Quyển 3 - Chương 9: Nữ phụ sân trường ác độc

Khương Phỉ nhận được điện thoại Tống Nghiễn, không có kinh ngạc chút nào.

Tiền cùng tình, đủ để cho một người cao ngạo không biết phải làm sao.

Về sau cô chỉ hỏi thăm tình trạng thân thể của lão nhân, để Tống Nghiễn mang lão nhân về nhà.

Chờ lúc Khương Phỉ đến nhà Tống Nghiễn, chính là vào nửa đêm hai giờ.

Cửa phòng không khóa.

Tống Nghiễn đang ngồi trên ghế sa lon đơn sơ, gương mặt tự phụ cao ngạo rủ đầu xuống, ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thần sắc chán nản.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Nghiễn nhanh chóng ngẩng đầu, trên mặt không có một chút huyết sắc.

"Bà nội đâu?" Khương Phỉ đi thẳng vào vấn đề.

Tống Nghiễn mắt nhìn hướng phòng ngủ chính.

Khương Phỉ gật đầu đi vào phòng ngủ chính, vừa đi vừa nói: "Đây là phương pháp bí mật, không cho phép quấy rầy."

Nói xong trực tiếp đóng cửa phòng ngủ chính.

Tống Nghiễn thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, nắm chặt đầu ngón tay lạnh buốt.

Bà nội là người thân duy nhất của hắn, cho dù hắn đều biết, cô cũng không phải là bà nội của hắn .

Ký ức của hắn về mẹ cũng không nhiều, chỉ nhớ rõ ở trong bệnh viện, bà nội nắm tay nói với hắn, về sau hắn đi theo bà.

Bây giờ bác sĩ cũng bó tay toàn tập, hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Khương Phỉ.

Hắn không có cách nào.

Thời gian một giờ trôi qua, Tống Nghiễn nhìn chằm chằm đồng hồ, không biết bao lâu, cửa chính phòng ngủ rốt cục mở ra.

Tống Nghiễn gần như lập tức đi tới phòng ngủ: "Bà nội thế nào. . ."

"Ngủ rồi, đừng quấy rầy lão nhân." Khương Phỉ đánh gãy hắn, thuận thế ngăn ở cửa, "Đôi mắt hẳn không có trở ngại, chẳng qua tôi cần quan sát một thời gian."

Kỹ năng "Bách bệnh đều hết" tự nhiên cũng có thể giải quyết đôi mắt thật nhanh, căn bản không cần quan sát.

Cô tự nhiên có tính toán của mình.

Tống Nghiễn đi vào phòng ngủ chính xem, sắc mặt của lão nhân so với trước đó nửa tỉnh nửa mê tốt hơn rất nhiều, lông mày đau đơn nhíu chặt cũng không còn. yên tĩnh ngủ.

Hắn nhìn Khương Phỉ: "Cô làm sao. . ."

"Tôi không thích người khác hỏi quá nhiều, " Khương Phỉ chậm rãi nói, sau đó đi đến trước mặt hắn, "Nếu như tôi không nghe lầm, Tống đồng học cậu nói, cậu đáp ứng tôi rồi?"

Tống Nghiễn sắc mặt căng cứng, dừng lại một lát: ". . . Chỉ cần cô có thể cứu bà nội."

"Đó chính là chuyện tôi đáp ứng, " Khương Phỉ cười nhẹ, tầm mắt của cô vừa vặn có thể trông thấy yết hầu của hắn, cùng cằm căng cứng, "Về sau không cho phép nói "Không" với tôi."

Lúc cô nói chuyện hơi thở ấm áp, phun đến hầu kết gần trong gang tấc của Tống Nghiễn.

Tống Nghiễn hầu kết nhấp nhô, lui về sau.

"Không cho phép lui." Khương Phỉ đột nhiên lên tiếng.

Tống Nghiễn thân thể cứng đờ, tay xuôi ở bên người khuất nhục siết chặt, nhưng vẫn ngừng bước chân: "Tôi có hai yêu cầu."

"Cậu nói."

"Thứ nhất, " Tống Nghiễn cuống họng xiết chặt, không lưu loát nói, " chuyện này ngoại trừ tôi với cô, không cho phép người thứ ba biết."

Khương Phỉ nghiêm túc nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được."

Tống Nghiễn cúi đầu nhìn cô chăm chú, ánh mắt bất lực lại không cam lòng: "Yêu cầu thứ hai, về sau tôi có năng lực trả lại cô, quan hệ của chúng ta tự động giải trừ."

Khương Phỉ mỉm cười, vẫn như cũ gật đầu đáp ứng: "Nói xong rồi?"

". . . Ừm."

"Vậy thì tốt, " Khương Phỉ ngẩng đầu, trong phòng khách chật hẹp, nhìn nam sinh đang cúi đầu trước mặt, "Nửa đêm bị cậu gọi đến, tôi đói."

Tống Nghiễn sững sờ: "Sao?"

"Cậu đi nấu cho tôi một bát mì trứng đi." Khương Phỉ quay người ngồi trên ghế sa lon, khoan thai nhìn hắn.

Tống Nghiễn nhìn chằm chằm cô thật lâu, cuối cùng quay đầu đi vào phòng bếp, âm thanh mở bếp vang lên, không lâu sau, hắn liền mang ra một bát mì bốc hơi nóng, trên mặt còn có một quả trứng chần nước sôi.

Khương Phỉ thuận tay cầm đũa qua, gắp trứng chần nước sôi kẹp qua một bên chén nhỏ, đẩy đến trước mặt Tống Nghiễn: "Tôi không thích ăn trứng gà."

Tống Nghiễn nhíu mày.

Cô tự mình nói muốn ăn mì trứng gà, giờ lại nói không ăn trứng gà.

"Nếu không ăn thì bỏ." Khương Phỉ nhìn hắn.

Tống Nghiễn mấp máy môi, lấy ra một đôi đũa an tĩnh ăn trứng chần nước sôi.

Hắn không có tính lãng phí.

Trứng chần bốc hơi nóng đi vào bụng, dạ dày lạnh buốt có chút co rút, giờ phút này Tống Nghiễn giật mình nhớ ra mình từ chạng vạng tối liền không có ăn bất kỳ thứ gì.

Ăn xong "Bữa ăn khuya", Khương Phỉ đứng lên, chỉ chỉ ghế sô pha, hoàn toàn là một bộ dáng nữ chủ nhân: "Cậu ngủ ở ghế sô pha đi."

Tống Nghiễn có chút nhíu mày, mắt nhìn ghế sô pha chật hẹp, lại nhìn về phía cô: "Cô ý gì?"

Khương Phỉ quét mắt nhìn hắn, trầm tư hai giây: "Ngủ cùng cũng được."

Tống Nghiễn ánh mắt tối xuống, dường như hiểu được cô muốn ngủ ở phòng hắn: ". . . Không biết xấu hổ."

Nói xong liền muốn đứng dậy.

Khương Phỉ lại đột nhiên tới gần hắn, Tống Nghiễn động tác muốn đứng dậy lại lần nữa ngồi xuống.

Khương Phỉ cúi người nhìn gương mặt của hắn: "Nếu như tôi thật sự không biết xấu hổ, cậu bây giờ đã ở bên trong phòng cậu, " nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung, "Tôi cũng ở."

Tống Nghiễn giật mình, một cỗ mùi thơm nhàn nhạt chui vào mũi hắn, hắn chưa từng cùng nữ sinh tiếp xúc gần như vậy, không biết có phải tất cả nữ sinh đều mang mùi hương mê người như vậy không.

Đuôi mắt của cô giơ lên, cũng không phải là dung mạo nhu thuận, ngược lại. . . Có chút kiều mị, lại nguy hiểm, dường như trắng trợn nhắc nhở người khác: Không được đến gần.

"Ừm?" Khương Phỉ thấy hắn không nói, càng tới gần hắn một chút.

Tống Nghiễn nhanh chóng kịp phản ứng ý tứ trong lời nói vừa rồi của cô, biểu tình tức giận, sắc mặt xanh mét đỏ một mảnh, đứng lên vòng qua người cô đi vào phòng ngủ, trầm mặc lấy gối đầu cùng chăn mền của mình ra.

Khương Phỉ cười, không tiếp tục trêu chọc hắn, đứng dậy đi vào phòng.

Phòng Tống Nghiễn rất sạch sẽ, trên chăn đệm cũng mang theo mùi ánh nắng nhàn nhạt, bên trên đầu giường đặt mấy quyển sách kinh tế, Khương Phỉ tùy ý lật vài trang, không hứng thú để lại.

Xem ra dạng người như Tống Nghiễn này, thật đúng là trời sinh con cháu hào môn, dù là bây giờ rơi vào trong khu ổ chuột, cũng trời xui đất khiến thích đồ vật đối với tương lai có chỗ trợ giúp.

Bận bịu gần nửa đêm, Khương Phỉ lại không nghĩ nhiều, không lâu liền ngủ đi.

Mà lúc này, phòng khách.

Tống Nghiễn thân hình thon dài, cuộn tròn trên ghế sa lon chật hẹp, ngơ ngác nhìn trần nhà đen như mực, cho dù cả ngày không có nghỉ ngơi, vẫn như cũ không ngủ được.

Mấy ngày ngắn ngủi, vận mệnh của hắn dường như phát sinh chuyển biến.

Những công việc từng cái đều cự tuyệt hắn, bệnh tình của bà nội, cùng ước định xen lẫn sỉ nhục cùng căm hận với Khương Phỉ, mọi chuyện phát sinh quá mức đột ngột.

Cũng cho hắn biết rõ, hắn hôm nay có bao nhiêu bất lực cùng vô dụng.

Thích người khác, hắn cũng không có cách nào cùng cô ấy làm bạn;

Người thân hắn không có cách nào bảo vệ

Đến sống công việc nuôi sống của mình, cũng không thể chắc chắn chộp vào tay.

Hắn biết ý tứ Khương Phỉ, cô làm như vậy, đơn giản chính là hi vọng hắn rời xa Nguyễn Đường.

Khương Phỉ thích Thẩm Phóng, vì Thẩm Phóng dạng sự tình đến gần người khác này cũng có thể làm.

Về phần Nguyễn Đường. . .

Tống Nghiễn mặt mày cụp xuống, vì biết bản thân không xứng, cho nên chưa từng tiếp nhận qua bất luận cái gì lấy lòng của cô ấy.

Bây giờ xem ra, đây là chính xác.

Hắn chỉ có cách càng cố gắng trèo lên trên, sau đó triệt để cắt đứt quan hệ cùng Khương Phỉ!

Tống Nghiễn không biết mình lúc nào thì ngủ, chỉ là lúc tỉnh dậy ngoài cửa sổ trời đã sáng.

Có người nhẹ nhàng chọt gương mặt của hắn, một cỗ mùi hương nguy hiểm thoang thoảng quanh quẩn chỗ hắn.

Tống Nghiễn bỗng nhiên mở mắt, liền trông thấy Khương Phỉ đang khom người, từ trên cao nhìn xuống hắn, tay vẫn đặt trên mặt hắn.

Hắn nhanh chóng ngồi dậy, tránh cô đυ.ng chạm.

Khương Phỉ mỉm cười, ngồi thẳng lên: "Bà nội tỉnh rồi, gọi cậu đấy."

Tống Nghiễn sững sờ, tiếp theo đi đến phòng ngủ chính.

Bà nội quả nhiên đã tỉnh, đang dựa vào gối đầu nửa ngồi, đôi mắt không giống trước đó không có tiêu cự, ngược lại có chút sáng ngời.

"Bà nội, bà có thể nhìn thấy cháu rồi sao?" Giọng nói Tống Nghiễn khàn khàn, trong mắt đầy kinh hỉ.

Lão nhân nhìn hắn nở nụ cười: "Tiểu Nghiễn."

Tống Nghiễn ngơ ngẩn, cổ họng chua xót, lại nói không ra lời, hắn không nghĩ tới Khương Phỉ thật sự có thể chữa khỏi đôi mắt của bà nội.

Ngoài cửa, Khương Phỉ nhíu mày nhìn độ thiện cảm của Tống Nghiễn.

Tống Nghiễn độ thiện cảm: 15.

Bên trong phòng ngủ chính lão nhân lại nghĩ đến cái gì: "Phỉ Phỉ đâu? Mới vừa rồi là Phỉ Phỉ chiếu cố ta, cháu đừng quên thay ta cảm ơn người ta. . ."

Tống Nghiễn dừng lại một lát, quay đầu miễn cưỡng nhìn Khương Phỉ đứng ở phòng khách, trầm mặc không được tự nhiên nói: "Cảm ơn."

Khương Phỉ đi vào phòng ngủ chính, biểu cảm trên mặt trở nên nhu thuận: "Không khách khí, Tống đồng học, " nói xong cô nhìn mắt lão nhân, "Đôi mắt bà nội mặc dù có thể thấy mọi thứ rõ rồi, nhưng mỗi ngày cần kiểm tra một lần, không bằng quyết định mỗi ngày sau khi tan học đi, thế nào?"

Tống Nghiễn có chút nhíu mày.

Hắn luôn cảm thấy Khương Phỉ nhìn ánh mắt của hắn nói ra lời nói này, không giống như là vì kiểm tra đôi mắt bà nội, mà là. . . Bởi vì hắn.

Nhưng trong nháy mắt, ánh mắt của cô đã trở nên phá lệ nghiêm túc.

Tống Nghiễn nói: "Được."

Khương Phỉ mỉm cười, nhìn thời gian: "Đã tám giờ, Tống đồng học nên đi học rồi."

Tống Nghiễn chần chờ mà nhìn bà nội.

Lão nhân vội nói: "Mau đi đi, ta cảm thấy mình so với trước kia rất tốt."

Tống Nghiễn gật đầu: "Bà nội, bà nghỉ ngơi thật tốt."

Thẳng đến khi cùng Khương Phỉ đi tới hành lang, Tống Nghiễn đem xe đạp đẩy ra, mắt nhìn cửa trống rỗng, có chút nhíu mày: "Cô không gọi lái xe tới đón à?"

Khương Phỉ vô tội mở to hai mắt: "Cậu không chở tôi sao?"

Sáng nay cô đã điện cho Văn Di, chỉ nói đi ra ngoài.

Tay Tống Nghiễn khẩn trương, nhìn cô một cái, lại không có nói thêm cái gì.

Hắn không thể nói "Không" với cô .

Khương Phỉ cười, nghiêng người ngồi ở yên sau, thuận tay ôm eo của hắn.

Tống Nghiễn thân thể cương cứng, bản năng muốn tránh tay cô.

"A, đúng rồi " Khương Phỉ đột nhiên nghĩ đến cái gì, ló đầu từ phía sau hắn, "Tống đồng học, liên quan tới việc cậu không thích tôi đυ.ng vào cậu. . ."

Cô dừng lại một chút tiếp tục nói: "Về sau cậu nhịn một chút."

Tống Nghiễn gấp gáp nắm tay vịn xe đạp gấp, xe run lắc.

Cùng lúc đó, độ thiện cảm trên đỉnh đầu hắn giảm 5.

Tống Nghiễn độ thiện cảm: 10.

Khương Phỉ: ". . ."

Từng cái một, đều nhỏ mọn như vậy.

. . .

Tin tức Tống Nghiễn cùng Khương Phỉ hai người sáng nay đi học cùng nhau, rất nhanh liền lan truyền khắp trường.

Một cao lĩnh chi hoa ở khu ổ chuột, một thiên kim đại tiểu thư xinh đẹp, nghe giống như bắn đại bác cũng không tới hai người, bây giờ lại quỷ dị cùng nhau xuất hiện

"Nghe nói chưa? Sáng nay Tống Nghiễn chạy xe đạp chở theo Khương Phỉ đi học."

"Nghe nói có người nhìn thấy hai người là từ trên đường nhà Tống Nghiễn đi tới, Khương Phỉ đã sớm ở nhà Tống Nghiễn rồi sao?"

"Nói không chừng hai người ở chung. . ."

"Không biết tháng sau vũ hội đón người mới Khương Phỉ sẽ còn nhảy cùng Thẩm Phóng không, trước kia cô ấy không phải đều rất sớm liền mời Thẩm Phóng sao?"

". . ."

Thẩm Phóng vừa đi vào lớp học, chỉ nghe thấy người xung quanh xì xào bàn tán.

Trông thấy hắn đến, những người kia trao đổi ánh mắt nhao nhao im lặng.

Thẩm Phóng nhíu mày, mắt vô thức nhìn chỗ ngồi bên tay trái vẫn như cũ trống rỗng.

Hắn nhịn không được vuốt dạ dày có chút đau buốt, ngày nghỉ qua đi hắn sinh hoạt dường như cũng khôi phục lại như trước cực kỳ không quy luật, không còn người nhìn chằm chằm hắn dùng bữa sáng.

Thẩm Phóng hừ nhẹ một tiếng, khoảng thời gian này Khương Phỉ không có tìm hắn nhận lỗi, thậm chí còn không xuất hiện trước mặt hắn, mỗi ngày không biết đang bận cái gì.

Hắn nghe nói, cô cũng không có tiếp tục tiếp xúc với Tống Nghiễn.

Ngay lúc Thẩm Phóng đang suy tư, hắn có nên đi tìm cô "Tới cửa hỏi tội" không, dù sao cũng là cô đáp ứng yêu cầu "Tiếp cận Tống Nghiễn" của hắn, nhưng cô cũng không có hoàn thành.

Có lẽ sau khi cô cảm động sẽ xin hắn hủy bỏ cái ước định kia. . .

Điện thoại đột nhiên run lên.

Thẩm Phóng nhìn lão sư trên bục giảng đang thao thao bất tuyệt, lấy điện thoại ra, Trần Băng gửi tới một cái link web trường học.

Thẩm Phóng thuận tay bấm vào, lúc nhìn thấy tiêu đề đường link ánh mắt gấp gáp.

« Ở chung? Cao lĩnh chi hoa cuối cùng bị thiên kim tiểu thư bắt lấy rồi sao? »

Phía dưới còn có một tấm hình, ảnh chụp khoảng cách khá xa, chỉ chụp được bóng lưng mơ hồ.

Nam sinh mặc áo sơ mi trắng chạy xe đạp chở một nữ sinh mặc váy.

Tay Thẩm Phóng nắm chặt điện thoại.

Nữ sinh kia, hắn quá quen thuộc.

Ngày nghỉ trước đó không lâu, cô mỗi ngày đều mang theo bữa sáng đi đến chung cư tìm hắn, chân trần nằm ở trên ghế sa lon trong chung cư của hắn xem phim, đỡ hắn đi tản bộ bên hồ. . .

Bây giờ, cô lại ngồi trên xe đạp ôm eo người khác.

Động tác thật nhanh.

Cũng thật tốt đẹp a.

Hoàn mỹ đến người khác muốn phá hủy.

Đầu vai đột nhiên bị đập một cái, giọng nói Trần Băng ở sau lưng vang lên: "Nghỉ trưa, cậu làm gì?"

Thẩm Phóng gắt gao nhếch môi không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi tới cửa hành lang thì dừng lại.

Nguyễn Đường đứng ở đó, đôi mắt đỏ hoe cầm hộp cơm nhìn hắn.

Cũng là lúc này, Thẩm Phóng đột nhiên tỉnh táo lại.

Khương Phỉ là vì hắn, dù sao hắn là người duy nhất cô hôn.

Là hắn để Khương Phỉ đến gần Tống Nghiễn!

Bây giờ, hắn toại nguyện cùng Nguyễn Đường quan hệ càng ngày càng gần.

Hắn căn bản không có tức giận.

Thế nhưng trong lòng lại tựa hồ như không phải tức giận, mà là phẫn nộ, còn có. . . Ê ẩm đau nhức.

"Thẩm Phóng." Nguyễn Đường đi đến trước mặt hắn, giọng nói mang theo ủy khuất cùng nghẹn ngào.

Trước kia, cho dù Khương Phỉ tiếp cận Tống Nghiễn, nhưng cô ta có thể nhìn ra Tống Nghiễn không thích, hắn vẫn như cũ ngầm thừa nhận cô ta là nữ sinh duy nhất ngồi ở gần hắn.

Nhưng hôm nay, Khương Phỉ làm được cùng cô ta giống nhau, Tống Nghiễn chủ động ngồi xuống bên người Khương Phỉ.

Cô ta mấy lần muốn tìm Tống Nghiễn hỏi rõ, muốn hỏi hắn một chút đến tột cùng xảy ra chuyện gì, hắn lại chỉ nhìn cô ta một cái liền thu hồi ánh mắt, không có trả lời cô ta.

Chỉ có người xung quanh nói chuyện phiếm đập vào mặt.

Những người kia nói cô ta theo đuôi Tống Nghiễn, nói cô ta căn bản có tư cách so sánh với Khương Phỉ. . .

Cuối cùng cô ta lại không chịu đựng được những lời đàm tiếu kia, chỉ có thể thừa dịp nghỉ trưa chạy đến.

"Làm sao rồi?" Thẩm Phóng âm thanh căng thẳng.

"Tống. . ." Nguyễn Đường vừa muốn mở miệng, đột nhiên nghĩ đến trước kia mình nói đến Tống Nghiễn, Thẩm Phóng liền sẽ khó chịu nhíu mày, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có việc gì, tớ có thể cùng cậu ăn cơm trưa không?"

Thẩm Phóng ngẩn người.

Hắn đã từng rất mong chờ Nguyễn Đường giữa hắn cùng Tống Nghiễn lựa chọn hắn, nhưng hôm nay cô chọn hắn, hắn tại sao không tìm thấy một chút mừng rỡ nào?

"Tiểu thư, cơm trưa của ngày." Cuối hành lang, cửa lớp học đối diện truyền đến thanh âm quen thuộc.

Thẩm Phóng lần theo thanh âm nhìn sang, sau đó thân hình chấn động.

Khương Phỉ đưa lưng về phía hắn, tiếp nhận cơm trưa lái xe đưa tới.

Mái tóc dài của cô xõa sau lưng, nhẹ nhàng lung lay, cực giống ngày sinh nhật ấy, bộ dáng cô hôn hắn xong liền quay người rời đi.

Khương Phỉ dường như cũng phát giác được cái gì, quay đầu nhìn về bên này.

Thẩm Phóng hô hấp xiết chặt, không phát giác bắt lấy Nguyễn Đường: "Được, đi ăn cơm trưa." Nói xong, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Khương Phỉ bên kia.

Nhưng ánh mắt Khương Phỉ lại chỉ rơi trên người hắn hai giây, sau đó liền hời hợt thu về.

Chỉ cái nhìn kia, nhìn đến sau lưng Thẩm Phóng phát lạnh.

Quá bình tĩnh.

Bình tĩnh, giống như người xa lạ.

. . .

Khương Phỉ mang theo hai phần cơm trưa cùng Tống Nghiễn đi đến cái đình nhỏ sau trường học.

Nơi đó phong cảnh rất tốt, tầm mắt rất tốt, cũng có bàn ghế đá, là nơi thích hợp để dùng bữa, về phần Tống Nghiễn, tự nhiên là Khương Phỉ đem hộp cơm của hắn giấu đi, bị ép đến bồi cô.

Chỉ là vừa đi đến cái đình nhỏ, Tống Nghiễn bước chân dừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.

Khương Phỉ thuận theo ánh mắt hắn nhìn sang, sau đó mi tâm chau lại, lại gặp.

—— Thẩm Phóng cùng Nguyễn Đường chính là ngồi ở chỗ đó dùng cơm trưa.

Cô quay người liền muốn rời khỏi.

"Khương đồng học như thế nào lại đi rồi?" Sau lưng, giọng nói Thẩm Phóng đột nhiên vang lên, mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.

Khương Phỉ bước chân dừng lại, xoay người sang chỗ khác, mắt nhìn Thẩm Phóng, an tĩnh mỉm cười: "Sợ quấy rầy hai người."

Thẩm Phóng thần sắc căng cứng, nhìn chăm chú sắc mặt cô không có nửa điểm gợn sóng, tựa như ngày nghỉ người cùng hắn chung đυ.ng không phải cô, trong lòng càng tức giận, hừ lạnh nói: "Chỉ bằng cô quấy rầy không đến tôi!"

Khương Phỉ nhìn hắn, mấp máy môi không nói gì.

"Thẩm Phóng." Một bên khác Nguyễn Đường tái nhợt nghiêm mặt gọi hắn, "Cậu sao lại nói chuyện với Khương đồng học như vậy?"

Thẩm Phóng kịp phản ứng, hắn quá kích động.

Hắn nhìn Khương Phỉ, lại mắt nhìn Tống Nghiễn: "Nếu Khương đồng học không chê, liền cùng một chỗ ăn đi, nhiều người càng náo nhiệt."

Tống Nghiễn nhíu mày.

Khương Phỉ nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được."

Nói xong, Khương Phỉ cùng Tống Nghiễn đi vào đình nhỏ, bàn đá vừa lúc là hình vuông, bốn người một người một bên.

Khương Phỉ mở túi giấy ra, lấy hộp cơm phía trên đưa cho Tống Nghiễn, bên dưới là của chính mình.

Nguyễn Đường ánh mắt tối xuống, bọn hok đã thân mật đến mức Khương Phỉ mang cơm cho rồi sao?

Thẩm Phóng sắc mặt lúc nhìn thấy hộp cơm thì âm trầm xuống.

Hộp cơm kia, cùng hộp cơm mỗi buổi sáng ngày nghỉ Khương Phỉ mang đến , hình dáng giống nhau.

Bây giờ, cô lại cho Tống Nghiễn.

Khương Phỉ phát giác được độ thiện cảm của Thẩm Phóng có chấn động, ngẩng đầu nhìn qua hắn.

Hắn vẫn nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay cô, độ thiện cảm tăng thêm 1.

Khương Phỉ như không có việc gì thu hồi ánh mắt, trầm tư vài giây, đem trứng gà trước mặt mình đặt vào trong hộp cơm của Tống Nghiễn.

Tống Nghiễn quay đầu nhìn cô.

Khương Phỉ cười: "Tôi không thích ăn trứng gà."

Thẩm Phóng độ thiện cảm tăng 1.

Khương Phỉ dừng một chút, đem tôm thịt trong hộp cơm của Tống Nghiễn kẹp qua.

Tống Nghiễn lần này nhìn cũng không nhìn cô, cúi đầu không có chút nào chấn động.

Thẩm Phóng độ thiện cảm tăng 1.

Khương Phỉ nhịn không được cười cười mỗi một lần cô cùng Tống Nghiễn có cử chỉ thân mật, Thẩm Phóng độ thiện cảm liền sẽ tăng.

Chẳng qua một buổi cơm trưa, đã tăng đến 85.

Thẩm Phóng nghe tiếng cười của cô, nhìn biểu tình sung sướиɠ của cô, ánh mắt càng hung ác nham hiểm.

Cùng Tống Nghiễn một chỗ, liền cao hứng như vậy sao?

Lúc ở bên cạnh hắn, cô cho tới bây giờ không có cười như vậy!

Mà ở bên cạnh, Nguyễn Đường liều mạng khắc chế bản thân không nhìn Tống Nghiễn, quay đầu nhìn về phía Thẩm Phóng, sau đó mới phát giác được sắc mặt của hắn khó coi đến đáng sợ: "Thẩm Phóng. . ."

Cô còn chưa dứt lời.

"Ba" Một tiếng, Thẩm Phóng đem đũa đập lên bàn, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phỉ: "Không thấy ngon miệng, không ăn nữa."

Khương Phỉ khóe môi nụ cười biến mất, ngẩng đầu nhanh chóng nhìn hắn một cái, trong mắt còn lưu lại lo lắng.

Thẩm Phóng hô hấp trì trệ.

Khương Phỉ ánh mắt lại rơi trên người Nguyễn Đường một bên, tiếp theo cúi đầu không nhìn hắn.

Thẩm Phóng chỉ cảm thấy trái tim hắn run rẩy, hai mắt tràn ngập lửa giận, đến Nguyễn Đường đều quên ở sau đầu, đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Tống Nghiễn ánh mắt tối xuống, nhìn bóng lưng Thẩm Phóng, lại nhìn về phía Nguyễn Đường ở đối diện mắt đầy nước mắt, cầm khăn tay đưa tới.

Nguyễn Đường lại bỗng nhiên đứng lên, đánh rơi tay cầm khăn tay của hắn: "Không cần cậu làm bộ tốt bụng." Nói xong quay người chạy ra ngoài.

Khương Phỉ mặt vẫn không đổi sắc ăn xong một miếng cuối cùng, chậm rãi rút khăn tay trong tay Tống Nghiễn, chậm rãi lau khóe môi: "Cảm ơn khăn tay của Tống đồng học."

Một bên khác.

Thẩm Phóng sải bước hướng đi về phía trước, một mạch đi thẳng đến rừng cây sau sân trường mới dừng bước lại, nhịn không được nặng nề hô hấp vài tiếng, nhưng kiên quyết không lộ ra vẻ lo lắng.

Trái tim nơi đó, buồn bực đau buồn

Thế nhưng không nên dạng này.

Hắn để Khương Phỉ đến gần Tống Nghiễn, Khương Phỉ thành công.

Mọi thứ đều tiến hành dựa theo hắn muốn.

Tại sao lại đau đớn?

Thẩm Phóng một tay gắt gao siết thành quyền.

Trước kia hắn một bữa cơm không ăn ánh mắt cô đều sẽ đầy quan tâm, nhưng từ khi khai giảng, cô không có nửa câu hỏi hắn có ăn điểm tâm hay chưa.

Trước kia cô luôn luôn ở bên cạnh hắn dây dưa không ngừng, đuổi cũng đuổi không đi, bây giờ lại đi dây dưa với Tống Nghiễn.

Còn dây dưa thành công như vậy!

Trước kia, hộp cơm kia là cô mỗi ngày sáng sớm đưa cho hắn, bây giờ cô lại cho người khác.

Vô số việc.

Cô đều cho một người khác.

Hắn tự mình yêu cầu cô.

Thẩm Phóng chỉ cảm thấy miệng đầy đắng chát, hắn đột nhiên nghĩ đến ngày nghỉ cô nhét vào miệng hắn viên kẹo vị vải kia, bị hắn quay đầu liền phun ra.

Điện thoại di động run lên.

Trần Băng nhắc hắn nên trở về đi học.

Thẩm Phóng không có trả lời.

Hắn trốn một khóa buổi chiều.

Thẳng đến mặt trời chiều ngã về phía tây, lầu học, học sinh nhao nhao đi ra, Thẩm Phóng mới phản ứng được, hôm nay đã kết thúc.

Hắn đứng dậy đi về phía cổng trường học, lại trông thấy thân ảnh nữ sinh phía trước ngồi ở yên sau xe đạp thì dừng lại.

Tống Nghiễn chạy xe đạp chở Khương Phỉ.

Mà Khương Phỉ ở yên sau nhẹ nhàng ôm eo của hắn.

Ánh nắng buổi chiều đem bóng của hai người kia kéo dài.

Rõ ràng trước đó không lâu, Khương Phỉ vẫn ngồi ở ghế sau xe hắn.

Cô nói, cô sợ lúc hắn xảy ra chuyện cô không ở bên cạnh hắn.

Nhưng hôm nay cô lại bị hắn đẩy ra xa, đẩy đến bên cạnh người khác. . .

Thẩm Phóng nhịn không được khom người một cái, trái tim từng đợt co rút đau đớn.

Còn có cảm giác điên cuồng đố kị dần dần rõ ràng!

_____________

Haloooo tớ đã quay lại rồi đây, vốn định mai mới ra chương mà nay tớ cảm thấy hơi khỏe rồi nên ngôi lên tặng chương cho các cậu nèee.