Chương 49: Dâu tây

Chương 49: Dâu tây

Cuối cùng sau khi thi tiếng Anh kết thúc.

Trước khi ra khỏi trường, Chúc Yểu cùng Tưởng Điềm Nha đến WC. Bước chân Tưởng Điềm Nha không vững, cả người không có sức lực, hữu khí vô lực oán giận với cô: “Yểu Yểu, yêu đương thật sự rất tiêu hao tinh lực.” Lại nói tiếp, “Tớ cảm thấy kì thi cuối kì này rất kém… Tiêu rồi, năm nay nhất định không qua nổi, ba mẹ ta nhất định sẽ nói tớ đến chết.”

Chúc Yểu nghiêm túc nói: “Không phải cậu và Trình Gia Úy bình thường đều cùng nhau ôn tập hay sao?

Tưởng Điềm Nha thay đổi sắc mặt oán giận: “Cậu ấy phiền hết sức.”

Chúc Yểu có thể hiểu được. Tưởng Điềm Nha và Trình Gia Úy đều có tính cách thích gây ồn ào. Cô nói: “Vậy hai cậu kiềm chế một chút là được mà.”

Tưởng Điềm Nha trịnh trọng gật đầu: “Đúng, phải quay về với chính nghĩa, bây giờ việc học tập mới là hàng đầu, nếu cậu ấy lại hồ đồ thì tớ sẽ chia tay với cậu ấy.” Ngoài miệng nói chia tay nhưng cảm tình giữa Tưởng Điềm Nha và Trình Gia Úy bây giờ lại đúng lúc ngọt như mật. Chẳng qua chỉ là vừa thi xong, tâm phiền ý loạn nên mới tùy tiện nói như vậy.

Chúc Yểu nghĩ đến một chút chuyện, hỏi cô: “Mấy đôi cao trung yêu nhau có phải rất dễ chia tay hay không?”

Tưởng Điềm Nha trả lời: “Bây giờ tớ rất thích cậu ấy, cậu ấy cũng rất thích tớ. Nhưng tớ nghe nói, rất nhiều đôi tình nhân đại học mà chia tay thì sẽ đường ai nấy đi…” Nói xong cô còn sâu kín thở dài một hơi, “Ngay cả khi còn ở bên nhau nhưng nếu không ở cùng thành phố thì cảm tình rất nhanh sẽ phai nhạt… Thật ra chia tay căn bản không cần quá nhiều lý do, không cần người thứ ba chen chân hay nɠɵạı ŧìиɧ gì, chỉ cần khoảng cách cùng thời gian như vậy là đủ rồi.”

Chúc Yểu lặng yên không nói chuyện.

Tưởng Điềm Nha cũng không nói tiếp, dùng sức xoa mặt, sức sống lập tức được khôi phục.

Mới vừa đi đến ngoài cửa WC nữ hai người đã nghe được bên trong có chút ồn ào nhốn nháo.

“... Đừng tưởng rằng với dáng vẻ nhu nhược này thì Chúc Hằng sẽ thích cô.”

“Lúc trước thành tích kém như vậy, còn làm bộ học sinh giỏi cái gì? Lạt mềm buộc chặt, ý định bám theo Chúc Hằng, thật đủ tiện.”

“...”

Tưởng Điềm Nha ra hiệu chớ lên tiếng, nhẹ nhàng chỉ vào WC, nhỏ giọng nói: “Có người cãi nhau, hình như có liên quan đến anh trai cậu.”

Giọng nữ bén nhọn mơ hồ có nhắc tới tên Chúc Hằng. Chúc Yểu xa xa nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy một nữ sinh đầu tóc xoăn sóng đang chống nạnh, hình như đang nói gì đó với nữ sinh trước mặt. Đôi mắt Chúc Yểu híp lại.

Tưởng Điềm Nha nói: “Đây không phải Hứa Tiểu Giai của ban 11 hay sao…”

Nói đến Hứa Tiểu Giai, Tưởng Điềm Nha có chút ghen. Đó là nữ sinh trước kia Trình Gia Úy yêu thầm, lại còn viết thư tình cho. Tuy Hứa Tiểu Giai không nhận mà chọn làm người yêu của Chúc Hằng, nhưng nữ sinh mà, khi yêu đương trong mắt sẽ không chấp nhận chứa một hạt cát, lúc nhớ tới vẫn sẽ để ý. Tưởng Điềm Nha bĩu môi, bất mãn nói: “Hứa Tiểu Giai này lúc trước rất ngoan, nhưng mà trong khoảng thời gian này giống như rất phản nghịch, nghe nói còn nhận đại ca của trường bên cạnh làm đại ca, bị lôi kéo…”

Hứa Tiểu Gia trước kia quả thật là một cô gái ngoan ngoãn, thành tích tốt, diện mạo thanh thuần. Đặc biệt là đôi mắt ngập nước, vô tội đáng thương, là mắt hạnh tiêu chuẩn. Nếu không thì lúc trước cũng sẽ không được Chúc Hằng và Trình Gia Úy đồng thời coi trọng. Nhưng bây giờ đôi mắt to trong trẻo kia lại lộ ra vẻ tàn nhẫn. Ăn mặc cũng không còn ngoan ngoãn như lúc trước.

Nữ sinh bên cạnh buông ống tay áo Hứa Tiểu Giai xuống, nhắc nhở: “Tiểu Giai, có người tới, chúng ta nên đi thôi.”

Hứa Tiểu Giai nhìn ra bên ngoài, thấy người vào chính là Chúc Yểu thì cũng không tiếp tục nữa.

Lúc trước khi làm người yêu cùng Chúc Hằng, Hứa Tiểu Giai đã chú ý tới em gái hắn. Diện mạo thật xinh đẹp nhưng tính cách lại rất hướng nội. Hứa Tiểu Giai cố ý lấy lòng Chúc Yểu, nhưng Chúc Hằng nói cô ta đừng đến quấy rầy em gái hắn, vì thế cô ta cũng từ bỏ. Chúc Hằng là cậu ấm phóng đãng sớm ba chiều bốn, gia sản lại giàu có, lúc trước khi Hứa Tiểu Giai được Chúc Hằng coi trọng, tuy cũng có do dự nhưng chung quy cũng không thắng nổi cảm giác vinh dự mà hắn mang lại cho cô ta… Chúc Hằng hoa tâm, nhưng rất hào phóng.

Nam sinh cao trung bình thường, khi bạn gái sinh nhật thì nhiều lắm chỉ đưa mấy trăm đồng tiền để mua quà sinh nhật, ngày thường mua sữa chua hay snack khoai tây linh tinh ở quầy bán đồ ăn vặt đã là rất cưng chiều. Mà Chúc Hằng động một cái là túi túi hàng hiệu, nước hoa son môi các loại, căn bản không thể so sánh.

Đã quen với Chúc Hằng, các nam sinh khác liền không lọt vừa mắt Hứa Tiểu Giai được.

Hứa Tiểu Giai cố ý muốn quay lại với Chúc Hằng cho nên lúc này khi ở trước mặt Chúc Yểu liền lập tức thu liễm sự sắc sảo.

Hứa Tiểu Giai tự mình đi ngang qua bên người Chúc Yểu.

Khi Chúc Yểu bước vào WC, đối diện liền đυ.ng phải ánh mắt của Phùng Tinh Vãn. Phùng Tinh Vãn hơi kinh ngạc. Chúc Yểu cũng sửng sốt, chợt nhớ lại lời Hứa Tiểu Giai nói vừa rồi, vì thế quan tâm hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Tính cách Phùng Tinh Vãn nhu nhược, nhưng đó chỉ là khi đối mặt với Chúc Hằng. Còn đối với mấy loại nữ sinh như Hứa Tiểu Giai lúc nãy, những lời này nọ, cô vốn không so đo. Bây giờ cô cái gì cũng không muốn, chỉ thầm nghĩ chăm chỉ đọc sách rồi thi vào trường đại học số một.

Phùng Tinh Vãn lắc đầu nói không sao, giải thích: "Hình như cậu ấy hiểu lầm tớ có quan hệ với Chúc Hằng…"

Hứa Tiểu Giai là bạn gái cũ của Chúc Hằng, tuy đã chia tay nhưng vẫn còn thích hắn, còn muốn quay lại với hắn. Mà trong khoảng thời gian này, nhìn thấy Chúc Hằng và Phùng Tinh Vãn đi gần nhau, cho rằng Chúc Hằng đang theo đuổi Phùng Tinh Vãn, nên muốn cảnh cáo cô để cô đừng quấn lấy Chúc Hằng.

Chúc Yểu có chút không yên tâm: "Hay là cứ nói cho anh tớ một tiếng đi." Bây giờ Hứa Tiểu Giai đã đi lại với nam sinh trường thể thao, nhỡ may lại muốn bắt nạt Phùng Tinh Vãn thì sao.

Phùng Tinh Vãn nói "Không cần." Cô không muốn lại liên quan đến Chúc Hằng.

Thấy thái độ cô kiên quyết như vậy, Chúc Yểu cũng không kiên trì.

Sau khi Phùng Tinh Vãn ra khỏi WC, Tưởng Điềm Nha liếc mắt nhìn phương hướng cô rời đi, nói với Chúc Yểu: "Tớ nghe Trình Gia Úy nói, thái độ anh trai cậu đối với Phùng Tinh Vãn rất khác biệt đó."

Sau lần Trình Gia Úy ăn sáng cùng Chúc Hằng, hai người cũng sẽ ngẫu nhiên đυ.ng mặt ở sân bóng rổ, thường xuyên qua lại như vậy thành ra có chút giao tình. Chúc Hằng qua lại với Trình Gia Úy có một phần là vì tính cách hợp nhau, cũng có một phần rất quan trọng bởi vì Trình Gia Úy là bạn tốt của Nguyên Trạch.

Cái tên sói đuôi to Nguyên Trạch suốt ngày ở một chỗ với em gái hắn, Chúc Hằng làm anh trai, tuy không ngăn cản được nhưng tốt xấu gì cũng sẽ làm cái gì đó___ Tỷ như thuyết phục bạn tốt của Nguyên Trạch nói cho mình tình cảnh gia đình Nguyên Trạch.

Chúc Yểu ừ một tiếng.

Năm ba nghỉ đông rất ngắn. Hai mươi sáu tháng chạp bắt đầu nghỉ, mùng sáu quay lại trường học, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có mười ngày.

Thi cuối kỳ lần này, Chúc Yểu tiến bộ lên rất nhiều số hạng. Khi cả nhà xếp hàng ngồi trên sô pha, Tiêu Minh Châu vui sướиɠ nói: "Yểu Yểu giỏi quá, lúc trước mẹ còn lo lắng thành tích học tập của con theo không kịp, bây giờ cuối cùng cũng yên tâm…" Sau đó lại theo thói quen tính hỏi Nguyên Trạch.

Chúc Yểu đang ăn dâu tây nghe hỏi đến Nguyên Trạch thì vội cười đáp: "Nguyên Trạch vẫn đứng nhất khối, thi toán đạt điểm tối đa ạ."

Lông mày Tiêu Minh Châu nhiễm vui mừng, phảng phất tựa như đứa con nhà mình kiểm tra đạt điểm tối đa. Tiếp đó nhìn về phía Chúc Hằng đang chơi game ở bên cạnh: "Con nhìn con đi, khoảng thời gian này mẹ còn tưởng con hồi tâm rồi, kết quả phiếu điểm kia…" Nói đến thành tích của Chúc Hằng, Tiêu Minh Châu liền ghét bỏ, "Thật mất mặt."

Chúc Hằng điều khiển nhân vật trong trò chơi, cũng rất nghẹn khuất. Hắn quả thật đã cố gắng, mỗi ngày đều ôn tập. Hai ngày thi kia, bài thi đều viết đầy, giải thật sự rất nghiêm túc, trước khi nộp bài thi còn kiểm tra lại nhiều lần. Kết quả thì sao, lúc có điểm, thế mà lại còn kém hơn so với bài hắn nhắm mắt giải bừa lúc trước.

Thật là một ngày đen đủi. Chúc Hằng thở phì phì, lấy trò chơi trút giận.

Chúc Tấn Ung cũng đang chơi game. Mí mắt lười biếng gục xuống nói mát: "Băng dày ba thước, không chỉ vì một ngày lạnh, muốn tiến bộ, cũng phải từ từ tiến. Con trai của tôi thông minh như vậy, đến lúc đó nếu thành tích không như ý muốn thì cũng có thể dựa vào khuôn mặt kia mà kiếm cơm nha." Chúc Tấn Ung cảm thấy bám váy phụ nữ khá tốt.

Tiêu Minh Châu không phản ứng lại Chúc Tấn Ung, tiếp tục nói về Nguyên Trạch: "Yểu Yểu, trong lớp con có phải có rất nhiều nữ sinh thích Nguyên Trạch hay không?"

Cái này sao. Chúc Yểu chớp mắt hai cái, gật gật đầu.

Tiêu Minh Châu như đang suy tư điều gì, muốn nói Nguyên Trạch ở Đại Ngụy đã vang danh hoàng thành, dẫn tới vô số thiếu nữ khuê phòng thầm ái mộ, tới nơi này rồi, mị lực dĩ nhiên cũng không giảm. Bà lại khẽ meo meo hỏi: "Vậy có phải không có nữ sinh nào có thể tới gần cậu ấy?"

Quai hàm hồng hào của Chúc Yểu dừng lại. Nhớ tới cử chỉ thân mật ngày thường Nguyên Trạch đối với cô, giống như ăn mật. Không nhìn vào mắt Tiêu Minh Châu, cô nhỏ giọng nói: "Hình như không có."

Chúc Hằng đang cầm di động nhấc mí mắt, liếc mắt nhìn Chúc Yểu, cười nhạt một tiếng.

Tâm tư Chúc Yểu trống rỗng, vùi đầu ăn dâu tây.

Chúc Tấn Ung nhìn màn hình di động đen thui, quay đầu hỏi Chúc Hằng: "Này "Oản khả trang tinh thần" là ai vậy? Đánh quá cùi bắp, đừng đem theo cậu ta, cái gì mà ngay cả chơi trợ thủ cũng không biết..." Mặc kệ là chết nhiều hay ít, Chúc Tấn Ung vẫn nói chuyện tự tin mười phần như cũ. Huống chi đồng đội hôm nay Chúc Hằng kéo đến này quả thật chơi rất nát.

Chúc Hằng rũ mắt, nhìn trò chơi trong màn hình, thi thể đồng đội song song ngã xuống. Môi cong lên, nói trúng tim đen: "Ba, là tự ba làm chậm tiết tấu đấy chứ."

Chúc Tấn Ung chơi pháp sư da giòn, lại cứ thích xông lên phía trước, thấy bên cạnh có phụ trợ thì càng thêm không kiêng nể gì. Nếu chơi pháp sư thì dùng phụ trợ cũng không tốt. Kết quả cuối cùng chính là, trợ thủ hợp lực ở đường giữa, một chết một đi theo đếm số.

Chúc Tấn Ung bĩu môi, chơi một hồi, tức giận đến nỗi muốn quăng điện thoại: "Hai anh cứ như vậy chạy mất, mặc kệ tôi?"

Chúc Hằng nói: "Ba, cái này gọi là chiến lược lui binh. Ba không thấy cả ba người đều rụng hết máu rồi hay sao? Người của bên kia đều vây lại đây rồi, có thể đi một người là sống một người."

Chúc Tấn Ung lé mắt: "Chó má!"

Tiêu Minh Châu lạnh lùng nói: "Nói chuyện cẩn thận." Bà nhìn hai cha con ngồi chơi game trên sô pha liền tức giận, "Có thời gian nhàn rỗi thì chi bằng đi dắt Mao Mao ra ngoài đi dạo đi."

Mao Mao là con chó gần nhất mà trong nhà nuôi.

Chúc Tấn Ung ở nhà nhàn rỗi nhàm chán liền mua con chó lông vàng này để tiêu khiển. Nghĩ lúc rỗi rãi liền dắt chó đi dạo. Ý tưởng rất tốt, nhưng bên ngoài quá lạnh… Dắt được hai lần Chúc Tấn Ung liền hối hận. Đây có chỗ nào là dắt chó cơ chứ? Rõ ràng là bản thân tự tìm chịu tội.

Nhìn Chúc Tấn Ung hằng ngày bị Tiêu Minh Châu răn dạy, Chúc Yểu đang ăn dâu tây không nhịn được cười.

Trong lúc nghỉ đông, Chúc Yểu không gặp mặt Nguyên Trạch. Ngẫu nhiên cũng có gọi điện thoại hoặc nhắn WeChat, nhưng sẽ không nói nhiều. Trong lúc ăn tết, đi thăm bạn bè và người thân, trong nhà Chúc Yểu rất náo nhiệt. Kỳ nghỉ cũng không bỏ được ôn tập, nhưng mà ngẫu nhiên tiêu khiển, Chúc Hằng cũng sẽ lôi kéo Chúc Yểu cùng nhau chơi mấy trò chơi. Chúc Hằng một thần kéo theo bốn cái hố[1], chơi rất vui sướиɠ.

[1]Một thần kéo theo bốn cái hố: Ngôn ngữ mạng, ý nói người chơi giỏi một mình kéo bốn người chơi ngu.

Nghỉ đông rất nhanh đã kết thúc. Buổi chiều mùng bốn, Chúc Yểu tiếp đãi xong thân thích liền lấy di động ra nhắn WeChat với Nguyên Trạch. Đúng lúc anh cũng đang cùng thân thích ở gần tiểu khu, hỏi cô có muốn ra gặp mặt hay không. Chúc Yểu đứng lên, gần như lập tức trả lời: "Muốn."

Chúc Yểu lê dép lê vội vàng xuống lầu. Tiêu Minh Châu thấy vậy liền thuận miệng hỏi một câu: "Yểu Yểu, con muốn ra ngoài sao?"

Chúc Yểu đáp vâng một tiếng, ở huyền quan đổi giày bó rồi ngoan ngoãn nói: "Bạn học con ở gần đây. Mẹ, con đi một lát rồi sẽ về."

Tiêu Minh Châu cũng không hỏi nhiều.

Đổi giày xong, mang vào khăn quàng cổ và mũ, Chúc Yểu lại nhờ vυ" Phương chuẩn bị cho cô một hộp dâu tây rồi mới vô cùng lo lắng ra ngoài.

Vυ" Phương đưa dâu tây cho cô, sau khi nhìn theo Chúc Yểu ra ngoài mới đứng bên cạnh Tiêu Minh Châu, sâu kín nói một câu: "Yểu Yểu tiểu thư… Chắc không phải đã có bạn trai rồi chứ?"

Tiêu Minh Châu liếc mắt nhìn bà.

Tiểu khu giăng đèn kết hoa, tràn đầy không khí năm mới.

Khi Chúc Yểu đến công viên trước tiểu khu liền nhìn thấy thân ảnh cao dài đứng bên cạnh ghế dài. Dường như có thể cảm ứng được, mi mắt đang hơi rũ của anh thong thả nâng lên, tầm mắt khó khăn lắm mới dừng trên mặt cô. Đối diện với đôi mắt của Nguyên Trạch, mặt Chúc Yểu không khống chế được nóng lên, vô thức bắt đầu cười.

Bước chân cô nhẹ nhàng đi qua, đứng trước mặt anh, ngửa đầu nhìn.

Mới gần mười ngày không gặp mặt mà cứ như đã rất lâu rồi. Ánh mắt tinh tế đánh giá khuôn mặt tuấn tú của anh, nhìn anh bên trong mặc áo len màu xám nhạt, khoác thêm áo khoác… Chúc Yểu mím môi cười nói: "Tớ còn tưởng rằng cả kì nghỉ đông đều không nhìn thấy cậu."

Nguyên Trạch cười nhàn nhạt, cũng đang nhìn cô: "Đúng lúc đi ngang qua."

Chúc Yểu ừ một tiếng, giơ hộp giữ tươi trong tay lên: "Tớ mang theo dâu tây, rất ngọt."

Hai người ngồi trên ghế dài, Chúc Yểu đặt dâu tây trên đầu gối, mở hộp ra, chọn trái lớn nhất đưa cho Nguyên Trạch. Nguyên Trạch duỗi tay nhận lấy, thấy tiểu công chúa nhìn mình chằm chằm, bức thiết hỏi anh: "Ăn ngon không?"

Anh cười gật đầu, nói: "Ăn ngon."

Vì thế cô lại đút anh một trái nữa.

Nguyên Trạch cười, tiếp tục ăn.

Ăn xong hai trái, cô còn muốn đưa trái thứ ba. Động tác thành thạo trôi chảy, giống như đút cho động vật nhỏ dịu ngoan nào đó ăn. Nguyên Trạch vẫn mỉm cười tiếp nhận như cũ, sau đó là trái thứ tư, trái thư năm… Không để ý, một hộp dâu tây đã thấy đáy, chỉ dư lại hai trái nhỏ nhất.

Ngồi trong chốc lát, Nguyên Trạch mở miệng nói chậm: "Công chúa lạnh không?"

Chúc Yểu chớp chớp mắt, nghiêng đầu nói: "Không lạnh."

Cô mặc bộ đồ mới ăn tết, áo khoác dương nhung màu nâu nhạt, bên trong là áo len trắng mềm mại, bên dưới là váy dài và giày bó. Giày bó dài bao lấy chân dài thẳng tắp của thiếu nữ, dưới váy dài, phần ở giữa lộ ra một đoạn chân trắng nõn mảnh khảnh… Chúc Yểu nhìn tới, nhẹ nhàng "À" một tiếng, chỉ vào hai chân, giải thích với Nguyên Trạch: "Tớ mặc quần tất, rất dày…"

Sợ anh không tin, Chúc Yểu bắt tay anh đặt trên đùi mình, nói: "Rất dày đúng không?"

Nguyên Trạch bỗng nhiên im lặng, dưới tóc ngắn trên trán là là một đôi mắt đen nhánh thâm thúy. Môi mỏng mím chặt, nhìn cô thật sâu.

Ánh mắt Chúc Yểu ngẩn ra, thong thả rũ mắt, nhìn bàn tay to ngay cả ngón tay cũng dài kia trên đùi cô, bên tai nóng lên, vội vàng buông tay.

Nguyên Trạch không nhanh không chậm thu lại tay, ngón tay run rẩy dần dần cuộn lại. Đôi môi đang mím lặng yên không tiếng động hơi cong lên.

Hai người im lặng không nói gì.

Thình lình xảy ra trầm mặc, giằng co gần nửa phút.

Đôi tay Chúc Yểu vẫn cầm hộp giữ tươi, mặt có chút nóng, lại nhịn không được muốn cười. Cuối cùng lặng lẽ nâng mắt, nhìn vẻ mặt không tự nhiên khó có được trên mặt Nguyên Trạch, ý cười càng thêm đậm, mềm giọng giải thích: "Tớ thật sự không lạnh."

"... Ừ." Nguyên Trạch đáp lại, ý cười ngắn ngủn nơi đáy mắt.

Chúc Yểu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Nguyên Trạch."

"Ừ."

Cô hỏi: "Vậy cậu… có mang cái gì ăn ngon cho tớ hay không vậy?"

Nguyên Trạch ngoái đầu nhìn cô.

Hai trong mắt Chúc Yểu ngập nước, tầm mắt chậm rãi dừng trên môi anh, sau đó nhẹ nhàng cười.

Nguyên Trạch cũng cười theo, tiếng nói trầm thấp trả lời: "Có."

Cô ra vẻ khó hiểu, cười hỏi: "Là cái gì vậy?"

Nguyên Trạch chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng mổ lên môi cô một chút.

Một cái hôn thật ngắn. Chúc Yểu ngồi đoan trang thẳng tắp, miệng bị môi mềm mại của anh đυ.ng chạm rất nhỏ. Sau đó lông mi run rẩy, thong thả mở to hai mắt… Đôi mắt Chúc Yểu cong cong, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Nguyên Trạch, chớp đôi mắt một cái, tiếng rất nhỏ rất nhỏ nói: "... Có chút ngọt."

-------------------------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Hôm nay chia đường.