Chương 24: Thẹn thùng

Chương 24: Thẹn thùng

Sáng thứ tư có buổi tự học tiếng Anh. Chủ nhiệm lớp Ứng Úc Lưu tới trường từ rất sớm, nhóm học sinh lớn tiếng đọc diễn cảm, có mấy nam sinh đang nói chuyện riêng thấy chủ nhiệm lớp đến thì lập tức mở ra trang cuối của sách tiếng anh, bắt đầu học từ vựng.

Ứng Úc Lưu hai tay chắp sau lưng đi dọc theo lối đi nhỏ, đi đến cuối, bước chân hơi dừng lại.

Nguyên Trạch cầm sách tiếng Anh, âm sắc trong trẻo, đang cùng bạn cùng bàn học từ vựng: "Danh dự, danh vọng."

Chúc Yểu hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời, giọng nói mềm mại rõ ràng: "R-e-p-u-t-a-t-i-o-n, reputation."

Tuy rằng công tác chống lạnh đã làm rất tốt nhưng Chúc Yểu vẫn bị cảm, giọng nói mang theo một chút giọng mũi, môi cũng hơi khô khốc.

Nguyên Trạch tiếp tục giúp cô nói nghĩa từ, tất cả Chúc Yểu đều có thể đọc ra trôi chảy. Quả thực là gốc môn tiếng Anh của cô không tốt lắm nhưng lại thắng ở trí nhớ không tồi, mấy từ vựng này cô đều học theo trí nhớ, đọc đi đọc lại vài lần liền có thể nhét tất cả vào trong đầu.

Ứng Úc Lưu không thích Chúc Yểu. Thành tích kém là một chuyện, quan trọng nhất vẫn là bởi vì Chúc Yểu không biết nỗ lực, cảm thấy nhà mình có tiền có thể không đọc sách cũng nhẹ nhàng vào được đại học.

Hiện tại nhìn dáng vẻ cô cố gắng học từ vựng, nhiều ít cũng có chút vui mừng, ít nhất cũng không hoàn toàn hết thuốc chữa. Quay đầu nhìn về phía bên kia, ánh mắt Ứng Úc Lưu dừng trên mặt Đường Việt___

Ánh mắt hơi dừng lại, nhíu mày, sau đó dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: "Đường Việt, tới văn phòng một chuyến."

Đường Việt theo chủ nhiệm lớp ra khỏi phòng học, tiếng đọc từ vựng trong phòng nháy mắt nhỏ lại, tất cả đều sôi nổi nghị luận.

Triệu Khiêm Trác ở bàn trên cũng quay đầu hỏi Chúc Yểu: "Này, Chúc Yểu, cậu biết tại sao Đường Việt lại bị như vậy hay không?"

Bạn học mới tới lớp thời gian chưa lâu nhưng tất cả học sinh ban 9 đều rất thích cậu ta. Thành tích của Đường Việt rất tốt, nghe nói ở trường học cũ cậu ta hàng năm đều nằm trong top 3, lại không học chuyên môn nào, thành tích các môn đều nhau, phát huy rất ổn định.

Diện mạo cũng thuộc loại ngoan ngoãn, nhưng mà hôm nay, mắt trái có vết ứ bầm, trên mũi cũng dán một miếng băng cá nhân. Vừa nhìn liền biết những vết thương kia là do đánh nhau.

Miệng Chúc Yểu lúc đóng lúc mở, luyện phát âm từ vựng. Nhìn Triệu Khiêm Trác lắc đầu, "Tớ cũng không rõ lắm."

Vừa tới Hành Trung, theo lý thuyết cậu ta hẳn là không có đắc tội với người nào chứ?

Ánh mắt Triệu Khiêm Trác nhìn thẳng mặt Chúc Yểu, vì cảm cho nên làn da của cô càng thêm trắng, con ngươi đen bóng ướt nước, nhìn qua hết sức mảnh mai. Chắc là do môi quá khô nên cô vô thức liếʍ liếʍ môi.

Đúng lúc bị Triệu Khiêm Trác nhìn thấy.

Sau khi bị liếʍ qua, cánh môi thiếu nữ liền trở nên trơn bóng hồng hồng. Giống như cánh hoa.

Yết hầu lăn lộn, Triệu Khiêm Trác theo bản năng nhìn qua chỗ khác, đúng lúc lại chạm phải tầm mắt của Nguyên Trạch bên cạnh cô.

Hoàn toàn đối lập với ánh mắt bình tĩnh ngày thường, lúc này đôi mắt của Nguyên Trạch hiện tại rất thâm thúy, rất lạnh lẽo.

Sống lưng tức khắc trở nên tê dại. Triệu Khiêm Trác lại quay qua nhìn Chúc Yểu, giọng điệu rất tùy ý, ánh mắt lại không tự giác quan sát phản ứng của Chúc Yểu "Còn tưởng cậu biết, tại tớ thấy cậu và Đường Việt bình thường quan hệ khá tốt."

Chúc Yểu không có chú ý đến vẻ mặt của Nguyên Trạch, trả lời cậu ta: "Không phải đâu..." Cô không có cùng Đường Việt quan hệ tốt, đại đa số thời điểm đều là Đường Việt chủ động nói chuyện với cô, cùng là bạn học cho nên cô cũng không muốn xảy ra bất hòa khi nói chuyện với cậu, hơn nữa lại toàn là lúc cô và Tưởng Điềm Nha ở một chỗ.

Vừa rồi khi cô bước vào phòng học nhìn thấy trên mặt Đường Việt bị thương thì có hỏi nhưng cậu ta chỉ ấp úng nói không có gì cho nên cô cũng không tiếp tục hỏi lại.

Triệu Khiêm Trác nhỏ giọng nói: "À." Nghe thấy Chúc Yểu khụ hai tiếng cậu ta liền nhịn không được hỏi, "Đã uống thuốc cảm chưa?"

Chúc Yểu ừ một tiếng, giọng mũi cũng mang theo vài phần lười biếng.

Bỗng nhiên có một trận gió lạnh thổi tới, tóc ở hai bên má bị thổi bay, thân mình Chúc Yểu run run, da thịt trên cổ nổi lên một tầng da gà, theo bản năng rụt rụt cổ.

Là Hứa Du Du ở phía trước đang mở cửa sổ. Triệu Khiêm Trác lập tức nói: "Hứa Du Du cậu điên rồi sao?" Nói xong cậu ta lập tức đứng dậy đóng cửa sổ lại.

Hứa Du Du dựng thẳng sách tiếng Anh lên, bất mãn nói: "Cậu có thể tự học đi được không, đừng luôn quay xuống dưới nói chuyện như vậy?"

Triệu Khiêm Trác lẩm bẩm cái gì đó, lại không muốn gây ồn ào với cô ta.

Đường Việt quay lại lớp học, nam sinh ngồi cùng bàn quan tâm hỏi han: "Cậu không sao chứ?”

Bởi vì làn da Đường Việt vốn đã trắng nên vết ứ bầm kia trở nên rất rõ ràng. Cậu ta lắc đầu, đôi mắt sạch sẽ đen nhánh nhìn về phía Chúc Yểu, bàn tay đang rũ xuống gắt gao nắm chặt vạt áo.

Sau khi dùng cơm trưa, Chúc Yểu trở lại phòng học. Tưởng Điềm Nha duỗi tay áp vào trán của cô, tiếp đó lại áp vào trán của bản thân, nghiêm túc so sánh một phen rồi nhíu mày nói: “Tớ cảm thấy vẫn hơi nóng, hay là chúng ta đến phòng y tế đo nhiệt độ cơ thể đi.”

Chúc Yểu trở lại chỗ ngồi, duỗi tay mở bình nước, nói: “Không sao.” Người bị cảm đều sẽ có bệnh trạng như vậy, kiếp trước tiểu công chúa ở trong hoàng cung, cho dù là thái y tốt nhất, thuốc tốt nhất thì cũng phải chịu khổ. Thế nhưng ở hiện đại, nếu bị cảm mạo thì đơn giản chỉ cần uống vài viên thuốc nhỏ là xong việc.

Cô đậy bình nước lại, nói với Tưởng Điềm Nha “Tớ có mang theo thuốc trị cảm, uống vài ngày là tốt rồi.”

Tưởng Điềm Nha gật đầu, nhắc nhở cô: ‘Vậy lát nữa cậu nhớ phải uống thuốc nha.”

Chúc Yểu gật đầu đồng ý, sau đó mở vở bài tập môn toán ra, bắt đầu làm bài.

Bài tập toán tẻ nhạt nhưng Chúc Yểu lại ép bản thân phải chuyên tâm, bây giờ cô bị cảm, đầu choáng váng cho nên không có cách nào tập trung chú ý, hơn nữa gần đây cô còn không ngủ đủ giấc vì phải ôn tâp, mệt mỏi hết sức, đôi mắt cô vô thức chậm rãi khép lại.

Giữa ánh mặt trời ôn hòa, Chúc Yểu ngủ tuy không sâu nhưng lại rất thoải mái.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có một bàn tay lớn đang sờ sờ trán của cô.

Nghĩ là Tưởng Điềm Nha, Chúc Yểu lẩm bẩm nói: “Tớ thật sự không có phát sốt…” Nói xong liền duỗi tay cầm lấy bàn tay kia.

Ấm áp, to rộng.

Chủ nhân của bàn tay kia chợt dừng lại, không nhúc nhích.

Chúc Yểu chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt chính là một khuôn mặt anh tuấn quen thuộc. Tầm mắt đột nhiên giao nhau, trái tim Chúc Yểu đầu tiên là run rẩy, sau đó nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống dưới, dừng ở những ngón tay đang bị cô nắm lấy.

Bàn tay của anh rất lớn, cô tùy ý bắt cũng chỉ nắm được mấy ngón tay của anh.

Chúc Yểu tức khắc tỉnh táo lại, lập tức thu lại tay, ngồi ngay ngắn, ngượng ngùng nói: “Tớ tưởng là…” Cô còn tưởng là Tưởng Điềm Nha.

Nguyên Trạch dường như không để ý, anh nhìn thẳng cô và nói: “Uống thuốc trị cảm chưa?”

Chúc Yểu lập tức trả lời: “Còn chưa, tớ…”

“Uống thuốc trước đã.” Nói xong anh cầm lấy bình nước của cô đi tới cây lọc nước bên kia để rót nước ấm. Lúc trở lại chỗ ngồi, Chúc yểu đã lấy thuốc cảm ra rồi. Nguyên Trạch đưa nước cho cô, động tác tự nhiên bóc ra viên thuốc con nhộng từ trong vỉ rồi thả vào trong lòng bàn tay của cô.

Loại cảm giác được anh chăm sóc này dường như sớm đã trở thành thói quen. Đến khi thuốc cảm đã nằm gọn trong lòng bàn tay mình thì Chúc Yểu mới kịp phản ứng. Cô nhẹ nhàng cắn môi, nhìn mặt anh. Cô bỗng nhiên muốn hỏi anh, nếu cô không phải là công chúa Đại Ngụy thì anh có còn đối xử tốt với cô như vậy hay không? Sau khi nghĩ lại, cô lại tự ngộ ra, làm gì có nhiều nếu như vậy chứ.

Chúc Yểu rũ mi cười nhạt, môi cong lên một chút, ngoan ngoãn uống thuốc.

Chỉ là… Chúc Yểu nhíu mày. Nguyên Trạch cũng nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Đôi mắt của cô có chút ẩm ướt, nhỏ giọng nói: “Không nuốt xuống được…” Duỗi tay sờ sờ yết hầu, sặc hai tiếng, “Hình như bị mắc rồi.”

Vỏ con nhộng bị mắc ở cổ họng, có chút khó khăn, lại rất khó chịu.

Mày nhỏ của cô nhăn lại, giọng nói không tự giác hơi làm nũng: “Làm sao bây giờ nha?”

Ánh mắt Nguyên Trạch hơi trầm xuống, sau đó ôn nhu trấn an cô: “Không có việc gì, uống nhiều nước sẽ sẽ trôi xuống.”

Vậy sao? Chúc Yểu cầm bình nước hé miệng uống thêm vài ngụm.

Nguyên Trạch nghĩ nghĩ lại nhắc nhở một câu: “Ngụm lớn một chút.”

Tiểu công chúa từ nhỏ miệng nhỏ ăn cơm, miệng nhỏ uống nước, làm chuyện gì đều đâu vào đấy, không vội không nóng nảy. Ở trước mặt Nguyên Trạch thì càng thêm chú ý hình tượng, hiện tại… uống thêm nửa bát nước mà viên thuốc kia vẫn không trôi xuống, Chúc Yểu cúi thấp đầu cũng có thể cảm giác được anh đang nhìn mình. Do dự một lát, Chúc Yểu lấy hết dũng khí mà ừng ực ừng ực uống mấy ngụm nước, viên thuốc mắc kẹt ở cổ họng kia lập tức theo dòng nước trôi đi.

“Thế nào?”

“Tốt, tốt rồi.” Cô cảm thấy rất mất mặt, cũng không dám giương mắt nhìn anh.

Nhìn dáng vẻ tiểu công chúa rũ xuống lông mi, dịu ngoan lại đáng yêu, đáy mắt Nguyên Trạch liền nhiễm ý cười, kiên nhẫn nói: “Hằng ngày uống nhiều nước một chút thì cảm mạo sẽ khỏi nhanh thôi.”

Bên tai là tiếng nói trầm thấp của anh, nhàn nhạt lại đặc biệt ôn nhu. Chúc Yểu cúi thấp đầu, nhẹ nhàng ừm một tiếng, thật ngoan, khóe miệng lại trộm cong lên, chỉ thích anh quan tâm cô như vậy.

Tiết hai của buổi chiều là tiết thể dục. Chuông vào lớp vang lên, Ứng Úc Lưu ôm giáo án bước vào lớp, nói giáo viên thể dục có việc cho nên tạm thời đổi thành tiết tiếng Anh. Cho dù đã tập mãi thành thói quen nhưng các nam sinh vẫn nhịn không được kêu gào. Đã liên tục ba tuần không học tiết thể dục rồi.

Giảng xong bài tập tiếng Anh, Ứng Úc Lưu không rời đi, bà ở lại để thông báo sự kiện dạ tiệc tết Nguyên Đán. Đối với sự kiện này cũng chỉ có năm nhất cùng năm hai có hứng thú, còn lại là năm ba thì đều vội vàng ôn tập, cho nên dạ tiệc cũng chỉ làm tùy ý cho có lệ. Ứng Úc Lưu muốn các học trò nghĩ ra tiết mục báo cáo kết quả công tác.

Có bạn học nói: “Không phải là mỗi năm đều có Lâm Chỉ Y biểu diễn dương cầm hay sao?”

Lâm Chỉ Y là hoa hậu giảng đường của Hành Trung, vừa tiến vào cao trung đã gây chú ý, không chỉ có thành tích hảo, mà còn có một tay tài nghệ dương cầm, tham gia rất nhiều tiết mục. Có độc tấu dương cầm, cũng có hòa tấu dương cầm, lúc trước năm nhất cùng năm hai, việc học còn chưa có nặng nề nên vẫn có thể rút ra thời gian chuẩn bị.

Hứa Du Du biết Lâm Chỉ Y đàn dương cầm rất tốt nhưng lúc này còn đang vội vàng ôn tập, không thể tốn thời gian vào những việc vặt này được.

Vì thế cô ta liền thay Lâm Chỉ Y lên tiếng: “Cũng không thể mỗi lần đều cử Lâm Chỉ Y tham gia được.”

Lâm Chỉ Y nhẹ nhàng nói: “Gần đây tớ bận ôn tập cho nên rất lâu rồi chưa chạm vào dương cầm.” Xem như uyển chuyển từ chối.

Ứng Úc Lưu cũng nghĩ như vậy, cô không muốn vì việc này mà làm Lâm Chỉ Y phân tâm.

Không biết là ai nói một câu: “Lần trước Chúc Yểu đàn tỳ bàn cũng rất hay nha.”

Chúc Yểu biết đàn tỳ bà? Ứng Úc Lưu nhìn về phía Chúc Yểu. Hứa Du Du cũng nói theo: “Đúng vậy, lúc trước Chúc Yểu rất ít khi tham gia những sự kiện như vậy, nếu cậu đàn tỳ bà tốt như vậy thì hãy vì danh dự của lớp chúng ta mà đi biểu diễn đi.”

Ai biểu diễn cũng được, chỉ cần không lãng phí thời gian. Hứa Du Du đề nghị một câu này cả lớp đều tán thành.

Chúc Yểu cũng không hé răng, ngầm chấp nhận.

Khi tất cả mọi người đã xác nhận xong thì lại có một cánh tay chậm rãi giơ lên, “Hay là… tớ cùng Chúc Yểu hợp tấu đi.”

Cả lớp đều quay lại nhìn cậu ta.

Là Đường Việt. Trên mặt cậu ta có vết thương, đôi mắt trắng đen rõ ràng, có chút ngượng ngùng lại rất chắc chắn: “Dương cầm tớ cũng biết một chút.” Cậu ta vừa dứt lời liền có nam sinh mang ý mập mờ mà chê cười. Vành tai Đường Việt lặng lẽ bị nhuộm đỏ.

Ứng Úc Lưu gật đầu: “Vậy được, tạm thời cứ quyết định như vậy đi. Sau khi tan học em thảo luận cùng Chúc Yểu xem muốn hợp tấu bài gì, ngày mai báo lại với Triệu Thiến Đình.”

Đường Việt cười đồng ý. Chúc Yểu cũng mơ mơ hồ hồ gật đầu.

Nguyên Trạch mặt không có vẻ gì, nhẹ nhàng thả bút trong tay ra.

Sau khi tan học, học sinh ban 9 đồng loạt ra khỏi lớp, trong lớp chỉ còn lại người trực nhật ở lại dọn vệ sinh. Chúc Yểu thu dọn cặp sách xong liền ở lại thảo luận cùng Đường Việt chuyện tiết mục biểu diễn. Cuối cùng hai người quyết định 《Xuân giang hoa nguyệt dạ 》. Chúc Yểu biết bài này, cho nên cũng không cần nhiều thời gian để chuẩn bị, đến lúc đó chỉ cần cùng Đường Việt luyện tập hợp tấu mấy lần là được.

Phòng học đã được quét dọn khá sạch sẽ, chỉ còn lại bảng đen, hôm nay đến lượt Chúc Yểu lau bảng. Đường Việt thấy thế muốn giúp cô lau nhưng lại bị Chúc Yểu từ chối: “Thật sự không cần đâu, tớ tự mình làm là được.”

Chúc Yểu đứng dậy nhìn thấy Nguyên Trạch tiến vào từ ngoài cửa. Trong tay anh bưng chậu nhựa, cầm giẻ lau, đầu tiên dùng miếng lau bằng xốp lau đi phấn trên bảng, sau đó lại dung giẻ từ từ lau lại. Sau khi lau sạch sẽ anh lại bưng chậu đi ra ngoài.

Lần nữa trở lại phòng học, Nguyên Trạch trực tiếp đi qua Đường Việt, lấy đi cặp sách thật nặng trong tay Chúc Yểu, nói: “Đi, tôi đưa cậu về nhà.”

A? Chúc Yểu hơi giật mình, đầu óc còn chưa phản ứng kịp thân thể đã không theo điều khiển, vô thức đi theo phía sau anh ra khỏi phòng học.

Hành lang tầng 4 đã vắng người, phòng học cũng trống không, chung quanh rất yên tĩnh.

Tiếng bước chân xuống cầu thang phá lệ rõ ràng.

Chúc Yểu theo sát sau anh, trên lưng nhẹ bẫng, cặp sách đã được anh cầm trong tay cho nên khi đi đường cô cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ hắt vào, nhìn từ phía sau, bóng dáng của anh trở lên rất cao lớn, bả vai rộng làm cho người ta có cảm giác rất an toàn. Toàn bộ thân mình của anh bị ánh hoàng hôn bao phủ, giống như anh đang sáng lên.

Khóe miệng Chúc Yểu mang ý cười.

Đoạn cầu thang quen thuộc này, khi cùng đi với anh lại trở nên mới lạ và kỳ diệu.

Trên người cô mặc đồng phục giống anh, chân đi giày nhãn hiệu giống anh, cùng anh sóng vai bước đi làm cho không khí xung quanh cũng dần trở nên ấm áp. Đi đến chỗ ngoặt cầu thang ở tầng 1, Chúc Yểu suy nghĩ thật lâu mới dám nhẹ nhàng gọi anh lại : “Nguyên Trạch…”

Giọng nói của cô gái nhỏ thật mềm mại làm cho thân ảnh đang đi ở phía trước lập tức dừng lại.

Tay của cô theo bản năng nắm lấy ống tay áo đồng phục to rộng, ngón tay tinh tế trắng nõn lại nho nhỏ, hai mắt phát ra ánh nước.

Như nghĩ tới cái gì, cô bỗng cảm thấy nhiên thẹn thùng nhưng lại rất muốn biết đáp án. Rõ ràng chỉ mới kêu tên anh, cũng chưa nói cái gì nhưng khi nhìn thấy bước chân của anh dừng lại thì tim của cô lại bắt đầu “Thình thịch thình thịch” nhảy loạn.

Gương mặt trắng như tuyết của Chúc Yểu lại bắt đầu nóng lên, đến nỗi ngay cả khi bị gió lạnh thổi qua thì cảm giác nóng bỏng kia cũng không bị xua đi, đôi mắt cô không dám nhìn thẳng, chỉ dám nhìn chằm chằm vào bàn tay đang rũ xuống của anh. Nhỏ giọng, rất khẽ rất khẽ, hỏi: “Cậu, cậu có phải… có phải…”

Một câu rất đơn giản nhưng cô lại ấp úng hồi lâu, lời đã tới bên miệng rồi lại ngập ngừng không nói lên lời.

“… Đúng vậy.”

Ah? Trái tim Chúc Yểu đột nhiên nhảy dựng, vội vội vàng vàng ngẩng lên nhìn anh.

Đôi mắt của anh đang ôn nhu nhìn mình, đen nhánh lại thâm thúy, bên trong là hình ảnh chiếu ngược khuôn mặt của cô đang thẹn thùng đỏ bừng.

Trên cầu thang lại càng trở lên yên tĩnh. Nguyên Trạch chăm chú nhìn cô, nói tiếp một câu: “Cho nên___ về sau không được nói chuyện với nam sinh khác.”

------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Cũng gần như kết hôn rồi.