Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Chúa Phải Ngoan Một Chút

Chương 46: Thư tình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 46: Thư tình

Trạm xe buýt.

Trong lúc chờ xe, Chúc Yểu cúi đầu nhìn mũi giày, nhàm chán hết sức nên lấy di động ra liếc mắt xem xét một chút. Nguyên Trạch còn chưa trả lời tin nhắn của cô. Thả lại điện thoại vào túi xách, giây tiếp theo, di động bắt đầu rung lên. Chúc Yểu vội vàng móc nó ra. Quả nhiên là Nguyên Trạch gọi tới. Đôi mắt cô chợt phát sáng, vội vội vàng vàng nhận điện thoại: "Alo, Nguyên Trạch."

"Ừ…" Bên kia rất yên tĩnh, giọng anh trầm thấp, "Đến đâu rồi?"

Chúc Yểu mím môi: "Tớ còn đang đợi xe buýt, chắc là sắp đến rồi." Cô rũ mắt, tiếng nói tinh tế mềm mềm: "Ông nội của cậu, ông ấy có nói với cậu cái gì không…"

Giọng Nguyên Trạch dịu dàng: "Không có, đừng nghĩ lung tung. Ông nội rất thích cậu."

"Thật không?" Trong lòng Chúc Yểu hơi mừng thầm.

Phòng ngủ sạch sẽ. Nguyên Trạch yên lặng ngồi, mười ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng một chút lại một chút gảy gảy móc khóa gấu nhỏ trên cặp sách, rũ mắt, đôi mắt tràn đầy ấm áp: "Ừ, tuy ông nội nghiêm khắc với tôi nhưng sau khi lên cao trung đã quản ít đi. Bởi vì ông nội tin tưởng, tôi có thể nắm chắc đúng mực..."

Nguyên Hạc Niên dạy dỗ Nguyên Trạch rất nghiêm khắc. Thế nhưng, sau khi một tay giáo dục anh thành người, ông lại hoàn toàn tín nhiệm đứa cháu này. Ông giống như biết tính cách anh khác với những nam sinh cùng tuổi, cách tự hỏi càng theo xu hướng người trưởng thành hơn, được và mất, lợi và hại, sẽ luôn luôn đề cao. Cho nên đã không cần giám sát và uốn nắn quá nhiều, cũng hoàn toàn yên tâm với anh.

Trong lòng Chúc Yểu rốt cuộc cũng có thể thở phào, sau đó giọng yêu kiều nói với anh: "Hồi nãy tớ lo lắng gần chết."

Cô cho rằng mình ở trước mặt ông nội của anh biết hiện rất tốt, nhưng sau khi được Trình Gia Úy nhắc nhở mới phản ứng lại. Bây giờ ông nội Nguyên Trạch không phải là lão Hầu gia ở Đại Ngụy. Khi đó, thân là tiểu công chúa, cô không cần làm cái gì mà lão Hầu gia đã rất thích cô. Mà hiện tại, cô và Nguyên Trạch đều chỉ là học sinh cao trung, ông nội Nguyên Trạch kí thác kỳ vọng cao với anh, nhìn thấy anh ở gần nữ sinh khác như vậy, nhất định sẽ phản đối. Trong chớp mắt kia, trong lòng cô tràn đầy suy nghĩ… Không muốn tách khỏi anh.

Khóe môi Nguyên Trạch giơ lên, ánh mắt nhàn nhạt ngắm nhìn ngoài cửa sổ, nói với cô: "Cho dù là khi nào, công chúa cũng đều không cần lo lắng."

Buổi tối khi làm bài tập, Chúc Yểu lại cùng Tưởng Điềm Nha nói chuyện này. Tư duy Tưởng Điềm Nha lại bay xa, nói năng lí lẽ hùng hồn với cô: "Dựa theo lẽ thường của tiểu thuyết ngôn tình thì ông nội lớp trưởng nhất định phản đối hai người ở bên nhau, sau đó sẽ nghĩ mọi cách tách các cậu ra, ừm… Người già cổ hủ nghiêm cẩn như vậy đều thích con gái tri thư đạt lý xuất thân dòng dõi thư hương, nói không chừng còn là mệnh lệnh của cha mẹ, chưa rên một tiếng đã định việc hôn nhân cho lớp trưởng rồi."

Chúc Yểu cảm thấy Tưởng Điềm Nha nói thái quá: "Không đâu, Nguyên Trạch nói ông nội cậu ấy cũng thích tớ."

Tưởng Điềm Nha lại nói: "Cậu bị ngốc sao, lấy tính cách của lớp trưởng thì nhất định sẽ không muốn làm cậu lo lắng, sẽ yên lặng gánh vác việc của mình, ừm, nam chính đều giống như vậy, như vậy mới có thể thể hiện sự thâm tình của mình biết không…"

Chúc Yểu thật sự trầm mặc.

"Phụt___" Tưởng Điềm Nha ở bên kia cười ra tiếng, rôm rốp rôm rốp ăn snack khoai tây, nói một câu, "Yểu Yểu, không phải là cậu tin thật đó chứ?"

Tưởng Điềm Nha an ủi cô: "Cậu yên tâm đi, nếu lớp trưởng đã nói không sao thì nhất định là không sao. Lại nói, cậu cùng lớp trưởng cũng không có gì…"

Chúc Yểu nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Tưởng Điềm Nha gác túi snack khoai tây lên đùi, nói tiếp: "Chẳng lẽ không phải sao? Hiện tại hai người còn chưa tính là quan hệ nam nữ chính thức nhỉ?" Chúc Yểu rõ ràng trầm mặc, Tưởng Điềm Nha vẫn đang nói, "Tuy lớp trưởng đối với cậu rất tốt, nói cái gì mà sau khi tốt nghiệp sẽ chính thức làm người yêu. Nhưng nghiêm túc mà nói, cậu bây giờ cũng không có danh phận gì. Cho dù có đến nhà cậu ấy xem cậu ấy thì cũng chỉ với thân phận là bạn cùng bàn, là bạn học. Những vấn đề cậu nói đó, hoàn toàn không cần lo lắng đâu."

Tưởng Điềm Nha cảm thấy Chúc Yểu rất đơn thuần.

May mà là Nguyên Trạch, nếu đổi lại là nam sinh khác thì Tưởng Điềm Nha cảm thấy nam sinh kia nhất định có ý lợi dụng cô ấy. Còn cô ấy, sẽ ngây ngốc chờ. Bây giờ cô và Trình Gia Úy đã rất thân, ngẫu nhiên cũng sẽ hỏi thăm một ít chuyện về Nguyên Trạch từ chỗ Trình Gia Úy. Biết trước kia Nguyên Trạch chưa từng có bạn gái, đây là lần đầu tiên thật sự để ý một nữ sinh. Bởi vậy có thể thấy được, lớp trưởng là thật lòng với Chúc Yểu.

Tưởng Điềm Nha càng thêm tò mò, lại xé mở thêm một gói snack khoai tây, gọi cô một tiếng: "Yểu Yểu."

"...Ừm." Chúc Yểu đáp lời.

Tiếp đó, Tưởng Điềm Nha giống như tên trộm mà nói rất khẽ, rất khẽ: "Quan hệ giữa cậu và lớp trưởng đều đã thân thiết như vậy mà còn không phải yêu đương sao, vậy cái ngày mà hai người xác định quan hệ ấy, có phải Nguyên Trạch muốn ngủ với cậu hay không đó___"

Ngủ…

Đầu "Ong" một chút.

Khuôn mặt Chúc Yểu nóng bỏng, tay cầm bút gắt gao nắm chặt, sau đó mau chóng mở miệng: "Cậu, cậu đừng nói bậy."

Chúc Yểu vốn dĩ đang vểnh tai nghe Tưởng Điềm Nha nói chuyện, nào biết cô ấy lại đột nhiên phọt ra một câu như vậy… Thật ra tuổi bọn họ cũng không còn nhỏ, có mấy nam nữ sinh đã sớm làm chút việc càng thân mật hơn rồi. Tưởng Điềm Nha bình thường tùy tiện, quan hệ với Chúc Yểu lại rất tốt, cho nên nói chuyện cũng trực tiếp.

Tưởng Điềm Nha cười phản bác: "Sao tớ lại nói bậy chứ… Đừng tưởng rằng lớp trưởng nhìn như trời quang trăng sáng không dính bụi trần, nhưng nói như thế nào thì cậu ấy vẫn là nam sinh. Nam sinh đều như vậy, lần trước tớ đến nhà Trình Gia Úy đã nhìn thấy trong phòng cậu ta có mấy cái tạp chí rất sắc - tình___"

"Cậu đến nhà Trình Gia Úy?" Đôi mắt Chúc Yểu trợn to. Cả cô cũng không biết.

Tưởng Điềm Nha vội vàng giải thích: "Có ở bên ngoài một lúc, trời mưa không mang ô mà đúng lúc gặp cậu ta nên liền đến nhà cậu ta mượn ô." Sau đó trở lại đề tài, "Ấy, đây không phải là trọng điểm có được không, trọng điểm là___ Lớp trưởng cũng là nam sinh bình thường…"

Tưởng Điềm Nha mang ý cười lười nhác nói: "Hì hì, tinh lực của nam sinh ở tuổi này là căng tràn nhất… Cái ngày xác định quan hệ ấy, cậu phải cẩn thận nha."

Tưởng Điềm Nha cười xấu xa, Chúc Yểu không muốn tiếp tục nói với cô, khuôn mặt đỏ bừng cúp điện thoại.

Buổi sáng mờ ảo. Khu dạy học của Hành Trung nằm trong sương mù dày đặc của mùa đông. Thời gian vẫn còn sớm, chỉ có tầng ba và tầng bốn ở tòa số 4 là có đèn sáng. Đêm qua Chúc Yểu nói mấy chuyện vân vân mây mây với Tưởng Điềm Nha nên căn bản không ngủ ngon. Sáng nay năm rưỡi đã mơ mơ màng màng tỉnh lại, cũng không ngủ tiếp, dứt khoát dậy sớm.

Khi cô bước vào phòng học ban 9 đã thấy Trương Kha cầm di động cùng với mấy nam sinh khác chiếm bục giảng để nói chuyện: "Tấm này thế nào? Xinh đẹp đúng không, eo Trình Hiểu Oánh đúng là rất nhỏ đó, làn da cũng trắng, nhưng mà tính tình hơi cao ngạo một chút…"

Có nam sinh trêu ghẹo: "Cho dù không cao ngạo thì cũng không tới lượt cậu."

Trương Kha phất tay đập vào đầu người nọ.

Các nam sinh đang cười đùa nói chuyện, chiếm hết chỗ bục giảng. Chúc Yểu muốn đi qua nên cõng theo cặp sách nhắc nhở một câu: "Làm phiền một chút."

Các nam sinh nghe vậy quay đầu lại, thấy là Chúc Yểu liền vội vàng nhường đường.

Chờ sau khi Chúc Yểu về chỗ, có nam sinh liền nói: "Ngày đó ở hội diễn Nguyên Đán Trình Hiểu Oánh múa ba lê không tồi, nhưng mà tớ cảm thấy tiết mục đàn tỳ bà của Chúc Yểu vẫn đẹp hơn…" Trình Hiểu Oánh năm nhất quả thật eo nhỏ da trắng, nhưng Chúc Yểu của ban bọn họ eo càng nhỏ hơn, làn da càng trắng hơn.

Trương Kha nghe vậy cũng không phản bác. Đây là nói thật. Vừa định nói, Chúc Yểu ngày thường ăn mặc đồng phục, thật nhìn không ra dáng người còn rất cuốn hút, cậu ta vừa mở miệng liền nhìn thấy thân ảnh cao gầy nào đó, vội nhắm mắt, sau đó cười ha hả nói: "Lớp trưởng."

Bên này, Chúc Yểu vừa kéo ra lưng ghế liền nghe "Loạt xoạt" một tiếng, có thứ gì đó rớt ra từ trong gầm bàn.

Cô cúi đầu nhìn.

Còn chưa kịp nhìn rõ đã nghe Tiền Vi đang quét dọn vệ sinh đột nhiên mở miệng: "Oa, Chúc Yểu, có thư tình nha, là ai viết vậy…" Vừa dứt lời, các bạn học trong lớp đều tò mò xoay người về bên này nhìn Chúc Yểu. Nữ sinh ở tuổi này ấy mà, sẽ đặc biệt cảm thấy hứng thú với mấy cái thư tình linh tinh.

Chúc Yểu nhìn Tiền Vi, tiếp theo nhìn đến phía sau cô ấy, Nguyên Trạch đang đi tới. Nhìn nhau một cái chớp mắt, Chúc Yểu không hiểu sao lại hơi chột dạ. Sau đó nhanh chóng nói với Tiền Vi: "Tớ cũng không biết."

Tiền Vi cầm cây chổi trong tay, mặt đầy hưng phấn: "Nhanh nhanh nhặt lên xem đi."

Được thôi. Chúc Yểu khom lưng, nhặt thư tình rơi trên mặt đất lên. Phong thư hồng nhạt, ở góc vẽ một bức phác họa bằng bút chì, là nét bút đơn giản vẽ cô gái ôm tỳ bà, ít ỏi vài nét bút, lại rất sinh động. Ngón tay sờ soạng một chút, bên trong là giấy viết thư hình tình yêu.

Tiền Vi thò đầu qua nhìn: "Ban 1 năm hai___ Trương Dư Già... Trời ạ! Đó không phải là tân bộ trưởng bộ thể dục sao."

Chúc Yểu luôn chú tâm vào học tập, căn bản không biết cái gì mà bộ trưởng bộ thể dục. Các nữ sinh khác trong ban 9 giống như đều biết, vừa nghe thấy cái tên này thì phảng phất như thật hào hứng. Có nữ sinh nói: "Chính là cái người mà vóc dáng cao cao, rất tuấn tú, cười rộ lên còn có hai núm đồng tiền đó sao, nghe nói bình thường tính cách rất cao ngạo… Oa, Chúc Yểu, mị lực của cậu thật lớn nha."

Chúc Yểu không quen biết cậu ta. Đầu ngón tay tinh tế trắng nõn cầm một góc phong thư, bỏ đi cũng không được mà không bỏ cũng không xong.

Tuy Tiền Vi rất tò mò nhưng mấy loại đồ như thư tình này nọ dù sao cũng là riêng tư của người ta. Vì thế liền không quấy rầy Chúc Yểu xem, cười ha hả tiếp tục quét dọn. Các bạn học còn lại đều xì xào lén nghị luận, những rốt cuộc cũng không hỏi thăm tới cùng.

Chúc Yểu cầm thư tình ngồi xuống, Nguyên Trạch cũng thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô. Cô xoay người xem xét sườn mặt Nguyên Trạch, sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn thư tình một cái.

___ Bạn học Chúc Yểu thân ái.

Chữ viết sạch sẽ lưu loát.

Loại cảm giác này rất kì quái. Tính cả hai đời, Chúc Yểu đều tồn tại như chúng tinh phủng nguyệt, duy nhất chỉ thiếu một chút sự thể nghiệm của thiếu nữ bình thường khi được theo đuổi. Chính vì là công chúa hoàng thất nên việc ăn mặc ẩm thực đều trải qua tầng tầng kiểm nghiệm, càng miễn bàn có thư truyền tới tay cô. Lại nói, đây vẫn là lần đầu tiên cô thật sự thu được thư tình của nam sinh.

Nguyên Trạch cầm bút, nhẹ giọng nói: "Muốn xem thì xem đi."

A? Chúc Yểu nhìn về phía Nguyên Trạch, đôi mắt nhẹ chớp vài cái, nói: "Có thể chứ?" Cô còn tưởng anh sẽ không vui.

Nguyên Trạch giống như không hề không vui, nhìn cô nói: "Ừ."

Vậy… Xem thôi. Phong thư dùng giấy tình yêu nho nhỏ làm phong dán giấy, Chúc Yểu xé mở nó, sau đó lấy ra lá thư được gấp thành hình tình yêu rồi chậm rãi mở ra. Bên trong rậm rạp và dài, nhìn qua đã biết người nọ viết rất nghiêm túc. Có lẽ do cô thích phong cách cổ xưa nên thư tình vận dụng lượng lớn từ trong thơ cổ, việc dùng từ để đặt câu rất khó. Một đoạn dài lưu loát, từ lúc ngẫu nhiên nhìn thấy cô ở thư viện, tiếp theo là ngày thường gặp thoáng qua trên vườn trường, lại sau đó, là tiết mục biểu diễn tỳ bà trên sân khấu trong hội diễn Nguyên Đán…

Tầm mắt Chúc Yểu nhẹ nhàng xẹt qua.

Sau đó, một bàn tay thon dài xuất hiện trong tầm mắt cô, cần bút, ngòi bút ở giữa những hàng chữ linh hoạt ghim vào một chữ, hơn nữa còn khoanh vòng tròn: "Chữ này viết sai rồi, nhiều một chút…"

Giọng Nguyên Trạch trong trẻo bình tĩnh. Chúc Yểu xoay đầu nhìn, thấy sườn mặt tuấn dật của anh, rũ lông mi, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

"... Còn có, từ này là nghĩa xấu, không thể dùng như vậy." Nguyên Trạch lại dùng bút khoanh tròn một từ.

Chúc Yểu không để ý tiếp tục xem xuống bên dưới, Nguyên Trạch lại xem rất nghiêm túc, lại còn một bên xem một bên mặt không biểu tình mà khoanh tròn những nơi dùng sai thành ngữ, sai từ ngữ, thậm chí là cả sai dấu câu.

Khóe miệng Chúc Yểu nhanh chóng giơ lên.

Không tiếp tục xem thư tình nữa mà chỉ nghiêng đầu nhìn chóp mũi cao cao của anh, lấy đầu ngón tay gọi anh: "Nguyên Trạch…"

"Ừ." Nguyên Trạch nhìn cô, ánh mắt sạch sẽ đối diện với đôi mắt mỉm cười của tiểu công chúa, "Sao vậy?"

Bên môi Chúc Yểu tràn ra tươi cười.

Cô ngửa đầu nhìn thẳng anh, lời nói thấm thía mà cảm khái: "___ Cậu thật sự rất nghiêm khắc."

----------------------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Hôm nay thái phó rất nghiêm khắc =.=
« Chương TrướcChương Tiếp »