Chương 26: Ghen

Chương 26: Ghen

Hai người chỉ dám nắm tay nhau đi bộ vài bước. Khi đến phòng học, hai người lập tức tách ra, một trước một sau bước vào lớp, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Giờ nghỉ ngơi giữa trưa, lá cây rụng rải rác trên sân cỏ vườn trường, có học sinh đang quét dọn gần đó.

Ánh mặt trời ấm áp, gió khô lạnh.

Ngồi trên ghế bên ngoài quầy ăn vặt ngoài trường, Tưởng Điềm Nha híp mắt một cái, trong miệng ngậm ống hút sữa chua. Cô nghiêng đầu thong thả nói: “Cho nên cậu mới nói… đây xem như dự định của lớp trưởng lớp chúng ta?” Cô lắc đầu, nhanh chóng phản đối “Tớ nói này Yểu Yểu, bây giờ đã là thời đại nào rồi mà các cậu còn yêu đương kín đáo như vậy. Cái gì mà tốt nghiệp cao trung mới chính thức kết giao, chỉ cần yêu thích thì tiến tới thôi.”

Yêu đương ở tuổi này phần lớn đều rất ngắn, lúc đầu ngọt ngào kí©h thí©ɧ là thế, nhưng chia tay cũng rất nhanh, chỉ vì một câu, một việc rất nhỏ rất nhỏ cũng có thể làm cho một đoạn tình cảm lập tức tuyên bố kết thúc.

Chúc Yểu hút một ngụm sữa chua, suy nghĩ một lúc rồi đáp lại: “Cẩn thận một chút không có gì là không tốt.”

Tưởng Điềm Nha dùng giọng điệu thấm thía nói với Chúc Yểu: “Lớp trưởng của chúng ta là cực phẩm không sai, nhưng Yểu Yểu cậu cũng không thể quá kém so với cậu ấy…” Dừng một chút, ho nhẹ một tiếng, “Đương nhiên là không thể so về thành tích. Tỉ như diện mạo và gia thế… Tớ nói cho cậu biết, thật ra trong lớp chúng ta có rất nhiều nam sinh yêu thầm cậu. Cậu nói xem lớp trưởng dựa vào cái gì mà lại có thể chiếm trước cậu chứ?”

Chúc Yểu không thiếu tự tin. Cao cao tại thượng, nuông chiều từ bé, lớn lên được sủng ái giống như châu bảo, đó đều là những điểm làm cho người khác hâm mộ cô. Tiểu công chúa tôn quý tự tin của Đại Ngụy, chỉ khi ở trước mặt Nguyên Trạch mới có thể cảm thấy bản thân chỗ nào cũng không tốt.

Mà hiện tại… Cứ khi nghĩ đến Nguyên Trạch, nghĩ đến lúc được anh nắm tay thì trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào, còn có chút muốn cười.

Nhìn vẻ mặt của Chúc Yểu, Tưởng Điềm Nha cảm thấy những lời cô nói khi nãy hình như cậu ấy không nghe vào tai. Thật ra cô cũng có thể lý giải, sớm chiều ở chung như vậy thì việc bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo là phải rồi. Cô duỗi tay ôm bả vai Chúc Yểu, nói: “Cậu đó, thật là không có triển vọng.”

Chúc Yểu yên lặng uống sữa chua, cười nhạt không nói.

Lúc thành tích tháng được công bố, thành tích của Nguyên Trạch vẫn đủ hoàn mỹ để chiếm cứ ngôi vị số một. Xem xong thành tích của Nguyên Trạch, Chúc Yểu mới tìm được thành tích của mình ở gần cuối bảng thông báo. Các bạn học ở bên cạnh đều đang ồn ào thảo luận về thành tích của bản thân, Tưởng Điềm Nha cầm tay Chúc Yểu, khích lệ cô: “Không tồi nha Yểu Yểu, tiến bộ được vài bậc đó.”

Chúc Yểu gật đầu.

Tuy thành tích có tiến bộ, nhưng còn xa lắm mới đủ.

Bên cạnh là Hứa Du Du đang xem thành tích cho Lâm Chỉ Y, xếp thứ hai ban 9, chặt chẽ xếp sau Nguyên Trạch.

Thành tích của Hứa Du Du cũng không tồi, ngày thường ở trên lớp được xếp vào loại trung, xếp hạng lần này miễn cưỡng chen vào được top 20. Vì thế cô ta thân mật kéo cánh tay Lâm Chỉ Y, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Chúc Yểu, lại nhìn về phía bảng xếp hạng, bật cười giễu cợt: “Chúc Yểu, tôi thấy cậu hằng ngày rất nỗ lực, mà sao lại không có một chút tiến bộ nào… Toán học 57 điểm, cậu làm như thế nào vậy?”

Toán học là bộ môn Chúc Yểu dành thời gian nhiều nhất, nhưng cũng là môn có thành tích kém nhất của cô. Lần này lại là lần đầu tiên môn tiếng Anh của cô được 95 điểm, duy nhất chỉ có môn toán là không có khởi sắc. Nỗ lực không có hồi báo, trong lòng Chúc Yểu khó tránh khỏi mất mát. Cô nhìn thoáng qua Hứa Du Du, giọng lạnh nhạt, rõ ràng là cô đang không vui: “Việc đó có liên gì đến cậu sao?”

Hứa Du Du á khẩu.

Trước khi tan học, chủ nhiệm Ứng lại cố ý tìm cô nói chuyện, muốn khuyên cô chuyển sang ban bình thường khác.

Chủ nhiệm Ứng tay phải cầm bình giữ ấm, nước nóng trong bình tỏa ra hơi nóng, tay trái cầm bảng điểm, nhìn thành tích của Chúc Yểu lần này, nói với cô: “Với thành tích này của em mà ở ban 9 thì chỉ có thể ở cuối sổ, nếu em chuyển tới ban bình thường khác thì áp lực học tập cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.”

Ứng Úc Lưu có thành kiến với Chúc Yểu, nhưng thân là giáo viên, những việc như vậy yêu cầu cô phải suy nghĩ cho học sinh. Cô nhìn về phía Chúc Yểu: “Cô thấy em chỉ đang tốn thời gian, tuy rằng đã là năm ba nhưng chỉ cần cố gắng thì lúc nào cũng không muộn. Chúc Yểu, hy vọng em có thể suy xét kỹ ý kiến cô đề ra cho em.”

Chúc Yểu không chút do dự đáp lời: “Cô Ứng, em tạm thời không có ý định đó. Ban 9 rất tốt.”

Ánh mắt Ứng Úc Lưu bất ngờ, buông bình giữ ấm rồi nhẹ nhàng đậy lại, giọng điệu bất đắc dĩ: “Nếu đã như vậy thì tùy em.”

Chúc Yểu chuẩn bị đi ra ngoài, mới vừa đến cửa văn phòng thì lại bị Ứng Úc Lưu gọi lại. Cô quay đầu, nghe được cô ta dùng giọng điệu tùy ý nói một câu: “Cô nghe nói, gần đây Nguyên Trạch thường xuyên phụ đạo cho em___”

Nhắc tới Nguyên Trạch, vẻ mặt Chúc Yểu nháy mắt trở nên nghiêm túc, thật cần thân “Vâng” một tiếng.

Nguyên Trạch là đối tượng chú ý trọng điểm của ban 9, thân là chủ nhiệm lớp, Ứng Úc Lưu đương nhiên hiểu rõ. Nguyên Trạch nhìn như ôn hòa văn tĩnh nhưng kỳ thật lại không dễ tiếp cận, học trò này làm việc sạch sẽ lưu loát, thành thục ổn trọng, giao tiếp với người lại rất lạnh nhạt, đặc biệt là nữ sinh. Ở tuổi này học sinh dễ dàng động tâm, Nguyên Trạch cũng không ngoại lệ. Mà bây giờ, Nguyên Trạch đối với người bạn cùng bàn này, đặc biệt chiếu cố… Cho nên cô tự nhiên cũng sẽ lo lắng.

Lại nói…

Ứng Úc Lưu nhìn Chúc Yểu đứng thẳng tắp ở cửa.

Thiếu nữ nhỏ gầy trắng nõn, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay, con mắt sáng như ánh trăng. Tuy có thành kiến đối với Chúc Yểu nhưng Ứng Úc Lưu cũng không thể không thừa nhận, đây là thiếu nữ lớn lên xinh đẹp nhất mà cô từng gặp.

Vì thế cô nghiêm túc nói: “Quan trọng nhất bây giờ là các em phải chú trọng vào việc học tập, không nên lãng phí thời gian vào những chuyện ngoài học tập. Đã biết chưa?”

Tuy rằng vẫn chưa được tính là yêu đương chính thức nhưng Chúc Yểu vẫn có chút chột dạ, vội vàng gật đầu đồng ý rồi đi khỏi văn phòng.

Sau khi tan học, trên hàng lang rất ít người. Khi cô đi đến cửa cầu thang thì thấy có người đang đi từ trên xuống, bước chân của người này hoảng hốt rối loạn, chạy trốn rất mau, Chúc Yểu còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương va vào. Thân mình cô bởi vì va chạm nên phải lùi lại mấy bước mới đứng vững được.

“Xin, xin lỗi.”

Chúc Yểu nghe vậy ngẩng đầu, đập vào mắt chính là gương mặt thanh tú quen thuộc. Ánh mắt khẽ run lên, hé môi: “Phùng…”

Phùng Tinh Vãn chạy trốn rất nhanh, khi trở lại phòng học thì cô đã mệt đến thở hồng hộc. Trong phòng học rất yên tĩnh, chỉ có ba bốn học sinh đang trực nhật.

Bạn cùng bàn Từ Điềm cầm cây lau nhà đi đến trước mặt cô, do dự một chút mới nhọ giọng hỏi: “Có phải Chúc Hằng lại tới tìm cậu hay không?” Nói tới Chúc Hằng, Từ Điềm liền tức giận, nhưng cô lại không dám chọc giận hắn, cho nên đành phải đề nghị: “Hay là cậu cứ nói với ba của cậu đi?”

Ba của Phùng Tinh Vãn là hiệu trưởng Hành Trung.

Phùng Tinh Vãn nhẹ nhàng lắc đầu. Độ ấm trong phòng học không cao nhưng trán của cô lại đổ ra mồ hôi tinh mịn. Cô chỉ nói với Từ Điềm một câu: “Không có việc gì.” sau đó lại yên lặng trở lại chỗ ngồi sắp xếp sách vở.

Từ Điềm cũng không nói tiếp, nghiêm túc lau nhà.

Tim Phùng Tinh Vãn đập rất nhanh, cảm xúc thật lâu sau vẫn chưa bình phục. Tay cô cầm túi đựng bút màu hồng nhạt, lại nghĩ tới người vừa rồi cô gặp được, ánh mắt khẽ run lên… Là công chúa.

Khi còn ở Đại Ngụy, cô thường xuyên tiến cung làm bạn với công chúa, quan hệ với tiểu công chúa cũng không tồi. Công chúa tuy là cành vàng lá ngọc nhưng tính tình lại rất tốt, cô rất thích, cũng rất hâm mộ người luôn có thể cười vui vẻ đến vậy. Mà cô… Cô vừa vừa sinh ra đã được định sẵn là thái tử phi, nhưng thái tử lại không tốt, ngay từ nhỏ đã luôn bắt nạt cô. Chỉ cần nghĩ đến sau này phải gả cho thái tử thì cô liền không kỳ vọng vào tương lai được nữa.

Thái tử không thích cô, luôn ghét bỏ cô ngơ ngác không thú vị.

Chuyển thế đến đây, là kinh hỉ ngoài ý muốn của cô. Nhưng vì sao, thái tử cũng ở đây. Cô làm bộ không quen biết hắn, hắn lại càng quá đáng hơn, càng bắt nạt cô, lại còn… Phùng Tinh Vãn giơ tay sờ sờ cánh môi của mình, nhẹ nhàng cắn môi.

Lời nói lưu manh vô sỉ của thái tử khốn khϊếp kia vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, thậm chí cả cảm giác hơi nóng phả vào lỗ tai cô khi hắn nói chuyện, cô đều nhớ rất rõ ràng: “Nếu cậu còn dám nói với ba của cậu, thì về sau, tôi gặp cậu một lần liền hôn một lần…”

Rõ ràng là lúc trước hắn ghét bỏ mình muốn chết, hơn nữa hiện tại bọn họ đã không còn hôn ước, vậy thì vì sao hắn còn muốn quấn lấy cô không bỏ?

Bỏ túi đựng bút vào cặp sách, Phùng Tinh Vãn thong thả kéo lại khóa cặp. Bây giờ cô căn bản không dám đi chọc Chúc Hằng, cô sợ hắn sẽ hình thành thói quen bắt nạt cô, hiện tại chỉ có chờ đến khi hắn chán cô. Dù sao hắn cũng ghét bỏ tính chậm chạp ngốc ngốc của cô, hẳn là sẽ kiên trì không được bao lâu.

Nguyên Trạch dắt xe đạp, cố tình thả chậm bước chân, đi theo bên cạnh là tiểu công chúa, anh cúi đầu nhìn cô nói: “Vậy Phùng cô nương nói gì với công chúa?”

Không có. Phùng Tinh Vãn vừa thấy cô sẽ chạy mất dạng. Tuy rằng chưa nói chuyện với cô ấy nhưng Chúc Yểu có thể cảm giác được, cô ấy cùng mang theo ký ức tới đây.

Lại nghĩ đến vài việc, Chúc Yểu ngửa đầu nói: “Lúc trước tớ còn cảm thấy kỳ lạ, anh hai tuy rằng thường xuyên quen bạn gái nhưng cho tới bây giờ anh ấy chưa từng bắt ép con gái, vậy mà đang yên đang lành lại đi bắt nạt con gái của hiệu trưởng Phùng…” Thì ra con gái của hiệu trưởng Phùng là Phùng Tinh Vãn, là thái tử phi đã định trước của anh hai cô khi xưa.

Chúc Yểu bất đắc dĩ: “Thật ra tớ cũng biết rõ, chị Phùng luôn rất sợ anh hai, bây giờ chuyển thế, hình như chị ấy cũng không muốn dính dáng đến anh hai.” Cho nên ngay đến cả cô, chị ấy cũng làm bộ không quen biết.

Tiểu công chúa nhẹ nhàng cau mày, lẩm bẩm vài câu, trông dáng vẻ rất đáng yêu. Ánh mắt Nguyên Trạch dần dần trở nên ôn nhu, giọng nói hơi thấp: “Một khi đã như vậy, công chúa cũng không cần miễn cưỡng.”

Chúc Yểu gật đầu. Phùng Tinh Vãn không muốn tiếp xúc với cô, cô đương nhiên sẽ không miễn cưỡng chị ấy. Chỉ là Chúc Yểu vẫn cảm thấy hơi không quen… Cô lẳng lặng đánh giá khuôn mặt Nguyên Trạch, khóe miệng ngậm cười, khe khẽ nói: “Kỳ thật như bây giờ, cũng rất tốt…”

So với ở Đại Ngụy thì sinh hoạt ở nơi này làm cô vui vẻ hơn. Cho dù là mẹ hay anh hai… còn có cô, thì đều thích cuộc sống hiện tại.

Cô cúi đầu, lẳng lặng nhìn bàn tay đang rũ xuống của Nguyên Trạch. Lặng lẽ nhìn quanh bốn phía, do dự hồi lâu, bàn tay nắm lại, buông ra, siết lại, lại buông ra… Mãi sau cô mới giật giật ngón tay, giơ tay thử thăm dò, chạm nhẹ vào ngón tay của anh.

Chạm rất nhẹ. Thân mình Nguyên Trạch run lên, cúi đầu.

Gương mặt Chúc Yểu ửng đỏ, hai mắt lấp lánh ánh nước, tiếng nói nho nhỏ yếu ớt: “Cậu đã nói… có thể.”

Giọng điệu ngọt ngào mềm mại, phảng phất như chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ vào tâm người, ngứa.

Nguyên Trạch trầm mặc, duỗi tay muốn nắm lại…

Nhưng lại nghe thấy tiểu công chúa lẩm bẩm, “Cũng không biết ngoài chị Phùng thì những người khác có tới nơi này hay không.”

Tay Nguyên Trạch đột nhiên dừng lại, nhìn thấy mặt mày tiểu công chúa là vui mừng và tò mò thì anh lại nhớ tới vài chuyện, giọng lạnh đi: “Công chúa còn hy vọng ai tới đây? Trần tứ công tử?”

Trần tứ công tử? Chúc Yểu hơi chần chờ, đôi mắt trợn to. Cô nhớ lại một chuyện. Đó chính là năm Chúc Yểu mười sáu tuổi, mẹ cô thay cô sắp xếp một buổi xem mắt.

Ngày đó Tiêu hoàng hậu đưa đến rất nhiều tranh vẽ thiếu niên chưa lập gia đình ở hoàng thành cho cô, nhưng Chúc Yểu không xem nhiều, chỉ thất thần một chút trước bức họa vẽ thiếu niên ôn nhuận đang chơi cờ dưới tàng cây mai. Tuy cuối cùng Chúc Yểu vẫn lắc đầu nhưng Tiêu hoàng hậu lại cho rằng cô đang thẹn thùng, mới cô ý âm thầm sắp xếp một cuộc gặp mặt.

Người thiếu niên trong bức họa kia, chính là Trần tứ công tử Trần Tiện Chi nổi danh hoàng thành. Lúc đó Nguyên Trạch đã là thái phó, mà vị Trần tứ công tử này, lại là một thiếu niên thiên tài kế sau Nguyên Trạch. Nếu xét về tướng mạo thì hắn so ra kém hơn Nguyên Trạch, nhưng như vậy cũng đủ để mê đảo thiếu nữ hoàng thành.

Cô có ấn tượng, nhưng bây giờ đang ở trước mặt Nguyên Trạch nên Chúc Yểu không dám thừa nhận, chỉ nhíu mày giả bộ tự hỏi: “Là ai vậy? Tại sao tớ lại không nhớ rõ?”

Mặt Nguyên Trạch không có vẻ gì, rất nhanh nhắc nhở cô một câu: “Mùa thu năm Minh Đức mười hai, giờ mùi, Vạn Xuân đình Ngự hoa viên.”

A? Chúc Yểu ngơ ngẩn đứng tại chỗ, cặp sách của cô Nguyên Trạch đã cầm hộ, nhìn qua thân hình anh rất thon gầy đơn bạc.

Cô nhìn bóng dáng dắt xe đạp càng ngày càng xa phía trước, vô thức kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Ánh chiều tà kéo dài bóng của anh, bóng dáng thẳng tắp cao lớn, bước chân thong thả, đẹp như một bức tranh.

Sau khi hồi phục lại tinh thần, khóe miệng Chúc Yểu nhịn không được cong lên, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh sao, thân ảnh nho nhỏ lập tức đuổi theo anh.

“Cậu đợi tớ với.”

--------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Thành viên của tiểu đội Đại Ngụy tập hợp xong.