Chương 45: Thú vị

Chương 45: Thú vị

Khi Trình Gia Úy bước vào, gục mặt xuống, cả giận nói: “Qua cầu rút ván, thật quá đáng!” Khổ người của hắn lớn, lúc tức giận lại có chút đáng yêu.

Chúc Yểu mím môi bật cười.

Sau đó chuẩn bị đổi giày.

Trình Gia Úy giẫm lên gót giày linh hoạt tránh thoát bàn chân ra, nhìn thấy Chúc Yểu muốn đổi giày liền lấy ra một đôi từ tủ giày ném đến trước mặt cô, “Chúc Yểu, cậu đi đôi này đi.”

Là đôi dép lê mà Trình Gia Úy thường đi khi đến nhà Nguyên Trạch.

Chúc Yểu nhìn thoáng qua. Là đôi dép lê rất lớn của nam. Tình cảnh gia đình Nguyên Trạch cô có biết, là ở chung với ông nội của anh. Nhìn bộ dáng rất quen thuộc của Trình Gia Úy, Chúc Yểu nhẹ nhàng “À” một tiếng.

Nguyên Trạch lại mở miệng: “Đi của tôi.”

Là đang nói với Chúc Yểu. Anh lấy ra một đôi dép lê bông màu xanh biển từ tầng chót của tủ giày, sau đó đổi với đôi trên chân mình, khom lưng, chỉnh tề đặt bên chân Chúc Yểu.

Trình Gia Úy lẩm bẩm một câu: "Chân tui không có thối."

Nguyên Trạch ngoảnh mặt làm ngơ, ôn tồn nói với Chúc Yểu: "Xỏ vào."

Chúc Yểu gật đầu xỏ dép lê vào. Bởi vì anh mới vừa xỏ nên bên trong còn lưu lại độ ấm. Dép lê rất lớn, cô giật giật đầu ngón chân, cảm thấy rất thú vị. Lê dép đi theo Nguyên Trạch vào nhà.

Nhà Nguyên Trạch vừa lớn lại vừa rộng thoáng, chỉ là hơi quạnh quẽ. Trình Gia Úy như ở nhà chính mình, quen cửa quen nẻo mang Chúc Yểu tới phòng khách xem TV.

Nguyên Trạch đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Chúc Yểu nghe tiếng trong phòng vệ sinh liền quay đầu hỏi Trình Gia Úy: "Ông nội Nguyên Trạch thường xuyên không ở nhà sao?"

Trình Gia Úy gật gật đầu. Nói đến việc này, hắn nhíu mày, vắt hai tay gối ra sau đầu, dựa vào sô pha nói: "Ừ, ông nội Nguyên Trạch rất bận, thế nhưng khi còn nhỏ lại quản cậu ấy rất chặt. Nguyên Trạch đã đi theo ông nội cậu ấy học thư pháp, cờ tướng linh tinh, hoàn toàn không giống cái tính mê chơi của tớ…" Nhớ tới những việc trước kia, Trình Gia Úy cười một tiếng, "Mẹ của tớ thích nhất là so sánh tớ với cậu ấy."

"... Sau khi lên cao trung, Nguyên Trạch gần như đã sống tự lập. Lúc vừa mới bắt đầu, tớ còn sợ cậu ấy cô đơn nên muốn nói sẽ ở cùng cậu ấy vài ngày, kết quả cậu ấy còn ghét bỏ tớ đến."

Nguyên Trạch sinh hoạt có quy luật, hành động cử chỉ đều tuần hoàn kết cấu. Nào có tùy tiện giống Trình Gia Úy.

Trình Gia Úy lười nhác nói: "Có đôi khi tớ cảm thấy hằng ngày của cậu ấy rất nhàm chán, ngủ sớm dậy sớm, cũng không thức đêm…" Hắn nhìn về phía Chúc Yểu, ghé sát lại, đè thấp giọng, "Này, cậu ở cùng một chỗ với cậu ấy không cảm thấy buồn sao?"

Nguyên Trạch thích Chúc Yểu, Trình Gia Úy thật sự rất kinh ngạc. Diện mạo Chúc Yểu xinh đẹp, nhưng nếu Nguyên Trạch bởi vì nữ sinh diện mạo xinh đẹp mà có hứng thú thì chắc đã yêu đương từ hồi tiểu học sơ trung rồi.

Chúc Yểu lắc đầu, rũ mi mắt: "Tớ cảm thấy cậu ấy rất tốt." Có nơi nào buồn chứ? Nguyên Trạch rõ ràng rất thú vị.

Trình Gia Úy cười.

Nguyên Trạch rửa mặt xong, đường nhìn bay đến phòng khách. Nhìn thấy Trình Gia Úy và cô tựa thật sự gần. Hình như là đang nói về chuyện gì buồn cười, đôi mắt tiểu công chúa cong cong, cười rất ngọt… Ánh mắt Nguyên Trạch hơi ngừng lại, sau đó gọi cô một tiếng.

Trình Gia Úy liếc mắt xem xét Chúc Yểu một cái, lại rất thức thời: "Cậu qua đó nói chuyện với cậu ấy đi, tớ ở đây xem TV."

Chúc Yểu vội đứng dậy đi đến bên cạnh Nguyên Trạch.

Nguyên Trạch cúi đầu nhìn cô: "Đang nói chuyện gì?"

Giọng anh hơi khàn khàn, âm điệu rất trầm. Trên khuôn mặt thanh tuấn hơi hiện ra suy nhược, bệnh trang suy yếu hiếm thấy. Làm người nhìn nhịn không được muốn chăm sóc. Chúc Yểu nhẹ phản ứng một chút, đối với đôi mắt đen như mực của anh mà trả lời: "Đang nói chuyện của cậu đó."

Mặt mày Nguyên Trạch thoáng dãn ra, mang Chúc Yểu đến phòng bếp.

Cháo trong bình giữ ấm chậm rãi chảy vào trong bát sứ, cháo đã nhừ, hương thơm bốn phía. Chúc Yểu ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm anh ăn một ngụm lại một ngụm, có một loại cảm giác thỏa mãn rất tuyệt vời. Đột nhiên hơi hiểu ra, cái cảm giác mà các bà các mẹ trong phim truyền hình đó khi đút tiểu bảo bảo ăn cơm. Hình như chính là loại cảm giác thỏa mãn này.

Anh ăn một lát rồi đột nhiên hỏi: "Tôi không nói lời nào, công chúa có cảm thấy nhàm chán hay không?"

Chúc Yểu lắc đầu: "Không đâu, cậu lo uống cháo đi." Đôi mắt cô trợn to nhìn đôi mắt Nguyên Trạch, cảm thấy có chỗ nào là lạ. Nghĩ nghĩ bèn nói, "Tớ nhìn cậu ăn cháo như vậy, có phải là cậu cảm thấy không quen hay không? Vậy hay là tớ không nhìn cậu, đến phòng khách…"

Chúc Yểu muốn đứng dậy. Nguyên Trạch nhanh chóng giữ cánh tay cô, nói: "Cùng tôi ăn cơm."

Chúc Yểu ngồi xuống lần nữa, lẳng lặng nhìn anh ăn cháo. Làn da Nguyên Trạch trắng nõn, dáng vẻ bị bệnh mảnh khảnh mà an tĩnh, so với ngày thường lạnh lùng đạm mạc thì có nhiều thêm vài phần ngoan ngoãn. Chúc Yểu một tay chống mặt, nghiêng đầu tinh tế đánh giá khuôn mặt anh, ánh mắt nhu hòa tỉ mỉ miêu tả hình dáng ngũ quan của anh. Từ cái chán, mi cốt, mũi, đến môi, cằm… Xuống dưới nữa, là hầu kết đang lăn lộn, sau đó là một vùng trắng như tuyết nơi cổ áo rộng mở. Là làn da rắn chắc lại tinh tế của thiếu niên.

Nhịp tim Chúc Yểu chợt nhanh hơn.

Âm sắc Nguyên Trạch đã hơi trong hơn một chút, nhẹ nhàng hỏi: "Đang nhìn cái gì?"

Chúc Yểu lắc đầu, đổi tay chống mặt: "Không, không có gì."

Nguyên Trạch ăn một ngụm cháo rồi đối diện với cô, giọng rõ ràng đang nín cười: "... Muốn nhìn?"

Hai tay Chúc Yểu đồng thời ôm mặt, đôi mắt chớp chớp, tiếng nói mềm mại: "Có thể… sao?"

"Khụ khụ khụ." Nguyên Trạch kịch liệt ho khan. Anh buông thìa, cầm ly nước thủy tinh lên uống mấy hớp nước.

Nguyên Trạch khụ khụ đến nỗi khuôn mặt đỏ ửng, l*иg ngực phập phồng, tiếp đó đôi mắt sâu và đen thấm ướt nhìn Chúc Yểu.

Chúc Yểu thẹn thùng ngốc nghếch. Cô duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lưng anh, nâng đôi mắt lên, lại rũ mắt xuống, dẩu môi nói thầm: "Ai biểu cậu luôn chọc tớ."

Nói xong, Chúc Yểu ngẩng đầu, khóe miệng cong cong, nhẹ nhàng cười. Anh có chỗ nào nhàm chán chứ? Rõ ràng là rất thú vị. Thú vị lúc anh nói chuyện, thú vị lúc giảng bài cho cô, thú vị lúc ôm cô, thú vị lúc yên lặng đọc sách, ngay cả ngủ trưa cũng thú vị… Cô nhìn thấy anh liền muốn cười.

Cô vỗ về lưng anh, quan tâm hỏi: "Đã khá hơn chút nào chưa?"

Nguyên Trạch "Ừ" một tiếng, vành tai chợt hơi đỏ, sau đó khẽ nói một câu: "Sau này sẽ cho cậu xem."

A? Tay Chúc Yểu đang đỡ lưng anh dừng lại, đối với đường nhìn xẹt qua của anh, khuôn mặt bụp một phát đỏ lên. Cô nắm chặt tay, chậm rãi buông, lại nắm thành quyền. Ánh mắt cô hơi lóe nhìn thẳng anh, yên lặng không nói gì, sau đó bên môi nhếch lên, âm điệu hoạt bát nói: "Được thôi."

Nguyên Trạch cười nhẹ. Ánh mắt còn dừng trên mặt cô.

Rất buồn cười sao? Ánh mắt Chúc Yểu nghi hoặc.

Hiện tại không thể so với Đại Ngụy, lúc cô và Tưởng Điềm Nha cùng nhau nói chuyện phiếm cũng sẽ thường xuyên chuyển đến đề tài về nam sinh. Hoặc là chuyển tới phim truyền hình hot mới nhất, nam chính trong đó như thế nào lại như thế nào, khi tắm lộ ra cơ bụng sáu múi, khi hôn môi lên giường với nữ chính, gợi cảm như thế nào lại như thế nào. Tuy cô thích Nguyên Trạch, nhưng cũng là một nữ sinh mười bảy mười tám tuổi, sẽ theo bản năng cảm thấy hứng thú với những đề tài này. Nữ tử Đại Ngụy bị hà khắc sâu sắc, còn có người đến tận khi xuất giá mà vẫn chưa biết diện mạo phu quân. Bây giờ thì sao? Nam nữ bình đẳng, có thể tự do hẹn hò, thậm chí còn có thể làm một ít chuyện thân mật hơn….

Cô cũng đã từng tưởng tượng, cảnh tượng thân mật với Nguyên Trạch. Cũng đã từng mơ thấy rồi.

Vừa thẹn thùng lại chờ mong.

Nguyên Trạch nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng sờ soạng mặt cô một chút.

Đôi mắt Chúc Yểu sáng trong nhìn anh.

Đúng lúc này, nơi huyền quan có tiếng "Lạch cạch" rất nhỏ phát ra. Cửa mở ra rồi đóng lại, tiếp đó là một giọng nói thân thiết đôn hậu vang lên:

"Tiểu Trạch, có bạn học đến nhà sao?"

Cháo trắng trên bàn cơm tỏa ra hương thơm. Nguyên Trạch đứng dậy, gọi một tiếng "Ông nội", sau đó nhìn Chúc Yểu bên cạnh rồi nói với Nguyên Hạc Niên: "Ông nội, đây là bạn cùng bàn của con, Chúc Yểu." Đè thấp giọng, lại nói với Chúc Yểu, "Đây là ông nội của tôi."

Nguyên Hạc Niên phong trần mệt mỏi, tuổi tuy đã lớn nhưng khí độ nho nhã. Thật giống với Nguyên Hầu trong trí nhớ của tiểu công chúa. Nguyên Hầu một lòng tận tụy vì Đại Ngụy phụng hiến cả đời, là trưởng giả tiểu công chúa tôn kính nể phục nhất. Nguyên Hạc Niên bây giờ đã không còn là Nguyên Hầu khi đó, tuy dáng vẻ giống nhau nhưng lại không có bộ phận kí ức Đại Ngụy kia. Khi ông nhìn, ánh mắt cũng là từ ái đơn thuần nhìn tiểu bối. Chúc Yểu mở miệng, vội kêu lên: "Ông… Ông nội Nguyên khỏe ạ."

Nguyên Hạc Niên cười khanh khách nhìn cô bé xinh đẹp bên cạnh cháu trai, gật gật đầu: "Cô bé lớn lên thật đáng yêu."

Chúc Yểu mím môi cười.

Nghe vậy, Trình Gia Úy cũng bước nhanh từ phòng khách ra, nhìn thấy Nguyên Hạc Niên liền lập tức thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, thái độ tôn kính gọi: "Ông nội Nguyên, ông đã về rồi."

Nguyên Hạc Niên gật gật đầu: "Thật hiếm khi thấy tiểu Trạch mời bạn nữ đến nhà làm khách."

Không khí có hơi kì quái, Chúc Yểu không hiểu sao lại khẩn trương. Cảm giác hoàn toàn khác so với khi nói chuyện cùng lão Hầu gia lúc trước. Lão Hầu gia rất từ ái, còn giúp cô nặn người tuyết. Rất thân thiết. Bây giờ… Chúc Yểu nhìn Nguyên Hạc Niên, tuy rằng cũng hòa ái thân thiết nhưng lại không nén nổi sự khẩn trương. Lo sợ sẽ biểu hiện không tốt trước mặt ông. Vì thế cô tự nhiên hào phóng nói: "Ông nội Nguyên, hai ngày nay Nguyên Trạch bị cảm mạo, cháu và các bạn học trong lớp đều thật lo lắng cho nên mới nghĩ tới xem cậu ấy…"

Tiếp đó Nguyên Hạc Niên lại nói thêm vài lời với Chúc Yểu. Đều nói một ít việc của Nguyên Trạch ở trường học, Chúc Yểu từng câu từng câu trả lời: "Cậu ấy rất ưu tú, giáo viên và bạn học đều rất thích cậu ấy, vâng… Cũng rất nhiệt tình, thường xuyên giảng bài cho cháu, mọi mặt đều rất tốt."

Nguyên Hạc Niên nói chuyện với cô trong chốc lát, còn muốn cô giữ cô lại ăn cơm trưa. Chúc Yểu không tiện ở lại, hiểu được Nguyên Hạc Niên hiếm khi về nhà, ông cháu gặp nhau, cô không nên quấy rầy. Nguyên Hạc Niên cũng không cố giữ cô lại. Cuối cùng Nguyên Trạch để Trình Gia Úy đưa cô về nhà.

Khi tiến vào thang máy, Trình Gia Úy mới thở ra một hơi, ấn số tầng trên thang máy: "Cậu không cảm thấy… Ông nội Nguyên có chút dọa người hay sao?"

Có sao? Chúc Yểu dùng ánh mắt trả lời hắn.

Trình Gia Úy gật đầu thật mạnh: "Chính là loại như vậy, tuy cười nhưng rất có khí thế, vô hình chung làm cho người ta có cảm giác áp bách." Trình Gia Úy lại nói với cô một số việc, "Khi còn nhỏ tớ cũng giống như cậu, cũng cảm thấy ông nội Nguyên rất thân thiết, không hiểu vì sao Nguyên Trạch ở trước mặt ông nội cậu ấy lại câu nệ như vậy…"

Mãi cho đến một ngày, Trình Gia Úy đến tìm Nguyên Trạch ra ngoài chơi. Khi đó Nguyên Trạch tuổi còn nhỏ, bị hắn nhắc mãi cuối cùng cũng thật sự bị lung lay, buông bút cùng hắn ra ngoài chơi. Hôm đó hai người chơi rất vui vẻ, khi cùng Nguyên Trạch về nhà, thái độ Nguyên Hạc Niên nhìn hai người bọn họ vẫn là ôn hòa. Tới khi Trình Gia Úy đi rồi quay lại, nhìn thấy Nguyên Hạc Niên cầm thước, bắt Nguyên Trạch quỳ trên mặt đất…

Trái tim Chúc Yểu nảy lên: "Ông nội Nguyên đánh cậu ấy?"

Trình Gia Úy: "Ừ. Đừng nhìn ông nội Nguyên là một người hiền lành, thật ra rất nghiêm khắc. Ba của tớ chính là học sinh của ông ấy, ở nhà ba tớ tác oai tác quái nhưng đến khi gặp ông nội Nguyên là cứ như chuột thấy mèo vậy. Đặc biệt sợ ông ấy… Thật ra cũng bình thường, ba mẹ Nguyên Trạch qua đời sớm, ông nội Nguyên vội vã bồi dưỡng Nguyên Trạch thành tài là có thể lí giải. May mà Nguyên Trạch không chịu thua kém, từ nhỏ đã thông minh."

Nghe Trình Gia Úy nói xong, Chúc Yểu càng thêm lo lắng. Mất hồn mất vía lấy di động ra nhắn tin cho Nguyên Trạch.

"Rừ rừ rừ" tiếng rung, màn hình di động đặt trên bàn cơm lóe sáng. Nguyên Hạc Niên nhìn cháu trai, hỏi: "Cảm mạo đã khá hơn chút nào chưa?"

Nguyên Trạch gật đầu: "Uống thuốc xong đã khá hơn nhiều ạ."

Nguyên Hạc Niên nói: "Vậy là tốt rồi." Ông liếc mắt nhìn di động, trên khuôn mặt già nua hiện lên chút ý cười, "Con thích cô bé đó?"

Vẻ mặt Nguyên Trạch thật bình tĩnh: "Vâng."

Ánh mắt Nguyên Hạc Niên nhẹ nhàng xẹt qua bình giữ ấm và nửa bát cháo trắng trên bàn cơm, tươi cười đậm thêm vài phần: "Là cô bé thật làm người ta yêu thích, nhưng mà___" Ánh mắt ông dừng trên người cháu trai, nói tiếp, "Việc học làm trọng, đừng ảnh hưởng đến học tập của con gái nhà người ta."