Chương 105: Thay mận đổi đào Hạ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Công Chúa Tha Mạng - Chương 105: Thay mận đổi đào Hạ

Hoàng An cúi đầu nhìn mũi chân, tựa hồ hận không thể đem ánh mắt dán ở trên giày, muốn cho mọi người trong phòng không thấy được sự tồn tại của hắn mới tốt.

Ân Khiếu trong lòng kìm nén cảm giác khó chịu, hắn không biết tại sao sự tình phát triển càng lúc càng quỷ dị. Hắn hôm kia bị gọi đến, nghe ý tứ của bệ hạ, rõ ràng là Phò mã cùng Công chúa gây rối, tại sao đột nhiên lại biến thành ép buộc con rể và nữ nhi hòa ly?

Hắn nghi hoặc, nhưng không dám hỏi nhiều. Vị Hoàng đế này, trước giờ đều rất phong lưu, nhi nữ tình trường, nữ tử trong hậu cung thay đổi xoành xoạch; còn rất mềm lòng, Sở vương phản loạn, gần như đánh hạ hoàng thành cũng không hạ lệnh gϊếŧ chết. Lúc này nói Công chúa mưu đồ gây rối, nhưng cụ thể ” gây rối ” chuyện gì, hắn lại không biết, cũng không dám hỏi, cho nên lại càng không biết nội tình.

Lúc này nhìn điệu bộ, hình như là ở vấn đề tình cảm của Công chúa và Phò mã… Bệ hạ thật sự đã lớn tuổi, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng quản! Hôm kia còn luyện đan muốn thành tiên, này không phải hôn đầu [ đầu óc mê muội ] sao? Xem ra bệ hạ thật sự đã già rồi!

Lúc này Giang Vương lãnh binh bức vua thoái vị, lại không biết bệ hạ sẽ xử lý thế nào.

Đang lúc hắn trái lo phải nghĩ, lại bị một câu nói của Hoàng đế làm chấn động.

Hoàng đế uy nghiêm mười phần nói với Giang Vương: “Đã là Thái tử, còn nóng nảy hấp tấp! Ngươi như thế thì trẫm làm sao có thể đem giang sơn giao cho ngươi?”

Đây, đây là chuyện gì? Giang Vương không phải lãnh binh bức vua thoái vị sao? Sao bỗng nhiên trở thành Thái tử?

Quả thật rất kỳ lạ! Ân Khiếu vốn áp chế hoài nghi lại bốc lên.

Ân Khiếu lo sợ Hoàng đế bị u mê, nói: “Bệ hạ! Giang Vương mới vừa lãnh binh đánh hành cung…”

Liền thấy Giang Vương quỳ rạp trên đất, quay đầu căm tức nhìn hắn nói: “Câm mồm! Cô * đã nói qua, cô là phụng hoàng mệnh, ngươi không nghe thấy lời của cô sao?”

( * ) Cô: tự xưng của vương hầu thời phong kiến.

“Được rồi!” Hoàng đế ngăn cản hai người tranh luận, “Ân Khiếu, có một số việc, Long Võ Quân ngươi không thể làm được, bại hoại của hoàng thất, để cho Duệ nhi quản giáo [ dạy dỗ ] đi! Duệ nhi, ngươi đem Tô Kì bắt lại cho ta!”

Cố Duệ dập đầu nói: “Dạ, nhi thần tuân mệnh!”

Cố Nguyệt Mẫn lại càng thương tâm: “Phụ hoàng —”

“Câm mồm!” Hoàng đế tức giận nói, “Tô Kì khi quân phạm thượng, thân là nữ nhi lại mạo muội [ liều lĩnh ] lấy Công chúa, trẫm không gϊếŧ nàng đã là khoan dung cho nàng!”

Cố Nguyệt Mẫn cắn môi dưới nước mắt trong suốt, “Lòng của nhi thần đã thuộc về nàng, sẽ không chấp nhận người nào khác! Nhi thần không muốn cùng nàng hòa ly!”

Cố Duệ vội vàng nói: “Muội muội a! Ngươi sao lại hồ đồ như thế? Phụ hoàng cũng vì tốt cho ngươi!” Lại nói với Hoàng đế, “Phụ hoàng bớt giận! Để nhi thần khuyên nhủ nàng, người trăm ngàn lần đừng tức giận mà thương tổn thân thể!”

Oanh ——

Ân Khiếu ” rốt cục hiểu rõ ” ngọn nguồn sự tình. Khó trách Hoàng đế nói Phò mã cùng Công chúa ” ý đồ gây rối ” thì ra vì chuyện xấu của hoàng thất lấy cớ! Khó trách không cần Long Võ Quân của hắn, khẩn cấp điều động Giang Vương vào cung nhận lệnh. Nếu việc này lan truyền ra ngoài, thể diện của Cố Thị hoàng tộc còn đâu?

Chờ chút! Một ngoại thần như hắn lại biết chuyện gièm pha này, nên làm thế nào cho phải? Nên làm thế nào mới phải a?

Cố Nguyệt Mẫn bi thương, ưu sầu nói: “Ca! Ngươi cầu tình Phụ hoàng! Tha cho Phò mã đi!”

Cố Duệ vẻ mặt lo lắng, nói: “Muội muội còn không ngừng nói.”

Trong lúc nhất thời ca ca muội muội ngươi khóc ta khuyên, hoàn toàn trở thành trò cười trong nhà, nhìn Ân Khiếu ót đổ mồ hôi, hối hận vừa rồi vì sao lại càn quấy tiến vào, bây giờ muốn lui ra cũng không thể!

Hoàng đế như bị chuyện của con gái quấy nhiễu đến tâm phiền, nói: “Duệ nhi, ngươi đi ra ngoài, tiếp quản Long Võ Quân, tìm thấy Phò mã trước hết đánh hai mươi đại bản, sau đó trói về đây! Ân Khiếu, ngươi trở về đi, việc hôm nay không được tiết lộ một chữ!”

Ân Khiếu thấy rốt cuộc có thể chạy trốn, cũng bất chấp Hoàng đế thu lại quyền binh của hắn, nằm úp sấp xuống nói: “Vi thần tuân mệnh! Vi thần cáo lui!”

Chờ hai người đều đi, Hoàng đế nói với Hoàng An: “Bữa tối nay dời đến trong phòng, trẫm cùng Giang Vương, Minh Huy, Đông Lâm Vương cùng nhau dùng bữa.”

“Vâng!” Hoàng An cũng không ngẩng đầu lên, nhưng có thể ở trong đại điện như đi trên đất bằng, Đông Lâm Vương thật hoài nghi hắn có đúng là võ lâm cao thủ hay không, thối lui như thế nhưng cũng không bị ngã!

Ngày thứ hai, Hoàng đế bỗng nhiên tuyên bố Giang Vương – Cố Duệ tiếp quản Long Võ Quân, Minh Huy Công chúa tùy giá [ tùy ý điều khiển ]. Hoàng đế tuy rằng ngẫu nhiên triệu kiến thần tử, nhưng đều nghe tiếng thấy bóng, mà không thấy mặt. Phần lớn thời gian là do Giang Vương quản lý, cơ hồ chính là điệu bộ của Thái tử.

Nguyên soái của binh mã Lữ gia đã từ quan rời đi, Đại Lữ thuộc về Đại Yến, vương sư khải hoàn [ quân đội của vua chiến thắng trở về ]. Thánh mệnh Thanh Lang kỵ hộ vệ thánh giá hồi kinh, thủy quân của Lữ gia vẫn thuộc về Lữ Thiên Tứ, Đông Lâm Vương lấy thân phận hàng vương được thụ phong Vương gia khác họ, vẫn gọi là Đông Lâm Vương.

Tôn tử Tô gia mạo phạm Thánh Thượng, phạm đại bất kính phạt bổng lộc ba năm, thu hồi quân quyền Tô gia quân, do Giang Vương làm thống soái.

Mười ngày sau, thánh giá trở lại hoàng cung.

Sở vương phản loạn, Cố Duệ lấy lui làm tiến rời khỏi hoàng cung, ngũ Hoàng tử, Tề vương – Cố Mẫn từng lấy danh nghĩa ” Bình Sở vương phản “ để hồi kinh, nay một tay nắm giữ kinh thành. Nghe nói thánh giá hồi cung, suất lĩnh đầy đủ bách quan văn võ tiến ra nghênh đón, nghi thức không khác Thái tử.

Trên đường lớn, đội danh dự * hoàng sắc chậm rãi tới gần kinh thành. Cố Mẫn mặc vương bào màu vàng, hướng ngự liễn [ xe vua ] đi tới.

( * ) Đội danh dự: Đội hộ vệ đi đầu được vua hay quan lại mang theo khi đi tuần.

Hắn là con của Hoàng Hậu tiền nhiệm, tỷ tỷ của Túc Sa Duyệt Dung – Túc Sa Linh Phượng, năm nay gần ba mươi, từng theo Hoàng tổ phụ, phụ thân Hoàng đế rong ruổi sa trường, là võ tướng hoàng thất đời thứ ba, càng từng trải hơn so với Sở Vương.

Bên ngoài ngự liễn là màn trướng hoa văn hoàng trù [ lụa vàng ], Cố Nguyệt Mẫn ngồi bên cạnh Hoàng đế, Nguyên Thương thì trốn ở phía sau Cố Nguyệt Mẫn. Giang Vương Cố Duệ lại ngồi phía trước ngự liễn.

Tề vương từng bước đến gần, càn rỡ đứng trước ngự liễn, trên mặt không chút ý cười, tràn đầy khí tức tiêu điều được dưỡng thành nơi chiến trường, hướng Cố Duệ chắp tay nói: “Thập Nhất đệ bạn giá viễn chinh *, vất vả!”

( * ) Bạn giá viễn chính: Cùng vua hành quân nơi xa.

“Không bằng Ngũ ca ở bên ngoài chịu gió bụi cực khổ!” Cố Duệ tươi cười không thể xoi mói, “Ngũ Ca đây là…”

Tề vương gắt gao nhìn thẳng vào trong ngự liễn, gằn từng tiếng hỏi: “Phụ hoàng còn mạnh khỏe?”

Bên trong ngự liễn truyền ra vài tiếng kho khan.

Cố Duệ nói: “Ngũ Ca, phụ hoàng bị bệnh, chúng ta hồi cung rồi nói sau!”

Tề vương lại gào lên: “Phụ hoàng vì sao không xuống ngự liễn để gặp ta? Vì sao không nói lời nào? Chẳng lẽ phụ hoàng gặp bất trắc, Thập Nhất đệ ngươi muốn làm Tần Nhị Thế * bí mật không báo tang, cướp lấy ngôi vị Hoàng đế?”

————-

( * ) Tần Nhị Thế: vị Hoàng đế thứ hai của Nhà Tần, là con thứ mười tám của Tần Thủy Hoàng.

Sau khi Tần Thủy Hoàng băng hà, để tránh chư hầu các nơi biết gây ra biến loạn, Thừa tướng Lý Tư và Hoạn quan Triệu Cao đã giữ kín chuyện này đồng thời làm giả mật thư của Tần Thủy Hoàng đưa Hồ Hợi ( Tần Nhị Thế) lên ngôi Hoàng đế nhà Tần, người đáng lẽ lên ngôi là Phù Tô.

————-

“Vô liêm sỉ! Trẫm còn chưa có chết đâu!” Ngự liễn bỗng nhiên truyền ra tiếng phẫn nộ của Hoàng đế, sau đó là liên tiếp tiếng ho khan.

Cố Duệ giận tái mặt nói: “Ngũ Ca, phụ hoàng bị bệnh, ngươi tại sao lại làm như vậy?”

Cố Mẫn nghe thấy tiếng của Hoàng đế lập tức nằm phục xuống đất. Hắn trời sanh tính tình lỗ mãng, kích động, vừa rồi thấy ngự liễn che nghiêm mật như thế, lại nghĩ đến từng nghe tin tức Giang Vương bức vua thoái vị, nên có bảy phần nắm chắc Giang Vương đã hành thích vua đoạt vị, vì thế cố ý suất lĩnh bách quan ra nghênh đón, ý đồ vạch trần Giang Vương. Đến lúc đó con trai trưởng chỉ còn một mình hắn, ai còn có thể sử dụng lý do ” Cực kì hiếu chiến xao lãng quốc sự, lỗ mãng xung động không đảm đương được trách nhiệm lớn ” mà phản đối hắn?

Ai ngờ Hoàng đế lại ngồi êm đẹp ở trên xe!

“Nghiệp chướng! Ngươi làm chuyện thật tốt!” Hoàng đế ho xong, tức giận chưa bình [ bình phục ], nói, ” Hứa ái khanh ở đâu?”

Thừa tướng Hứa Văn Tú tiến lên quỳ xuống đất, nói: “Tham kiến Hoàng Thượng!” Lễ nghi chu toàn, cẩn thận tỉ mỉ, không hổ là vị tướng của quốc gia.

“Định chế [ phỏng theo quy chế ], lập Giang Vương làm Thái tử, thái tử kiến quốc. Trẫm bệnh nặng tu dưỡng, chuyện lớn nhỏ đều do Thái tử giải quyết! Ái khanh là đại thần trợ quốc, phụ tá Thái tử!”

Lời vừa nói ra, lại là lời ủy thác!

Hứa Văn Tú dập đầu nói: “Thần tuân chỉ! Thần sẽ đem toàn lực phụ tá Thái tử!”

Một màn này ở phía ngoài kinh thành, rơi vào trong lòng người hữu tâm [ có ý ], liền biết trần ai lạc định *.

( * ) Trần ai lạc định: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.

Ngự liễn chậm rãi vào hoàng thành, mà Tề vương Cố Mẫn vẫn quỳ gối ở chỗ cũ như trước, không biết suy nghĩ cái gì. Thẳng đến khi Hoàng An tiến đến.

“Tề vương Điện hạ, mỗ gia phụng mệnh đến thỉnh ngài đứng dậy.”

Tề vương lúc này mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng An, ánh mắt mê mang dần thanh tỉnh, nói: “Hoàng công công, là phụ hoàng bảo ngươi đến?”

Hoàng An cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, Điện hạ, bệ hạ có mấy câu muốn mỗ gia chuyển lời.”

“Phụ hoàng nói gì?”

Hoàng An nói: “Bệ hạ nói, Điện hạ kỳ thật không thích chuyện triều chính, sao phải miễn cưỡng chính mình? Điện hạ là Hoàng tử giống bệ hạ nhất, nên ở chiến trương oai phong một cõi mới đúng!”

Tề vương nói: “Ta, còn có cơ hội lãnh binh sao? Thập Nhất đệ…”

Hoàng An như trước cười khiêm tốn, nói: “Điện hạ, thứ cho lão nô nói lời đại bất kính, nếu là người khác lên ngôi, Điện hạ chớ nói đến lãnh binh, chỉ sợ còn có họa sát thân, Điện hạ không phải vì thế nên mới tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế sao? May mắn, Thái tử tính tình ôn hòa, chính là vị quân vương khoan dung! Thái tử cùng Minh Huy Công chúa từng nói: Thảo nguyên phương Bắc nay vẫn chưa thật sự yên ổn, Tây Tần như hổ rình mồi, Nam Thục cuồng vọng tự lập, đều chờ đợi xuất binh, huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim *; đó chính là lúc Tề vương thi triển bản lĩnh a!”

( * ) Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim: Huynh đệ đồng lòng thì sức mạnh sẽ giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt được kim loại.

Tề vương nhìn Hoàng An, ánh mắt dần dần sáng lên.

—————-

“Ca, ngươi thật sự yên tâm dùng Ngũ Ca?”

Cố Duệ cười ha ha nói: “Muội muội, ngươi đây là xem thường lão ca của ngươi! Ngũ Ca tuy rằng tay cầm binh quyền, nhưng tính tình lỗ mãng, ngược lại không đủ gây sợ hãi.” Cười cười, ý vị thâm trường nói: “Ngươi thấy ta tuy tư chất bình thường, có lẽ không nhất định có thể so sánh với phụ hoàng, nhưng suy tính dùng người, nhất định sẽ hơn phụ hoàng!”

“Ta cũng không cảm thấy ngươi bình thường! Ngươi ẩn tàng trong giang hồ, có thể lừa được phụ hoàng, nhưng không thể lừa ta, Lữ Thiên Tứ cái gì cũng đều nói cho ta biết!”

Đêm đó, Tề vương cùng Cố Duệ huynh đệ gặp nhau, không biết đạt thành hiệp nghị gì, liền đứng về phe ủng hộ Giang Vương.

Thánh chỉ thứ nhất sau khi Hoàng đế trở lại kinh thành, là sắc lập Thái tử, thánh chỉ thứ hai, chính là khiển trách Tào gia cố ý lấy đan dược mưu hại quân thượng, bắt giữ giam vào ngục.

Bởi vì Hoàng đế bệnh nặng, Thái tử giám quốc.

Ba ngày sau, Hoàng đế nhường ngôi, thái tử lên ngôi. Cố Nguyệt Mẫn lấy Trưởng Công chúa tôn sư phong làm Trưởng Công chúa, Cố Thường Y trở thành Đại Trưởng Công chúa.

———–

Từ khi làm vua Đại Yến quốc, Cố Kiến Khôn thật lâu không có thoải mái như vậy.

Chuyện gì cũng không cần hắn xử lý, chuyện gì cũng không cần nghĩ, ngay cả nói cũng không cần nói, cứ như vậy ngây ngốc ở trong tẩm cung của mình, uống thuốc, ăn cơm, đọc sách, tản bộ dưới sự giám sát của vài tên ám vệ.

Đan dược… Vốn muốn ngồi ở vị trí Hoàng đế thêm vài năm, nhưng hiện tại xem ra, Thái thượng hoàng như hắn, có thể sống thêm vài năm cũng không nói trước được.

———–

Cố Duệ ở hoàng thành vì chính mình đăng cơ làm chuẩn bị, quốc sự trên cơ bản là Cố Nguyệt Mẫn giúp đỡ xử lý.

Sáu ngày sau, vừa mới thăng cấp làm ” Đại Trưởng Công chúa “ – Cố Thường Y xuất hiện ở hoàng cung, từng mang theo giọng điệu trêu chọc nay trở nên lạnh lùng.

“Ai có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì?”

Vì sao nàng ly khai [ rời khỏi ] chưa đến một tháng, Hoàng đế liền thoái vị, hơn nữa, theo tình báo của nàng, chuyện bức vua thoái vị lại do chất nữ của mình một tay bày ra!

———–

P/S: Hồi cuối rồi!! TT.TT