Chương 1: Tiểu công chúa

“Trẫm đặt tên cho nàng ấy là Triều Nguyệt, ban cho nàng vô vần châu báu cùng ngàn mẫu ruộng tốt, tương lai hưởng vô vàn sủng ái”

An Nhạc công chúa sau khi ra đời, đường phố Thịnh Kinh phồn thịnh nhất bấy giờ đều đồng loạt đổi tên thành phố Trường An và phố Trường Nhạc, các cửa hàng mỗi năm nộp thuế đều ghi tạc dưới danh nghĩa của công chúa.

Công chúa tên Triều Nguyệt, sau khi được phong hào là An Nhạc, với ngụ ý, ”Chí hướng như triều cường, xinh đẹp như ánh trăng”

Đồng thời đế hậu hai người đều hết mức kỳ vọng và yêu thương nàng công chúa nhỏ này.

An Nhạc công chúa, Khương Triều Nguyệt, thịnh sủng vô nhị, nổi bật vô song là nữ nhi tôn quý nhất vương triều.

*

Tường gạch đỏ thắm, cùng với không khí oi bức làm cho người ta đều không mấy dễ chịu. Ở góc tường bên kia có một chậu hoa nhỏ màu hồng nhạt, lúc này các cánh hoa đã có chút héo úa trông rất trơ trọi.

Thịnh Kinh tháng bảy, ban ngày rất khô nóng, các cung nữ nội cung đều bước đi vội vội vàng vàng, ai cũng không muốn đứng ngốc ở nơi này một giây phút nào.

Hoa ở Ngự Hoa Viên có người phụ trách riêng nên không làm nơi đây mất đi diễm sắc vốn có, nhưng hiếm khi có người tới đây ngắm hoa.

Bỗng nhiên có một thân ảnh màu hồng nhạt chui ra từ bụi hoa, nàng làm động tác miết miết cánh hoa nhưng không ngờ lại khiến cho tất cả cánh hoa rụng lả tả xuống mặt đất, trong nháy mắt chậu hoa nhỏ liền mất đi sức sống.

Bé gái mang xiêm y màu phấn nhạt, làn da trắng nõn bị hun đỏ một mảnh, cánh mũi tinh tế đọng mồ hôi.

Nàng chạy chậm, hai bàn tay múp míp chụm lại của nàng phập phồng lên xuống theo nhịp chạy, đôi lúc có nước chảy ra từ khe hở ngón tay nàng.

Thấy nước trong tay chỉ còn vài giọt, nàng mới gấp gáp chạy đến Ngự Hoa Viên.

Bé gái có chút ảo não, hai chân mày nhăn lại, giơ tay lên tưới vài giọt nước ít ỏi còn động lại trên tay xuống chậu hoa.

Chậu hoa này vốn không thể so sánh được với những chậu hoa khác trong Ngự Hoa Viên, có vẻ vì được đặt ở góc khuất vị trí tương đối hẻo lánh cho nên người chăm sóc hoa không để ý tới nó.

Chạy tới chạy lui vài lần, trên người nàng cũng dính đầy bụi bẩn, trán thì dính tí bùn cùng mồ hôi, tóc nàng thì vương vài cánh hoa.

Vài giọt nước của nàng đương nhiên là không thể cứu hoa sống lại, ngược lại còn chật vật một phen, dẫm bụi hoa sát đó không thương tiếc.

Thái giám chăm sóc nàng thấy vậy hô lớn: “Ai da tiểu tổ tông của ta, sao người lại giẫm hết hoa như vậy chứ”

Đôi mắt bé gái chuyển động, muốn xin tiểu thái giám một chút nước, nhưng rồi lại ngừng bước chân.

Đó là hoa mà mẫu hậu thích nhất, nếu để người biết, chắc chắn nàng sẽ bị dạy dỗ một phen.

Nghĩ tới chuyện này, nàng nhăn nhăn mũi nhỏ, rũ đầu chạy ra khỏi Ngự Hoa Viên.

Hai búi tóc nhỏ trên đầu nàng đã rối túng, một vài sợi tóc thì bay giữa không trung, vài sợi khác thì dính vào mặt, bị nàng ngậm trong miệng.

“Cha(1)”

(1) Bản gốc ghi là 爹爹

Tiếng gọi ngọt ngào giòn tan vang lên ở phía ngoài Ngự Thư Phòng, trong nháy mắt vẻ mặt nghiêm túc của hoàng đế thay bằng gương mặt tươi cười, giữa mày giãn ra.

Khương Án nhìn về phía cửa Ngự Thư Phòng, lại thấy bảo bối của mình cả người chật vật, lấm luốc như ăn xin chạy vào.

“Ngoan ngoan, lại đây cha ôm một cái nào.” Hắn bế nữ nhi của mình đặt lên đùi, sau đó nắm hai cánh tay nhỏ nhắn của nàng.

“Nguyệt Nguyệt ngoan, con làm gì mà lại biến thành một con mèo(2) thế này.”

(2) Mèo mà hoàng đế ám chỉ là con này này, nhưng tui không biết nó tên gì :(

Đứa nhỏ lấm lem bùn đất, trong mắt còn đọng chút nước, bê ly trà chỉ còn một nửa ở trên bàn uống hết.

“Cha, Nguyệt Nguyệt muốn uống trà”

Nói đến cũng kỳ lạ, nữ nhi của hắn không muốn kêu hắn là phụ hoàng, dỗ như thế nào cũng không chịu, một mực gọi hắn là cha.

Ngược lại Khương Án cũng rất vui vẻ với chuyện này, bởi điều này cho thấy Nguyệt Nguyệt của bọn họ không hề giống với những đứa nhỏ nhà khác.

Trong thư phòng còn có một người khác, lẳng lặng đứng ở dưới, khiến người ta không để ý đến sự tồn tại của hắn.

“Tống khanh, ngươi thấy nữ nhi của trẫm như thế nào”

Khương Triều Nguyệt ở trong l*иg ngực của Khương Án, mở to đôi mắt nhìn vị “Tống khanh” trong miệng của cha nàng

Đó là Tống Trạch, là quan tam phẩm, nhậm chức Hình Bộ thị lang.

Tống thị lang nhìn thoáng qua Khương Triều Nguyệt, “Hồi bẩm hoàng thượng, công chúa ngây thơ hồn nhiên, là một đứa trẻ hoạt bát, ngoan ngoãn.”

Rõ ràng là câu trả lời khách sáo, nhưng Khương Án lại rất vừa lòng, bế Khương Triều Nguyệt lên quan sát, gật đầu đồng ý.

Hắn thả Khương Triều Nguyệt xuống đất, sau đó nói nhỏ bên tai nàng, “Nhi tử của Tống thị lang đang ở bên ngoài, con mau đi tìm hắn chơi đi”

Khương Triều Nguyệt nhấp nháy đôi mắt to, khó che giấu được vui vẻ trên mặt, hôn một cái ”bẹp” ở trên mặt Khương Án, sau đó nhảy nhót tung tăng ra cửa, đi tìm bạn mới của mình chơi cùng.

Nói đến cũng kỳ lạ, lúc nàng tới không phát hiện có người, bây giờ đi ra lại thấy, không ngờ đúng thật là có một bé trai đang đứng gần cây cột ở ngoài phòng.

Hắn khoát một tấm áo choàng trắng, trời thì đang nóng bức nhưng ngược lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Khương Triều Nguyệt chậm rãi lại gần hắn, ngẩng đầu nhìn lên, trực tiếp đối mắt với hắn, tức khắc cảm thấy hô hấp khó khăn.

Ánh mắt kia so với những ánh mắt mà nàng từng thấy trước kia rất khác nhau, bé gái nhất thời rối rắm không biết hình dung như thế nào mới đúng, có cảm giác như giống với chậu hoa nhỏ màu hồng nhạt ở Ngự Hoa Viên, khiến nàng không đành lòng.

Nhưng người này còn đẹp hơn hoa của nàng rất nhiều.

Nàng nghĩ, như mẫu hậu từng nói “Khiếu my như viễn sơn, thanh tuyển huề viễn”(3) tóm lại chính là cực kỳ xinh đẹp.

(3) "Đôi mày tựa núi non thăm thẳm, một nét đẹp thanh tú mang theo vẻ xa cách"

“Công chúa”

Tống Ngọc hơi lui về phía sau một chút, chắp tay hành lễ với Khương Triều Nguyệt.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn “Ngươi trông rất giống hoa của ta”

“Hoa??”

Lời này làm cho Tống Ngọc nhất thời phản ứng không kịp, tại sao mình và hoa lại giống nhau?

“Thật đó”, Khương Triều Nguyệt gật mạnh đầu, kéo tay áo của hắn “Ngươi đi cùng ta rồi sẽ biết”

Tống Ngọc thấy cánh tay nhỏ kia cầm áo của mình, có ý định hất ra nhưng cố kỵ thân phận của nàng nên cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Phụ thân đã dặn, vào cung phải thật cẩn thận ngàn vạn không được vượt quá bổn phận.

Hai người đi đến Ngự Hoa Viên, Tống Ngọc cao hơn Khương Triều Nguyệt rất nhiều, bóng của hắn hoàn toàn che khuất bé gái đi trước.

Cho đến khi tới nơi, Khương Triều Nguyệt có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao lại thấy nó vẫn còn ở đó mà nhỉ.

Quay đầu qua nơi khác lại thấy mặt mày của Tống Ngọc bị phơi đỏ ửng.

Nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, buông tay áo của hắn ra, chỉ chậu hoa nhỏ ở góc tường bên kia.

“Đây chính là hoa của ta” Sau đó lại giương mắt nhìn hắn, giọng nói mang theo chút khổ sở.

“Ngươi cùng ta cứu nó đi nếu không nó sẽ chết mất”

Tống Ngọc nhìn chậu hoa kia, không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc có chút thương cảm.

Khương Triều Nguyệt thấy hắn không nói lời nào, lại cẩn thận duỗi tay kéo áo hắn.

“Có thể chứ”?

Tống Ngọc dời ánh mắt, nhìn hai búi tóc nhỏ trên đầu của nàng, nhẹ nhàng gật đầu một cái .

“Có thể”

“Tốt quá rồi!” Khuôn mặt cô bé nháy mắt trở nên sáng láng.

“Chúng ta đi tới đình bên kia hứng nước trước, sau đó lại mang nước đến đây là được rồi”

Từ đây đi đến đó cũng khoảng một dặm, nếu hứng nước bằng tay thì đến nơi chắc cũng không còn được bao nhiêu.

Tống Ngọc vốn định đề nghị đi lấy đồ đựng nước, nhưng lại thấy nàng hứng thú bừng bừng, nên cuối cùng cũng không mở miệng.

Phụ thân đã nói không được tuỳ tiện hành sự, miễn công chúa thích là được, hắn đều bồi nàng.

Hai người đi tới đi lui rất nhiều lần, mới vất vả tưới được một chút nước cho chậu hoa nhỏ.

Trên mặt Khương Triều Nguyệt đã đầy mồ hôi, lộ ra làn da bị phơi dưới nắng đỏ ửng, Tống Ngọc cũng không khá hơn mấy nhưng cũng không giống như nàng trên người đều là bùn.

“Ta mệt quá”

Tiểu công chúa mệt đến mức ngồi trên mặt đất không thèm nhúc nhích.

Tống Ngọc nhấp môi nhìn thoáng qua chậu hoa lại nhìn đến đình bên kia.

Cái mũi nhỏ của Khương Triều Nguyệt rung lên, hiển nhiên là một bộ dáng cực kỳ mệt mỏi, vì thế nàng cứ như vậy ngủ thϊếp đi.

Trong Ngự Hoa Viên vang lên tiếng ngáy nhỏ nhẹ, chờ nàng tỉnh dậy đã đang ở Khôn Ninh Cung.

Trên người cũng đã được tắm rửa sạch sẽ thay xiêm y.

Hoàng hậu đang quạt cho nàng, thấy nàng tỉnh liền ôm nàng lên, ấn ấn chóp mũi nàng.

“Nguyệt Nguyệt của chúng ta hôm nay chơi rất mệt phải không, đến nỗi ngủ quên luôn ở trong Ngự Hoa Viên”

Khương Triều Nguyệt dựa vào l*иg ngực của mẫu thân, hai mi mắt đánh nhau, bộ dáng buồn ngủ như cũ.

Đứa nhỏ không nghĩ được gì nhiều trong chốc lát lại ngủ.

Chờ nàng tỉnh lại lần nữa đã là trưa ngày hôm sau.

Công chúa nhỏ lúc này mới nhớ tới chậu hoa nhỏ của nàng, cùng với người hôm qua đã giúp nàng chăm sóc hoa.

Nàng hỏi mẫu hậu nhưng mẫu hậu lại nói lúc đó chỉ thấy có một mình nàng.

Vì thế nàng chạy tới hỏi chậu hoa của mình, hoa bây giờ so với hôm qua đã có chút khác, đã có sức sống hơn một chút.

Nàng nhẹ giọng hỏi hoa có nhớ người hôm qua giúp nàng không, sau đó lại dán lỗ tai ở trên chậu hoa, lại không nghe thấy câu trả lời.

Khương Triều Nguyệt cố gắng bế chậu hoa lên sau đó đi tìm cha.

Khương Án đang ở Khôn Ninh Cung uống trà cùng Hoàng Hậu, thấy nàng cố hết sức ôm chậu hoa liền chạy tới đỡ nàng.

“Nguyệt Nguyệt có mệt lắm hay không, sao không để cung nữ ôm chậu hoa?”

Khương Triều Nguyệt nằm la liệt ở trên mặt đất, khóc nức nở, “Cha, người ngày hôm qua đâu rồi ạ?”

Khương Án đem chậu hoa đặt lên bàn, ngồi xổm xuống bế nàng lên “Tiểu tử Tống gia kia đi theo phụ thân hắn đến Cổ Ninh, chắc là mấy năm sắp tới Nguyệt Nguyệt sẽ không thể thấy hắn được.”

Công chúa nhỏ dường như là không thể tin, mở to hai mắt sau đó liền khóc nháo lên.

Đế hậu hai người đối với nàng từ trước đến nay đều vô cùng sủng ái nàng,thấy như vậy chỉ có thể dỗ dành, dùng mọi biện pháp dời đi chú ý của nàng.

Mãi cho đến buổi chiều, tiếng khóc của Khương Triều Nguyệt mới vơi bớt, nhưng vẫn không bỏ ý định đi tìm Tống Ngọc.

Trên mặt hoàng hậu đã hiện vẻ tức giận, muốn đem nàng tới đánh một phen, lại bị hoàng thượng ngăn cản.

“Nguyệt Nguyệt, tiểu tử Tống Ngọc kia hiện giờ đã đi lâu rồi, con cứ khóc như vậy hắn cũng không thể trở về”

Hoàng thượng bế bảo bối nhỏ ở dưới mặt đất lên “Nếu không cha tìm cho Nguyệt Nguyệt thêm một người bạn mới, có chịu không”?

Nghe thấy những lời này, nàng nhất thời yên tĩnh, lau nước mắt nước mũi lên phượng bào của Khương Án, sau đó giãy giụa muốn xuống dưới.

Nàng bò lên trên ghế đứng lên. Sau đó tay chân với đến bàn đặt chậu hoa nhỏ kia.

Hoàng Hậu cho rằng nàng thích chậu hoa này, muốn lại gần hoa một chút, vì thế liền đẩy chậu hoa đến l*иg ngực nàng.

Ngay sau đó, âm thanh đồ sứ rơi vỡ trong phòng vang lên.

Hai người đế hậu trong mắt tràn đầy khϊếp sợ, Khương Triều Nguyệt đem bồn hoa kia đập xuống rồi nằm lăn trên mặt đất.