Chương 40: Khuynh thành chi chiến Thượng

Trúc Ngữ ngây người nói: “ Hắn / nàng? Là ai a? “

Trúc Ngữ nhìn Minh Huy Công chúa, thấy biểu tình của nàng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên linh động. Là vì người kia đã trở lại?

Minh Huy khóe miệng tươi cười, không biết là mỉm cười hay là cười lạnh, “ Còn có thể là ai? Đương nhiên là Phò mã gia của chúng ta — Nguyên Thập Tam! “

Trúc Ngữ khó hiểu nói: “ Công chúa… người bị hồ đồ đi? Phò mã và Nguyên Thập Tam là hai người mới đúng… “

“ Phò mã chính là Nguyên Thập Tam, Nguyên Thập Tam chính là Phò mã! Ngươi bây giờ còn chưa hiểu ra? “ Minh Huy Công chúa thản nhiên nói, “ Phò mã sau khi đi tới sân viện của Trần thần y, Trần thần y liền nhận thức Nguyên Thập Tam ; Phò mã sau khi cứu Tâm nhi, Tâm nhi lại đối với Nguyên Thập Tam vừa thấy đã lưu luyến không rời! Phò mã nếu không phải Nguyên Thập Tam, tại sao lần đầu ta gặp Nguyên Thập Tam lại cảm thấy quen mắt? Phò mã nếu không phải Nguyên Thập Tam, nửa năm trước ở Bạch Mã trấn, vì sao bỗng nhiên xuất hiện ở khách điếm của Nguyên Thập Tam, mà Nguyên Thập Tam lại đúng lúc không thấy đâu? Phò mã nếu không phải là Nguyên Thập Tam, sao lại có bí tịch võ công quỷ dị của Nguyên Thập Tam? “

— Nguyên Thập Tam, ngươi lừa ta thật khổ! Ta thử muốn nhìn, lần này trở về, ngươi có cái gì để nói!

Trúc Ngữ líu lưỡi nói: “ Nhưng… nhưng hai người bọn họ bộ dạng lớn lên một chút cũng không giống a? “

“ Trên thế gian này, có một môn bí thuật, gọi là dịch dung! “ Minh Huy rút ra lưỡi kiếm kim sắc, thần sắc kiên nghị, tiến lên từng bước, nói, “ Cô cô nhất định là nàng giả trang! Thân vệ này, chắc là thị vệ phủ Phò mã mà ta đã để lại trong hoàng thành! Nửa năm qua, ta tự mình giám sát bọn họ huấn luyện, tuy rằng đã muốn vượt qua cấm quân, nhưng so với Thanh Lang kỵ của cô cô vẫn còn xa mới đuổi kịp. Thanh Lang kỵ của cô cô là từ trong làn tên mũi giáo lịch luyện đi ra, lão binh Tô gia quân cùng với thị vệ tuy rằng cũng xuất thân quân lữ, nhưng bọn hắn không phải là tinh binh trải qua chiến đấu, hiện giờ, ta thật sự không thể yên tâm! “

Trúc Ngữ ưu điểm lớn nhất chính là ngu trung, đối với lời nói của Minh Huy Công chúa không điều kiện, không lý do tin tưởng hoàn toàn. Nếu Minh Huy nói Phò mã là Nguyên Thập Tam, vậy Phò mã chính là Nguyên Thập Tam. Nghe xong lời nói của Công chúa, Trúc Ngữ nói: “ Công chúa, người đừng lo lắng! Nếu Phò mã chính là Nguyên Thập Tam, tất nhiên có thể hóa hiểm vi di [ biến nguy thành an ], người lo lắng cũng vô dụng! Nô tỳ bồi người ổn thủ thành trì, chờ Phò mã gia tới cứu giá! “

Minh Huy Công chúa mày chứa lo lắng, thở dài nói: “ Hy vọng như thế! “

Thập Tam nàng, ngay cả hoàn cảnh tuyệt sát ngày đó cũng có thể hóa hiểm vi di, nay có phủ Phò mã giúp đỡ, Sở vương mấy ngàn binh mã, nghĩ đến… nàng, cũng sẽ không có chuyện gì…

Thập Tam, ngươi nhất định phải trở về bình an!

Dưới thành Sở vương châm lửa đốt nỏ, hướng cửa cung phóng tới, Trúc Ngữ nhanh chóng mang theo bọn thái giám chạy đến chữa cháy. Minh Huy đứng thẳng ở đầu tường, một thân võ sĩ phục oai hùng bất phàm, giống như thiên thần giáng thế, nhìn chúng sinh phía dưới.Nàng không tránh không né, lớn tiếng nói: “ Cố Khoan! Ngươi dám thương tổn ta một sợi tóc thử xem! Cô cô tất nhiên cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! “

Cố Khoan nổi giận mắng: “ Đừng nghe nàng nói bậy! Đánh hạ hoàng cung, bắt lấy nàng! “

—————————–

Hoàng thành trong một ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Trời còn chưa sáng, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều quân đội Đại Yến, lại không biết là binh nào của Đại Yến. Ngay sau đó, thị vệ phủ Minh Huy Công chúa bỗng nhiên lao ra, che chở Hoàng tử Hoàng tôn vọt vào hoàng cung. Thị vệ Hoàng cung xuất thủ muốn cản, bị Công chúa chém xuống, lớn tiếng nói: “ Ta muốn đi vào tìm Thái tử ca ca, ai dám ngăn cản ta, đều là mưu nghịch! “

Ai chẳng biết Minh Huy Công chúa và Thái tử Điện hạ huynh muội tình thâm, quan trọng hơn là còn mang theo hai trăm thị vệ, người người thân thủ bất phàm, tràn ngập sát khí trước nay chưa từng có, ai dám ngăn cản? Có người nghĩ đến Công chúa muốn bảo vệ Thái tử, có người nghĩ đến Công chúa muốn mưu nghịch, nhưng phần lớn lão nhân trong cung thật ra có chút tò mò, nghĩ thầm, lúc này lại có người nào chọc tới Minh Huy Công chúa, khiến Minh Huy Công chúa đại động can qua [ làm to chuyện ] đến cáo trạng?

Lúc Minh Huy Công chúa bảy tuổi, Thái tổ Hoàng đế vẫn còn, từng bởi vì một câu nhục mạ của đường huynh chạy tới hoàng cung tìm Thái tổ Hoàng đế khóc lóc kể lể, khóc đến đáng thương, Thái tổ Hoàng đế ôm nàng liên tục an ủi, còn chưa hạ chỉ quở trách, Trưởng công chúa Cố Thường Y đã tiến tới đem Lũng Tây quận vương mười bảy tuổi treo ở trên cây dùng roi quất, còn nói, Cố thị hoàng tộc sau này người nào không có phong phạm hoàng thất giống như hắn, miệng nói lời dơ bẩn, cũng sẽ bị đánh như vậy!

– Ngụ ý, ai dám mắng tiểu chất nữ [ cháu gái ] của ta thử xem, cô nãi nãi [ bà cô ] quất hắn trầy da tróc thịt!

Thái tổ Hoàng đế chẳng những không có quở trách, còn liên thanh nói: Đáng đánh!

Lúc Minh Huy Công chúa mười tuổi, đương kim Hoàng đế đăng cơ, một biểu ca của nàng ở hoàng thành gây chuyện thị phi, quấy nhiễu con gái nhà lành, thậm chí cưỡиɠ ɧϊếp một vị Công chúa. Minh Huy sai sử Mặc Ngôn hung hăng đánh hắn một trận, tiểu tử này còn dám chạy tới hoàng cung tìm Hoàng hậu khóc kể. Khi hắn ở trong hoàng cung chờ thông truyền, Minh Huy Công chúa liền mang theo hơn mười thị vệ vọt vào hoàng cung. Thị vệ ngăn cản nàng bị Trúc Ngữ hung hăng quăng tát hai cái, đoàn người nghênh ngang mà đi, vào trong cung, không nói hai lời, mười mấy tên thị vệ phủ Công chúa xông lên hung hăng đánh hắn một trận nữa. Sau đó vị họ ngoại này nằm ở trên giường dưỡng ba tháng, nghe nói a, phương diện nào đó không được nữa rồi!

Vậy Hoàng đế có nói gì không?

Lúc Hoàng đế, Hoàng hậu biết, Minh Huy Công chúa ngược lại khóc lê hoa đái vũ * hướng Hoàng đế, Hoàng hậu kể lể ' ủy khuất ', Hoàng đế chưa kịp mở miệng, Hoàng hậu trước đã tức giận, lập tức ghi phạt ba mươi côn, sung quân ra ngoài. Vì thế vị huynh này sau khi thương thế lành lại tiếp tục bị đánh ba mươi đại bản, còn chết trên đường sung quân.( *) Lê hoa đái vũ : Khóc lóc xinh đẹp như hoa lê trong mưa.

Biểu ca ở trên có lẽ là Túc Sa Li – người đã cưỡng bức An Thục Công chúa mà Bộc Vương đã nói tới ( trong

Vì thế, lần này Minh Huy Công chúa mang theo hai trăm thị vệ tiến vào, mọi người nghĩ rằng: Chậc chậc, chẳng lẽ có người đem Phò mã của nàng đoạt lấy? Nếu không sắc mặt sao khó coi như vậy?

Minh Huy Công chúa tiến cung gặp Thái tử, đồng thời hai trăm thị vệ nhanh chóng phân tán ra. Sau khi Công chúa cùng Thái tử gặp mặt, hoàng cung càng thêm tràn ngập khí tức khẩn trương — như gió thổi mưa giông trước cơn bão!

Lúc này mọi người bỗng nhiên phát hiện, cửa cung đóng chặt, thị vệ Công chúa phủ cùng thị vệ hoàng cung dưới sự chỉ huy của Minh Huy Công chúa, Thái tử ; vẻ mặt nghiêm túc đứng ở đại điện không nói được một lời. Đợi cho đến sáng sớm, lúc triều thần tiến vào triều đứng ở Thành Cực điện suy đoán bất an, Thái tử mới nói:

Sở vương tạo phản, phản quân đã vào kinh thành!

Quần thần ồn ào!

Nơi này đa số là văn thần, võ tướng không theo Hoàng đế thân chinh, thì cũng ở ngoài kinh thành bảo vệ xung quanh kinh sư [ thủ đô ]. Nhưng hiện tại phản quân ở trong hoàng thành, cấm quân cùng Thành vệ quân lại ở ngoài thành, tình thế nguy cấp, vừa nhìn đã biết!

Nhưng những thần tử này đều từng theo Thái tổ hoặc Hoàng đế hiện tại, tranh đấu giành thiên hạ, bình định Trung Nguyên, người nào không có trải qua huyết vũ tinh phong [ gió tanh mưa máu ] ? Nay gặp tình thế nguy cấp, nhóm văn thần khai quốc vẫn còn có thể trấn tĩnh, ngược lại nhóm võ tướng người người tức giận đến bốc khói, phẫn nộ mắng liên tục.

Sở quân không bao lâu liền nắm giữ hoàng thành, Thành vệ quân – đóng quân ngoài thành nhận được tin của Minh Huy Công chúa đưa, mới đầu cũng không tin tưởng, do dự một hồi, lúc đi tới liền đã muộn. Chỉ có cửa thành Đông, Hạ Tử Hàm nhận được tin báo của Cổ Nghiên cùng Trần Khiêm, lập tức lôi kéo binh mã tiến đến, cũng ở tại cửa Đông cùng quân tiên phong của Sở quân đại chiến, tổn thất mấy trăm người, cuối cùng vọt vào hoàng cung, gia nhập phòng thủ hoàng cung. Mà Cổ Nghiên cấp tốc đi Tam Môn Hạp tìm Cố Duệ, Hoàng tử thành niên ở gần nhất, vốn hai nơi cũng xa nhau, khoái mã cũng mất hai canh giờ, lại dưới tình trạng Cổ Nghiên bị thương, nhưng chỉ dùng không đến một canh giờ liền chạy tới.

Trong chín ngàn Sở binh, sáu ngàn Sở binh ở tường thành ổn thủ hoàng thành, mấy lần đánh đuổi Thành vệ binh tiến công, ba ngàn tinh binh được Sở vương Cố Khoan dẫn dắt vây công hoàng cung.

Toàn bộ hoàng thành nơi nơi hỗn loạn không chịu nổi, dân chúng khóc la một mảnh, đám du đãng trong hoàng thành, trốn ở chỗ tối gần phủ Minh Huy Công chúa, lặng lẽ nhìn tình hình trước mắt.

“ Mã lão đại, Công chúa còn không có tin tức? “

Hé ra gương mặt trung niên gầy nua ngồi xổm bên cạnh mọi người, miệng ngậm cây tăm, nói: “ Công chúa hiện tại bị vây ở hoàng thành, không biết có thể giữ được hay không! “” Vậy… “

Cây tăm trong miệng Mã lão đại run lên, nói: “ Đừng để ý nhiều như vậy! Nếu Công chúa đưa tin, đại biểu Công chúa còn an toàn, chuyện có thể làm, chúng ta liền nghe theo phân phó! Nếu Công chúa không có tin tức, hơn phân nửa liền dữ nhiều lành ít, chúng ta cũng không thể lấy tánh mạng các huynh đệ ra để lấy trứng chọi đá! Trước khi Hoàng Thượng trở về, phỏng chừng không có người nào có thể lay động Sở vương. Thánh giá trở về, các huynh đệ lại vì Thánh Thượng mở cửa thành, đó là lập được một công lớn! “

Nhóm hán tử ngồi xổm bên cạnh hắn nhất tề gật đầu.

Ngay tại thời khắc nguy cấp này, phủ Công chúa phủ bỗng nhiên xuất hiện một con đại mã đỏ rực, từ trong phủ Công chúa lao nhanh ra ngoài. Nữ tử cưỡi xích thố *, thần sắc kiên nghị, màu da hơi đen, một thân khôi giáp màu đỏ, trong tay là Thanh Long Yển Nguyệt Đao, toàn thân sát khí bừng bừng, làm người ta không dám nhìn lên.

———–

( *) Xích Thố: là một con ngựa nổi tiếng trong Tam Quốc. Ngựa Xích Thố ban đầu của Đổng Trác, sau đó Đổng Trác tặng lại cho Lã Bố. Con ngựa này dài một trượng, cao tám thước, màu đỏ rực như lửa, tuyệt không có một sợi lông tạp, ngày đi ngàn dặm, trèo non vượt suối dễ dàng. Lúc Lã Bố chết, nó được Tào Tháo cho người chăm sóc, sau trao lại cho Quan công ( Quan Vũ). Quan Vũ cưỡi ngựa Xích Thố qua năm cửa ải chém sáu tướng.

———–

Phía sau nàng, hơn mười người mặc khôi giáp đen, mang theo mặt nạ đen cưỡi ngựa theo nàng chạy như bay. Chạy đến đường lớn hoàng thành, nàng kia hét lớn một tiếng: “ Thanh Lang thiết kỵ! “

Phía sau hơn mười kỵ binh đồng loạt hô to: “ Có ta vô địch! Vô địch! Vô địch! Vô địch! “

Nàng kia thanh âm hàm chứa nội lực, rung động đến phế phổi mỗi người ; Nhóm kỵ binh mỗi một lần hô ' Vô địch ', giống như đến từ chiến trường Mạc Bắc hoang mạc vắng lạnh, mang theo huyết vũ tinh phong [ gió tanh mưa máu ], mang theo đao phong lạnh như băng ; Mỗi một câu một tiếng la đều chỉnh tề, đơn giản, vang dội, theo vó ngựa giẫm đạp, toàn bộ hoàng thành đều lâm vào run rẩy.

Mã lão đại miệng há hốc, nhìn một hàng kỵ binh đi qua, thanh âm run run nói: “ Trưởng Công chúa… “

Những người khác ngốc lăng nói: “ Cái gì Công chúa? Minh Huy Công chúa đến đây? “

“ Không phải Minh Huy Công chúa, là Trưởng công chúa Cố Thường Y! “ Mã lão đại kích động nói, “ Trưởng Công chúa rời hoàng thành đã bốn năm năm, các ngươi chỉ sợ chưa gặp qua uy phong của Trưởng Công chúa! Nữ tướng quân cầm trường đao kia chính là Trưởng Công chúa! “

“ Trưởng Công chúa? Tại sao lại từ trong phủ Công chúa đi ra? “

Mã lão đại hừ một tiếng, không có trả lời, việc này cũng không thể tùy tiện nói. Hắn từ chỗ bí mật nghe nói, phủ Minh Huy Công chúa có mật đạo thông ra ngoài thành, năm đó Trưởng Công chúa vì nàng mà làm, vốn còn tưởng là tin đồn mà thôi, không nghĩ tới thì ra là có thật.

Mã lão đại vứt cây tăm xuống đất, chợt đứng lên, nói: “ Đi! Kêu tất cả huynh đệ, lập tức hành động! “

“ Ơ? Không đợi tin tức Minh Huy Công chúa? “

Mã lão vừa nói chuyện vừa vổ xuống đầu người kia: “ Còn chờ tin tức gì? Trưởng Công chúa đến đây, cho dù chỉ có một mình Trưởng Công chúa, cũng có thể đấu với thiên quân vạn mã, huống chi còn có Thanh Lang kỵ nổi tiếng thiên hạ! “

Chuyện tương tự như vậy, cũng phát sinh ở phụ cận tường thành. Lúc đội kỵ binh đến, người ngoài thành nghe thấy tiếng gọi vang dội ầm ĩ ' Thanh Lang thiết kỵ ' ; như đèn sáng trong đêm tối, khiến cho mọi người đang tuyệt vọng tinh thần phấn chấn.

Đại tướng Trần Dĩ Hằng thủ hạ của Sở Vương ở cửa thành cầm đao đứng lặng hồi lâu. Bên ngoài cửa thành cách đó không xa có thể thấy rõ ràng hai ngàn binh lính Đại Yến ở đại doanh thành Nam. Lúc hai ngàn binh lính nghe tin mà đến, cửa Nam đã bị Sở quân chiếm lĩnh phong tỏa, Sở binh chiếm cứ chỗ quan trọng, trận này thắng bại đã phân. Sách lược bí mật của Sở vương nếu thành công, không lâu sau, Trần Dĩ Hằng hắn chính là khai quốc công thần!

Hắn vui vẻ không bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy ngã tư đường trong thành truyền đến tiếng vó ngựa, nhìn lại, thấy một thân ảnh xích hồng xuất hiện ở trong cửa Nam cách đó không xa, theo từng tiếng từng tiếng vó ngựa, tiếng hô hét của kỵ binh cũng truyền vào trong tai hắn.

Trần Dĩ Hằng chợt thấy tay chân lạnh lẽo.

Hắn không biết, năm đó Lục vương tử của Hung Nô bị đánh bại bắt làm tù binh nghe thấy tiếng hô ' Vô địch ' , có sợ giống như hắn hay không, cũng không biết, năm đó đại tướng Khôn Cao của Hung Nô nghe thấy tiếng hô này, có phải cũng giống như hắn muốn xoay người chạy trốn hay không.

Vị này khua đao phất lên, liền theo sau là tiếng hô ' Vô địch ' của tùy tùng, Trưởng Công chúa Điện hạ quả thật như trong lời đồn, mắt sắc như đao, đứng thẳng ở đó, khiến người ta nhịn không được muốn quỳ xuống cúng bái — Đây, chính là quân thần!

“ Thanh Lang vô địch! “

“ Vô địch! Vô địch! Vô địch! “

Thanh âm này, tất cả Sở binh ở cửa Nam đều nghe thấy được, Thành vệ quân ngoài thành cũng nghe được. Thanh Lang kỵ, cùng với trăm kỵ binh, đã đủ khiến kinh thành chấn động.

Lời của tác giả:

Nơi này nói rõ một cái bug [ lỗi ]: Phía trước viết lúc trước Trưởng công chúa khởi nghĩa, Túc Sa Duyệt Dung dắt theo ba đứa nhỏ — sai rồi, là một, chỉ có Cố Duệ.

Hai cái khác không phải hài tử của nàng, hơn nữa đã trưởng thành, còn theo đương kim Hoàng đế Cố Kiến Khôn đi phương Bắc chống đỡ Hung Nô.

Cố Kiến Khôn trước khi lấy Túc Sa Duyệt Dung, đã thành thân, chính thê là tỷ tỷ của Túc Sa Duyệt Dung. Trưởng tử cùng thứ tử đều là vợ trước sở sinh, vợ trước qua đời, mới cưới Túc Sa Duyệt Dung về. Cho nên, Cố Nguyệt Mẫn cùng Cố Duệ mới là huynh đệ cùng cha cùng mẹ, Thái tử và Tề vương không phải chung mẹ, nhưng mẫu thân hai bên là song bào thai, cho nên cũng cùng đồng bào không khác, so với huynh đệ tỷ muội khác thân hơn.

Cụ thể tuổi đừng nói, dù sao Túc Sa Duyệt Dung so với Trưởng công chúa lớn hơn vài tuổi, không kém nhiều lắm. Thái tử so với Túc Sa Duyệt Dung còn lớn hơn một tuổi.

————————-

P/S: Tác giả giải thích ở chương này hơi muộn, ta nghĩ cũng không ai có hiểu lầm gì, nhưng cũng không xóa Lời tác giả làm chi.

Chương trước có nói Thái tử 36 tuổi . Nên Túc Sa Duyệt Dung là 35 tuổi (°⌣°).