Chương 4

Mỗi lần Irene lén lút ngước lên, nàng đều bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Eugene, nàng tiên cá nhỏ lao mình ra khỏi mặt nước, chiếc đuôi cá màu hồng vỗ mạnh, nước bắn tung tóe làm ướt quần áo của Eugene, nàng tức giận lao về phía người yêu, hét lên nũng nịu:

" Hừ, chàng lại phát hiện ra ta rồi!"

Eugene cúi đầu hôn lên chóp mũi Irene, chàng khẽ mỉm cười, lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu, giọng nói mềm mại và ẩm ướt:

"Được rồi ~, vậy lần sau ta sẽ coi như không nhìn thấy nàng, có được không? "

Hai người họ chỉ ngồi ôm nhau và ngắm mặt trời dần lặn trong trong suốt quãng thời gian đó.

Cho đến một hôm, Irene bất đắc dĩ nói lời tạm biệt với Eugene:

"Eugene, ta phải về rồi. Ta không thể ở trên bờ quá bốn giờ được.”

“Lần này về ta nhất định sẽ đến gặp đại pháp sư Perseus, nhờ hắn giúp đỡ. Hắn đã giúp chị của ta được lên bờ. Chàng đợi ta nhé!”

Lần này không hiểu sao, trái tim Eugene thắt lại khi nghe tin Irene sẽ rời đi, như thể nàng sẽ hoàn toàn biến mất và không bao giờ quay trở lại gặp chàng nữa.

Eugene đột nhiên hoảng sợ, ôm mặt Irene áp vào trán:

“Ta thực sự muốn có được nàng, ta sẽ luôn chờ đợi, Irene, ta yêu nàng…”

Lòng Irene chợt dịu lại.

"Eugene, ta cũng vậy... Ta sẽ đi tìm đại pháp sư Perseus, hắn nhất định sẽ giúp ta... Khi đó ta và chàng, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi..."

Eugene rất xúc động khi nghe điều này, nhưng khi nghe đến cái tên Perseus, không hiểu sao chàng lại nghĩ đến Perseus, thần chết được mệnh danh là "Ác quỷ có khuôn mặt thiên thần" trong thần thoại các vị thần ...

Eugene miễn cưỡng nhìn người yêu dần đi xa cho đến khi bóng nàng biến mất.

Những đêm sau đó, chàng luôn nhớ đến vẻ đẹp lộng lẫy của nàng tiên cá nhỏ nọ.

Nàng có thể vui đùa trong sóng nước hỗn loạn, khi nàng đến, nàng luôn mang theo những cánh hoa xinh đẹp rải rác về phía cuối biển.

Khi gió ngừng thổi, nhiệt huyết lùi xa, chỉ còn lại sự lãng mạn trôi dạt.

Nhưng cũng từ đó trở đi, Eugene không bao giờ gặp lại người yêu của mình nữa.

Mọi thứ trong những ngày yêu thương xưa cũ dường như chỉ còn là một giấc mơ không có thật...

Mọi người đều cho rằng chàng bị điên, mãi chìm đắm bản thân trong một giấc mơ ảo ảnh.

Eugene ngừng nói, chỉ lặng lẽ chờ đợi sự trở lại của người yêu như lời nàng đã hứa…

Dưới đáy biển sâu.

Irene vẫy cái đuôi cá vàng hồng xinh đẹp vui vui vẻ vẻ đi tìm đại phù thủy Perseus để tìm cách sống trên bờ.

Trên chiếc ngai đen trong cung điện mờ mịt, một người đàn ông uể oải ngồi trên đó.