yểu, để lên trên bàn: “Tuy rằng vẫn không đạt tiêu chuẩn nhưng cô vẫn nhìn ra được, ngày thường em đã dần dần có tiến bộ.”

Cô đang nói việc kiểm tra từ mỗi ngày.

Thật ra Chúc Yểu không phải loại thiếu nữ vô tri, ở trong thâm cung Đại Ngụy, cô là công chúa, không cần tham dự vào mấy cái chuyện lục đυ.c như này, nhưng kĩ năng nhìn mặt đoán ý cơ bản nhất vẫn phải biết một chút.

Đôi mắt sáng ngời của cô nhìn thẳng Ứng Úc Lưu, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Cô giáo Ứng, cô muốn nói cái gì thì cứ việc nói thẳng đi ạ.”

Thời gian ra chơi không nhiều lắm, cô còn phải về chuẩn bị sách giáo khoa cần dùng cho tiết sau.

Vẻ mặt của Ứng Úc Lưu rõ ràng hơi khựng lại, giương mắt, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của nữ sinh trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên…

Ho nhẹ một tiếng, đối đãi với học sinh dốt thì cũng không cần quanh co lòng vòng làm gì, trực tiếp nói: “Cô gọi em tới là muốn em đổi chỗ ngồi… thành tích tiếng Anh của Chu Tư Tề không tồi, cô muốn cho em và em ấy ngồi cùng bàn, hằng ngày có cái gì không hiểu em cũng có thể hỏi em ấy.”

Chu Tư Tề.

Gần đây thái độ của bạn học ban 9 đối với cô không tồi, cũng có rất nhiều người giao lưu cùng cô, Chúc Yểu đương nhiên biết Chu Tư Tề, là bạn cùng bàn của Lâm Chỉ Y. Chỉ là… nếu cô và Chu Tư Tề ngồi cùng bàn, vậy chẳng phải là, muốn Nguyên Trạch ngồi bên cạnh Lâm Chỉ Y hay sao?

Nếu chủ nhiệm lớp đã sắp xếp chỗ ngồi thì học sinh chỉ có thể yên lặng chấp thuận, mình có lòng tốt an bài như vậy học sinh cũng không có lý do để cự tuyệt. Ứng Úc Lưu nói: “Cứ như vậy đi, chờ sau khi kết thúc tiết học và thời gian thể dục giữa giờ thì em liền đổi cho Lâm Chỉ Y…”

Cánh tay thon dài cân xứng ôm một chồng vở bài tập toán, trong văn phòng, là giọng của Ứng Úc Lưu… Bàn tay ôm chồng vở của Nguyên Trạch đột nhiên buộc chặt, các đốt khớp xương hơi hơi chuyển trắng.

Lúc anh chuẩn bị đi vào thì lại nghe được giọng điệu mạnh mẽ khó có được của tiểu công chúa kiều quý ở bên trong: “Không được, em chỉ muốn làm bạn cùng bàn với Nguyên Trạch.”

Ngoài cửa, đôi mắt đen của Nguyên Trạch lập tức xao động, bước chân tức khắc khựng lại.

Khi Chúc Yểu trở lại phòng học, Tưởng Điềm Nha ngay lập tức sấn lại hỏi: “Yểu Yểu, chủ nhiệm lớp tìm cậu có chuyện gì vậy? Không có mắng cậu chứ?” Ứng Úc Lưu từ trước đến nay vẫn luôn không thích Chúc Yểu, cảm thấy cô thành tích đã kém lại còn không biết cố gắng, chỉ dựa vào Tiêu Minh Châu bá đạo mà chiếm chỗ trong danh sách học sinh, tuy rằng cô không thích gây chuyện giống anh trai nhưng thành tích kém lại là tội chính.

Chúc Yểu hơi mím môi, giọng nói rất nhẹ, nói đúng sự thật: “Cô ấy muốn tớ đổi chỗ ngồi… nhưng mà tớ không đồng ý.” Cô tôn trọng giáo viên, nhưng Nguyên Trạch lại là điểm mấu chốt của cô, cô muốn ngồi cùng Nguyên Trạch, không muốn ngồi cùng người khác… Tuy rằng lần này không đồng ý nhưng tâm tình Chúc Yểu vẫn hỏng bét, nếu như chủ nhiệm lớp muốn cưỡng chế đổi, chỉ sợ đến lúc đó cô cũng không có cách nào.

“Không phải chứ…”

Tưởng Điềm Nha cảm thán một tiếng, sau đó đôi mắt trợn to, bỗng nhiên nói: “Cái gì? Cậu không đồng ý?”

Chủ nhiệm lớp muốn học sinh đổi chỗ làm sao còn quản học sinh “Có đồng ý hay không”?

Chúc Yểu không nói tiếp, cầm bình đến máy lọc nước bên kia rót nước. Phía trước là Hứa Du Du đang cầm hai bình nước, là của cô ta cùng Lâm Chỉ Y. Trước tiên rót đầy nước vào bình của Lâm Chỉ Y, sau đó là đến của cô ta, rót đến hơn nửa thì bình lọc nước liền hết nước.

Hứa Du Du đậy lại nắp bình, ánh mắt nhìn Chúc Yểu mang theo khinh miệt nhưng lại không nói gì, trực tiếp đi ra.

Triệu Khiêm Trác đang lau bảng, mắt nhìn về phía bình lọc nước bên này, lớn tiếng hỏi các bạn học khác: “Hôm nay đến phiên ai bê nước?”

Phía dưới có người không kiên nhẫn đáp lại: “Đều đi học nhanh đi, sau tiết này lại nói.”

Chúc Yểu lắp lại bình nước trống không, yên lặng trở lại chỗ ngồi. Bên cạnh là Nguyên Trạch mới vừa trở về từ văn phòng, đưa chồng vở bài tập cho một bạn học ở bàn đầu, giọng điệu nhàn nhạt nói một câu: “Giúp tôi phát bài.”

Tiết thứ hai là tiết ngữ văn.

Chuông vào lớp vang lên, các bạn học nghiêm chỉnh ngồi vào vị trí. Giáo viên ngữ văn ôm sách giáo khoa tiến vào, sau khi học sinh chào xong liền bắt đầu giảng bài.

Chúc Yểu lấy ra sách giáo khoa ngữ văn từ trong ngăn bàn, nghiêng đầu, nhìn chỗ trống bên cạnh… Nguyên Trạch còn chưa trở về. Cô vô thức nhíu mày, quả nhiên, giáo viên ngữ văn trên bục giảng rất nhanh đã chú ý tới bên này, đẩy đẩy gọng kính màu vàng tơ hỏi: “Nguyên Trạch đâu? Đi đâu vậy?”

Chúc Yểu há miệng thở dốc, chuẩn bị mở miệng: “Giáo viên, Nguyên Trạch cậu ấy…”

“Báo cáo.”

Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào… Nguyên Trạch đứng ở ngoài cửa, thân hình thon dài hai chân thẳng tắp, mặt trắng như bạch ngọc, đôi mắt thâm thúy mà tĩnh lặng, không chút gợn sóng.

Anh là học sinh hoàn mỹ, chưa bao giờ làm cho giáo viên nào phải nhọc lòng, trầm ổn lại nội liễm, vẻ ngoài vĩnh viễn luôn là một kiểu thản nhiên tỉnh táo nhất, rất ít khi giống như bây giờ… Tuy rằng vẫn bình tĩnh nhưng hơi thở hổn hển, rõ ràng vừa rồi đã chạy một hơi trở về…

Giáo viên ngữ văn không nói gì, chỉ mỉm cười: “Vào đi.”

Nguyên Trạch chậm rãi bước vào lớp, ngồi xuống chỗ của mình. Chúc Yểu cầm sách giáo khoa, thu hồi ánh mắt, yên lặng mở ra bài giáo viên đang giảng.

Sau đó…

Người ngồi bên cạnh cô, bàn tay duỗi lại đây… nhẹ nhàng, đặt một chai nước trên mặt bàn của cô.