Quyển 3 - Chương 11: Nữ phụ sân trường ác độc

Khương Phỉ không nghĩ tới nụ hôn kia đối với Tống Nghiễn mang tới kích động nhiều như vậy.

Chủ nhật ngày thứ hai, cô như cũ đến Tống gia để Tống Nghiễn dạy học bù, trừ hoàn toàn như trước đây nhiệt tình với lão nhân, Tống Nghiễn gần như không nói chuyện với cô, cho dù có nói cũng chỉ nói một chút về chuyện liên quan đến việc học, ngữ khí lãnh đạm vô cùng.

Mà một khi học bù xong, Tống Nghiễn liền trở về phòng của hắn đóng chặt cửa phòng dường như một giây đều không muốn ở cùng Khương Phỉ.

Thẳng đến khi Khương Phỉ về nhà, Tống Nghiễn đưa cô trở về từ đầu đến cuối không nói một lời.

Cuối tuần trôi qua như thế, chính là thứ hai khi đi học mặc dù Tống Nghiễn ngồi bên cạnh cô nhưng như cũ không liếc nhìn cô một cái, không nói câu nào, lúc cơm trưa hai người ngồi đối mặt nhau, cả người hắn cũng nghiễm nhiên như một người câm điếc.

Tình huống như vậy, yiếp tục đến chạng vạng tối.

Khương Phỉ kiểm tra mắt cho lão nhân bởi vậy sau khi Tống Nghiễn trầm mặc đưa Khương Phỉ đến Tống gia, lại lấy ra một tờ tiền mặt đưa cho cô.

Khương Phỉ không hiểu: "Đây là?"

Tống Nghiễn không nhìn cô nhạt tiếng nói: "Tôi đêm nay không thể đưa cô về, Khương đồng học kiểm tra mắt cho bà nội xong tự mình đón xe về nhà đi."

Nói xong thấy cô không nhận tiền mặt, đặt tiền trên bàn liền ra ngoài.

Khương Phỉ chỉ nhìn bóng lưng của hắn một cái liền thu hồi ánh mắt, đi đến phòng ngủ chính của lão nhân.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, Tống Nghiễn khẳng định là đi làm thêm.

Hắn cao ngạo như vậy, làm sao có thể tha thứ cho việc bản thân là một "Tiểu bạch kiểm" chứ.

Tống Nghiễn xác thật là đi làm thêm.

Mấy ngày nay nhà hàng trước đó đánh đàn liên hệ hắn, hi vọng hắn có thể quay lại.

Hắn đáp ứng.

Điện thoại kêu một tiếng.

Tống Nghiễn thuận tay lấy ra, lúc nhìn thấy tin nhắn tiếng Anh thì sững sờ, là sơ yếu lý lịch công ty đa quốc gia Offer thời gian trước hắn nộp qua, đối phương biểu thị đồng ý chờ hắn sang năm học xong chương trình học vào công ty làm, lương một năm không ít.

Hẳn là rất nhanh liền có thể trả tiền cho Khương Phỉ.

Tống Nghiễn nhìn tin nhắn kia, bực bội mấy ngày nay cuối cùng có chút bình tĩnh.

Nhưng nghĩ một lát đánh đàn ở nhà hàng chỉ có thứ hai và thứ sáu, thân thể bà nội bây giờ cũng có chút ổn định, Tống Nghiễn sắc mặt ngầm ngầm.

Hắn còn cần một công việc tự do.

Hắn không có tư cách có quá nhiều thời gian nhàn nhã.

Vẫn luôn không có.

Ở nhà hàng vẫn như cũ là phòng ăn kia, Tống Nghiễn ngồi trước dương cầm, an tĩnh đàn.

Sắc trời dần dần tối.

Phía cửa đi vào một bóng người, ngồi tại vị trí gần dương cầm.

Tống Nghiễn có chút nhíu mày, tiếp theo nhìn thoáng qua bên kia.

Là một nữ nhân xa lạ.

Tống Nghiễn thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn phím đàn.

Khương Phỉ đã từng ngồi ở chỗ đó không chớp mắt nhìn hắn đánh đàn dương cầm, hắn kết thúc cô cũng liền rời đi.

Tiếng đàn có nửa giây dừng lại.

Tống Nghiễn bỗng nhiên kịp phản ứng, hắn lại đang nghĩ tới Khương Phỉ!

Người kia. . . Sẽ chỉ là Khổng Tước trêu đùa người khác!

Hai ngày này hắn cùng Khương Phỉ ở chung chỉ là cô hỏi hắn đáp.

Cô là bởi vì Thẩm Phóng mà tiếp cận hắn, hắn cũng đáp ứng cùng quan hệ nhục nhã kia với cô, không nên lại có chuyện dư thừa khác.

Nụ hôn kia càng không nói rõ được gì.

Đàn xong đã là mười giờ tối.

Tống Nghiễn nắm ngón tay có chút đau buốt, vội vàng chạy xe đạp về nhà.

Khương Phỉ hẳn là đã sớm rời đi, bà nội một mình ở nhà hắn không yên tâm.

Đem xe đạp khóa ở dưới lầu, Tống Nghiễn bước nhanh lên lầu, lấy ra chìa khoá mở cửa: "Bà nội. . ."

Vừa mở miệng liền im bặt.

Ở phòng khách bên trên ghế sa lon đơn sơ, Khương Phỉ ngồi ở đằng kia giúp lão nhân chườm nóng đầu gối.

Mà bà nội thỉnh thoảng bị cô trêu chọc vui vẻ thoải mái.

Căn phòng trước đây vốn lạnh lẽo, bây giờ có thêm chút ấm áp.

Tựa như. . . Chiếc đèn này là vì hắn sáng lên, chờ hắn trở về.

Hắn không nghĩ tới Khương Phỉ còn không hề rời đi.

"Tiểu Nghiễn, còn đứng ở cửa làm gì?" Lão nhân cười nhìn hắn, "Còn không mau vào nhà, cháu cần phải thật tốt cảm ơn Phỉ Phỉ, cháu ấy một mực giúp ta hết buồn. . ."

Khương Phỉ cũng ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Tống Nghiễn mấp máy môi đóng cửa phòng lại, đón ánh mắt hai người đi vào.

Hai người kia lại vẫn nhìn hắn.

Tống Nghiễn nhịn không được có chút hạ lông mày, tận lực coi nhẹ ánh mắt của Khương Phỉ, nhìn về phía lão nhân: "Bà nội?"

Lão nhân cười nói: "Phỉ Phỉ chờ cháu trở về cùng nhau ăn cơm."

Tống Nghiễn mắt nhìn mặt bàn trống rỗng: "Cơm?"

Khương Phỉ chậm rãi mở miệng: "Còn chưa có làm."

Tống Nghiễn trì trệ.

Hắn quay đầu tư nghị mà nhìn Khương Phỉ nói ra lời nói này, nhưng tại lúc nghênh tiếp ánh mắt của cô, quay người đi vào phòng bếp.

Trong phòng khách một trận động tĩnh nhỏ, Tống Nghiễn ngay tại phòng bếp vội vàng.

"Làm cho tôi với cậu là được. " Giọng nói Khương Phỉ đột nhiên vang lên ở bên cạnh, "Bà nội đã ăn rồi, hiện tại đã đi nghỉ ngơi."

Tống Nghiễn tay cầm cà chua dừng lại, quay đầu nhìn trong phòng khách không có một ai, Khương Phỉ miễn cưỡng tựa ở cửa phòng bếp, khuôn mặt dưới ánh đèn ấm áp của phòng bếp có chút mập mờ, sắc mặt hoàn toàn không có nhu thuận ngọt ngào như vừa rồi ở trước mặt bà nội.

Tống Nghiễn thu hồi ánh mắt, không nói một câu.

Khương Phỉ nhìn hắn nhếch môi mỏng, cười một tiếng: "Tống đồng học, cậu thật sự dự định không để ý tới tôi sao?"

Tống Nghiễn trên mặt vẫn như cũ không có một tia gợn sóng, sắc mặt mang theo cảm giác hờ hững làm cho lòng người sinh khoảng cách, một bộ dáng mỹ nhân lạnh lùng.

Khương Phỉ đi về phía hắn hai bước, đứng tại phía xa bên cạnh hắn: "Hay là nói, cậu để ý nụ hôn trước kia như vậy?"

Tống Nghiễn tay cắt cà chua dừng lại: ". . . Không thèm để ý."

"Nói không để ý, cậu bộ dáng bây giờ như vậy sao?" Khương Phỉ hỏi lại, lại đi gần một chút, "Hoặc là nói, cậu để ý là tôi?"

Âm thanh thái thịt dừng lại, Tống Nghiễn mắt nhìn nước cà chua đỏ nhạt dính trên tay: "Không phải."

"Đã như vậy " Khương Phỉ dựa lưng vào tường, quay đầu nhìn gò má của hắn, "Cậu đem nụ hôn trước đó xem như yêu cầu của tôi với cậu đi."

Tống Nghiễn nhìn về phía cô.

Khương Phỉ nhướng nhướng mày: "Tôi đã nói qua, tôi muốn cậu giúp tôi một chuyện, chuyện này có quan hệ với hôn. Mặc dù những chuyện khác cậu rất có thiên phú, nhưng kỹ thuật hôn thật nát."

Tống Nghiễn trong mắt buồn bực hiện rõ ràng.

"Cậu đừng vội, " Khương Phỉ xích lại gần đến trước mặt hắn, "Nụ hôn không có tình cảm cậu chỉ cần đem nụ hôn này xem như một nhiệm vụ là được rồi, luyện tập nhiều hơn mấy lần. Đương nhiên, nếu như cậu rất để ý nụ hôn này hoặc là tôi. . ."

"Không khả năng." Tống Nghiễn đánh gãy lời cô.

Khương Phỉ : "Cho nên, đây chỉ là yêu cầu của tôi đối với cậu, cậu không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, thế nào?"

Tống Nghiễn nhíu mày.

Hắn không để ý nụ hôn này, càng không thèm để ý cô.

Khương Phỉ lại nói: "Đương nhiên, cậu không đồng ý tôi chỉ có thể làm như lần trước, cậu biết rồi tôi nói được thì sẽ làm được."

Tống Nghiễn nghĩ đến tình hình ngày đó, sắc mặt nhục nhã buồn bực, lại rất nhanh bình tĩnh trở lại, rủ mắt xuống không nhìn cô nữa: "Tôi không thích cô."

Khương Phỉ nhíu mày: "Cho nên, cậu đồng ý rồi?"

Tống Nghiễn cúi đầu, vừa muốn đem cà chua cắt xong đặt vào trong chén, tay lại bị người khác đè lại.

Tống Nghiễn nhíu mày nhìn về phía cô Khương Phỉ tiến đến trước mặt hắn, nhìn môi phiếm hồng của hắn, hai mắt sáng lóng lánh: " Nếu vậy từ giờ trở đi liền luyện tập."

"Cái gì?"

Tống Nghiễn vừa dứt lời, trước mắt tối sầm lại.

Khương Phỉ môi chạm đến khóe môi của hắn.

Tống Nghiễn khẽ giật mình tay nắm lấy đũa nhẹ buông, đũa trúc rơi xuống đất.

Trong phòng bếp chật hẹp, Khương Phỉ một tay nắm cả phần gáy hắn, môi mang theo mềm mại cùng ấm áp vuốt ve môi của hắn.

Chỉ là. . . Giúp cô mà thôi.

Cô làm "Chủ nợ" của hắn, nói ra một yêu cầu.

Tống Nghiễn liều mạng ở trong lòng khuyên bản thân, suy nghĩ lung tung dần dần thanh minh nhưng cơ thể vẫn như cũ mười phần cứng đờ.

Khương Phỉ than nhẹ một tiếng rời môi của hắn, tay nắm cả bàn tay hắn lại không buông ra, cách ánh đèn nhìn hắn, hô hấp hai người trong phòng bếp dây dưa.

"Cậu đáp lại tôi Tống Nghiễn." Khương Phỉ nghiêm túc uốn nắn "Sai lầm" của hắn, "Cậu thông minh như vậy, tại sao đối với việc này lại không thông minh vậy?"

Sắc mặt Tống Nghiễn tối xuống, dơ tay kéo tay cô đang ông hắn ra, thản nhiên nói: "Tôi còn nấu cơm."

Khương Phỉ lần này không có dị nghị, nhìn động tác lưu loát của hắn làm tốt hai bát cà chua, lúc hai người ở phòng khách ăn cơm, Khương Phỉ đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Cậu quay lại nhà hàng làm việc rồi sao?"

Tống Nghiễn rủ mắt xuống đáp nhẹ: "Ừm."

"Tôi nhớ không lầm nhà hàng chỉ có thứ hai cùng thứ sáu cần đàn thôi phải không?"

"Ừm."

"Vậy đêm mai cậu có thời gian chứ?"

"Đêm mai tôi có công việc khác."

Khương Phỉ nhướng mày: "Bận rộn như vậy sao?"

Tống Nghiễn nhìn cô một cái: "Tôi luôn như vậy."

Hắn cùng cô, hoàn toàn là người của hai thế giới.

Coi như cô không tiếp cận hắn, hắn kỳ thật cũng không có bao nhiêu thời gian cùng Nguyễn Đường ở cùng một chỗ.

Khương Phỉ lại không có nói thêm cái gì, sau khi cơm nước xong xuôi, chỉ để Tống Nghiễn đưa cô đến khu phồn hoa, gọi xe liền trở về nhà.

Dùng đương nhiên là tiền Tống Nghiễn.

Mà Tống Nghiễn không nghĩ tới, Khương Phỉ đối với cái gọi là "Luyện tập", sẽ nghiêm túc như vậy.

Cho dù ở trường học, cũng luyện tập.

Trong thời gian nghỉ ngơi ở trường, Tống Nghiễn luôn ngồi ở gốc khuất quen thuộc, đọc tư liệu về việc học, Khương Phỉ đột nhiên đem quyển sách trên tay của hắn dựng lên, ngăn trở ánh mắt xung quanh.

Tống Nghiễn nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cô, vừa muốn đem sách lấy tới.

Khương Phỉ tiến đến trước mặt hắn, trừng mắt nhìn: "Luyện tập." Nói xong liền hôn qua.

Tay Tống Nghiễn cầm sách nắm chặt lại, trong lòng một trận cảm giác bị sỉ nhục, nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy, không thể đẩy cô ra, cuối cùng đành phải dùng sách đem hai người ngăn cản càng thêm nghiêm mật.

Lúc ăn cơm trưa Tống Nghiễn sẽ ngồi ở núi giả hẻo lánh sau trường học, bớt thời gian đọc sách một hồi, trước kia luôn có một mình hắn bây giờ có thêm Khương Phỉ yên tâm thoải mái gối trên đùi hắn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn.

Ánh mắt của cô cho tới bây giờ đều không che giấu, để người khác khó mà xem nhẹ.

Mỗi lần Tống Nghiễn đều nhịn không được cúi đầu nhìn cô, muốn cô thu hồi ánh mắt, cô luôn luôn thuận thế nắm cả phần gáy của hắn bức bách hắn cúi đầu xuống hôn môi của hắn.

Ban đêm sau khi làm thêm về nhà, lúc giúp cô học bù vào cuối tuần. . .

Số lần càng nhiều Tống Nghiễn cũng đang nghĩ, cái này thật sự chỉ là luyện tập, bất quá chuyện luyện tập tương đối hiếm thấy thôi.

Nụ hôn không có tình cảm không tính là hôn.

Hắn cùng Khương Phỉ hai người, bất quá là cô yêu cầu hắn chỉ đáp ứng mà thôi.

Nghĩ tới đây tâm tình bối rối của Tống Nghiễn từ lúc ban đầu càng về sau dần dần bình tĩnh.

Mà trong khoảng thời gian này không khí ở chung giữa hai người cũng càng trở nên quỷ dị.

Tống Nghiễn chiều nào học xong cũng sẽ trở Khương Phỉ về Tống gia, sau đó lại đi làm thêm.

Mỗi ngày hắn đều sẽ để lại tiền đón xe cho cô, nhưng Khương Phỉ lại mỗi ngày đều bồi bà nội thẳng đến khi hắn trở về mới thôi.

Có khi Tống Nghiễn nhìn Khương Phỉ nhu thuận trước mặt bà nội, chọc cho bà nội phá lệ vui vẻ, sẽ ở trong lòng hoảng hốt cảm thấy trong nhà mình kỳ thật vốn là có ba người.

Chỉ khi nào rời khỏi ánh mắt bà nội, Tống Nghiễn sẽ lập tức trở về hiện thực.

Khương Phỉ cho tới bây giờ đều cùng nhu thuận không có dính dáng, cô chỉ là đang diễn mà thôi.

Cô vẫn như cũ là thiên kim đại tiểu thư cao cao tại thượng mà thôi.

Ngược lại là thân thể bà nội khôi phục rất tốt, tâm tình càng là rất tốt, thậm chí đến chân cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, bây giờ đã có thể không cần bất luận thứ gì chống đỡ, một mình chậm rãi đi lại.

Là công lao của Khương Phỉ.

Ngày này còn không đến hai ngày là tới vũ hội đón người mới.

Sau khi tan học Khương Phỉ như cũ ngồi ở yên sau xe đạp Tống Nghiễn một tay tùy ý ôm lấy eo hắn.

Hôm nay thời tiết âm u, trên đỉnh đầu mây đen che phủ, ép tới trong lòng người lo sợ.

Khương Phỉ híp mắt nhìn mây đen trên trời so với mặt trời chiều ngã về tây, cô vẫn là thích dạng mưa dầm như vậy, để người khác không hiểu cảm thấy an tâm.

Khương Phỉ dời ánh mắt, thuận thế nhìn đỉnh đầu Tống Nghiễn.

Độ thiện cảm của hắn trong thời gian này không có dao động, đã ổn định ở 35.

"Hôm nay cậu còn đi làm thêm sao?" Khương Phỉ tùy ý hỏi.

Tống Nghiễn chỉ bình tĩnh nhìn về phía trước đường: "Ừm."

"Làm việc gì vậy?" Hôm nay là thứ tư không phải giúp cô học bù, cũng không đi nhà hàng đánh đàn, mỗi lần cô hỏi thăm hắn luôn luôn trầm mặc không nói.

Lần này cũng giống như vậy.

Hắn vẫn như cũ không nói một lời.

Khương Phỉ cũng không buồn bực, trầm tư một lát buông tay đang ôm eo hắn ra.

Tống Nghiễn nhíu mày, chỉ cảm thấy bên hông không còn cảm giác chỉ là không đợi hắn bắt được ý nghĩ trong lòng, Khương Phỉ đột nhiên giẫm lên chân đạp đứng người lên tiến đến đầu vai của hắn.

"Cậu cứ muốn kiếm đủ tiền nhanh chóng phân rõ quan hệ với tôi như vậy sao?" Giọng nói nửa thật nửa giả, liền vang bên tai của hắn.

Tống Nghiễn nắm lấy tay lái tay nhỏ bé nhúc nhích, vành tai bị hơi thở của cô làm nóng rực, hắn tránh sang một bên: "Không ai muốn bị ép khuất phục trước một người khác."

Khương Phỉ nhíu mày: "Cậu rất ủy khuất sao?"

Tống Nghiễn nhíu lông mày, không có nói tiếp, chỉ là một lát sau ngừng xe, "Đến rồi."

Khương Phỉ quay đầu, xe đạp dừng ở dưới lầu Tống gia.

Cô xuống xe, cười với Tống Nghiễn.

Tống Nghiễn mím môi không có nhìn cô, một lần nữa biến mất bên trong sắc trời âm u.

Khương Phỉ nhìn bóng lưng của hắn, lại nhìn bầu trời.

Xem ra đêm nay trời sẽ mưa.

Khương Phỉ quả nhiên không có đoán sai, lúc hơn chín giờ đêm mưa đột nhiên rơi xuống, mưa không nhỏ, đổ vào thành phố này.

"Phỉ Phỉ, Tiểu Nghiễn làm sao còn chưa về vậy?" Lão nhân thỉnh thoảng lo lắng nhìn về phía cửa sổ "Thằng bé đến cùng đi làm cái gì rồi? Khi trước lúc này cũng đã trở về. . ."

Khương Phỉ nhìn mưa rơi, an ủi: "Bà không cần lo lắng, hắn lớn như thế nhất định sẽ không có chuyện gì."

Lão nhân vẫn như cũ chau mày, mắt đầy lo lắng: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã so với những đứa trẻ khác hiểu chuyện hơn, chịu khổ cũng nhiều, nhưng xưa nay không để người khác biết, tổn thương bao nhiêu cũng không biểu hiện ra. . ."

"Mưa lớn như vậy, tiểu Nghiễn cũng không nghe. . ."

Khương Phỉ nhìn lão nhân thỉnh thoảng vò đầu gối của mình, có lẽ là bởi vì ngày mưa, đầu gối bà càng đau nhức.

Cô suy nghĩ một chút nói: "Như vậy đi cháu đi xung quanh gần đây xem sao, nói không chừng hắn đang trở về."

Lão nhân con mắt lóe sáng, giây sau lại lo lắng mà nhìn cô: "Bên ngoài trời đang mưa, cháu một cô gái nhỏ, để ta đi nhờ nhà hàng xóm một chút. . ."

"Không sao." Khương Phỉ ngăn lão nhân lại, "Bà nội cháu chỉ đi lân cận xem."

Nói xong cô đỡ lão nhân đến sô pha liền cầm dù đi ra ngoài.

Bên ngoài mưa nhỏ hơn một chút, Khương Phỉ vừa xuống lầu trong lòng liền hỏi: "Hệ thống, hắn ở đâu?"

【 hệ thống: Đường lớn Muộn Ninh. 】

Đường lớn?

Khương Phỉ nhíu mày, cô cho là hắn đang đi làm, nhưng như cũ đón một chiếc taxi đi đến mục đích.

. . .

Đêm mưa u ám.

Dưới đèn đường.

Nam sinh mặc áo sơ mi trắng quần đen an tĩnh đẩy xe bán hàng, dọc theo ven đường chậm rãi bước đi, toàn thân đã ướt đẫm, cho dù người đầy chật vật lưng eo vẫn như cũ thẳng tắp, người đầy ngông nghênh.

Ngẫu nhiên có người đi đường miễn cưỡng vội vàng khen, cũng sẽ nhịn không được nhìn nam sinh này một chút, lại liếc mắt nhìn tay hắn đẩy xe cùng hành động đi đứng có chút bất tiện, lắc đầu thở dài.

Dáng dấp đẹp mắt như vậy, đáng tiếc. . .

Tống Nghiễn từ đầu đến cuối bình tĩnh đi tiếp.

Loại ánh mắt thương hại lại tiếc hận này từ nhỏ đến lớn hắn nhìn thấy rất nhiều, gần như mỗi một lần làm thêm lúc nào cũng có thể gặp được.

Nếu quả thật để ý, đã sớm xấu hổ mà chết.

Hắn vẫn luôn biết muốn lấy được đồ vật giống người khác, hắn cần phải trả giá cố gắng rất nhiều.

Hắn cũng đã sớm học xong cách không để ý ánh mắt người khác.

Chỉ là không nghĩ tới đêm nay mưa quá lớn, lúc đang tránh một con mèo hoang trên đường lớn chạy trốn, xe ngã đè lên trên chân trái của hắn.

Tống Nghiễn mấp máy môi, mắt nhìn thời gian đã mười giờ.

Khương Phỉ hẳn là trở về rồi.

Còn tốt. . .

Nghĩ như vậy phía trước đột nhiên một chiếc xe lái tới đèn xe chướng mắt chiếu lướt qua người hắn.

Sau đó chiếc xe kia ngừng lại.

Tống Nghiễn thần sắc dừng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm chiếc xe kia, trong lòng không hiểu bất an.

Giây sau cửa xe mở ra, một cô gái che dù đi xuống, mặc một chiếc váy dài trễ vai lộ ra đầu vai trắng muốt.

Tống Nghiễn bước chân cứng đờ, nhìn cô gái đang đứng ở ven đường nhìn về phía mình, cây dù trong tay cô rất quen thuộc.

Là cây dù hắn đã từng đã cho cô.

Khương Phỉ.

Tống Nghiễn hô hấp xiết chặt, đáy lòng bối rối.

Hắn không để ý ánh mắt của người khác, thậm chí tự tin ở năng lực của mình, nhưng giờ phút này ở trước mặt Khương Phỉ sáng rỡ, lại chỉ cảm thấy tự ti trước nay chưa từng có.

Cô có thể nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn.

Tống Nghiễn quay người liền muốn thay đổi phương hướng.

"Tống Nghiễn!" Khương Phỉ đột nhiên lên tiếng, giọng nói giòn vang hô tên của hắn.

Tống Nghiễn bước chân cứng đờ, tiếp tục đi lên phía trước.

"Tống Nghiễn!" Khương Phỉ buồn bực gọi hắn một tiếng đi nhanh mấy bước cản ở trước mặt hắn: "Về nhà."

Tống Nghiễn nghe ngữ khí ra lệnh của cô, cổ họng thít chặt, âm thanh cũng lạnh xuống, cụp mắt nói: "Tôi còn có công việc."

Nói xong muốn vòng qua cô.

Khương Phỉ lần nữa ngăn hắn lại: "Công việc gì?" Nói xong trực tiếp mở cái thùng một bên ra "Bất quá là mấy phần thức ăn ngoài thôi cậu về nhà đi."

Tay Tống Nghiễn bất giác siết chặt, Khương Phỉ xốc nắp thùng lên, dường như cũng xốc lên tấm màn che sự tự tôn hắn một mực thể hiện.

Hắn cùng cô vốn chính là người của hai thế giới.

Hắn đem hết sức lực để đạt được, có lẽ chẳng qua là cô bên trên nhìn không thấy.

"Công việc của tôi cùng Khương đồng học không có quan hệ." Tống Nghiễn gần như từ trong cổ họng gạt ra câu nói này, sau đó liền đi đến một bên.

Chỉ là không chờ hắn đi mấy bước xe bị Khương Phỉ đoạt mất, cô thuận thế đem dù che mưa nhét vào trong tay hắn.

"Khương Phỉ!" Tống Nghiễn giọng nói khàn khàn, bởi vì chân đau mà có chút lảo đảo.

Khương Phỉ quay đầu nhìn hắn: "Tôi nói rồi bất quá chỉ là mấy phần thức ăn ngoài mà thôi, cậu không cần phải liều mạng như vậy."

Tống Nghiễn trào phúng cười một tiếng: "Làm sao? Khương đồng học muốn cho tôi tiền mua hết những thứ sao?"

Dù sao hắn cũng bất quá chỉ là đồ chơi cô tận lực muốn tới gần, chiêu trò cô nhục nhã hắn, nhiều lắm.

Khương Phỉ ngẩn người, tiếp theo lên tiếng: "Cho cậu tiền?"

"Cậu nghĩ hay lắm."

Tống Nghiễn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Khương Phỉ lại không nhìn hắn nữa, đẩy xe đi lên phía trước: "Tôi để cậu về nhà, cậu không về vậy liền cùng một chỗ đi."

Tống Nghiễn nhìn qua bóng lưng cô đi trong mưa: "Cô đến cùng muốn làm cái gì?"

Khương Phỉ không nói gì tóc dài dính hạt mưa ở sau lưng chậm rãi lung lay.

Nhưng rất nhanh Tống Nghiễn liền biết.

Khương Phỉ dừng xe ở cửa tiểu khu, lấy ra một phần thức ăn ngoài đứng dậy đi vào.

Cô đang giúp hắn.

Người này rõ ràng không cùng một thế giới với hắn, thiên kim đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước, lại đang giúp hắn.

Một hộ lại một hộ, thẳng đến hộ cuối cùng, là lầu sáu của tiểu khu.

Khương Phỉ một lời cũng không nói đi tới.

Tống Nghiễn đứng ở dưới lầu chờ , xuyên qua cửa sổ, nhìn đèn cảm âm từng tầng từng tầng sáng lên, suy đoán cô đã đến tầng nào.

Mà đèn phía sau lại từng tầng từng tầng tối lại.

Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Tống Nghiễn kinh ngạc nhìn lối ra, thẳng đến khi một thân ảnh màu trắng từ bên trong đi ra khoác trên người ánh đèn màu vàng, gương mặt bởi vì leo cầu thang có chút phiếm hồng trên chóp mũi thấm ra mấy giọt mồ hôi, môi đỏ thắm như máu.

Cô đi thẳng đến trước mặt hắn ngẩng đầu nhìn hắn, ngữ khí hoàn toàn như trước đây cao ngạo: "Về nhà."

Tống Nghiễn ngón tay run rẩy, một cái chớp mắt chỉ cảm thấy chung quanh toàn bộ đều lâm vào một mảnh tối.

Chỉ có cô là sáng.

Trái tim bỗng hung hăng nhúc nhích.

Tống Nghiễn độ thiện cảm: 50.

Tống Nghiễn không biết mình làm sao về đến nhà.

Bà nội lo lắng không ngủ được, thấy hắn trở về từng lần một nói: "Không có việc gì liền tốt, không có việc gì liền tốt."

Khương Phỉ dỗ dành bà nội về phòng nghỉ ngơi.

Tống Nghiễn ngồi trên giường trong của mình, rõ ràng không có chiếc váy trắng kia, đệm chăn đã đổi nhưng trong mũi mùi hương hoa mai như có như không vẫn như cũ không chút kiêng kỵ cuốn tới hắn.

Trong phòng bếp truyền đến một trận tiếng vang.

Không lâu Khương Phỉ bưng một bát cháo thịt nạc bốc hơi nóng đi đến, đưa cho hắn.

Tống Nghiễn nhìn cháo, lại nhìn Khương Phỉ, môi giật giật giọng nói khàn khàn: "Cô biết làm cơm?"

"Đương nhiên, " Khương Phỉ tùy ý ngồi trên ghế bên cạnh giường hắn, "Tôi chưa từng nói qua là tôi không biết, tôi chỉ là không muốn làm."

Tống Nghiễn bình tĩnh nhìn cô, không nói gì.

"Cậu làm sao rồi?" Khương Phỉ tiến đến trước mặt hắn, giây sau nghĩ đến cái gì, cúi đầu nhìn chân của hắn, "Cậu còn có thể khiêu vũ sao? Nếu không thể tôi đi tìm người khác."

Tống Nghiễn lông mi run rẩy thuận theo ánh mắt của cô nhìn chân chính mình, trong lòng không hiểu có chút chát chát.

Hắn biết cô là vì Thẩm Phóng mới cố ý tiếp cận hắn.

Cho nên cô mới có thể nhẹ nhõm nói ra loại lời "Tìm người khác" này.

"Không muốn ăn sao?" Khương Phỉ nhìn hắn cầm cháo lại không nhúc nhích, có chút nhíu mày, "Vậy không bằng "Luyện tập" một chút. . ."

Nói xong cô làm bộ muốn tiến đến trước mặt hắn.

Tống Nghiễn lại nhanh chóng tránh cô sang một bên, sau đó cúi đầu từng ngụm ăn cháo.

Khương Phỉ nhìn Tống Nghiễn mắt buông xuống không nhìn cô nữa, như thế khoảng thời gian này Tống Nghiễn lần thứ nhất tránh cô.

Cô hừ nhẹ một tiếng quay người liền đi.

"Khương Phỉ." Tống Nghiễn gọi cô lại.

Khương Phỉ không quay đầu lại, chỉ ngừng bước chân.

Tống Nghiễn không nói nữa cầm gối trên giường đứng dậy, vượt qua Khương Phỉ đi tới ghế sa lon ở phòng khách, thật lâu gạt ra một chữ "Có thể".

Đèn tắt.

Tống Nghiễn lại một lần nữa ngủ trên ghế sa lon.

Khương Phỉ mắt nhìn bóng đen trên ghế sa lon, hạ lông mày trở lại phòng ngủ của hắn.

Nghe tiếng đóng cửa Tống Nghiễn chậm rãi mở hai mắt nhìn một mảnh u ám trước mặt.

Hắn vừa mới cự tuyệt cô chỉ vì hắn giống như. . . Không thể hoàn toàn xem "Luyện tập" chỉ là nhiệm vụ.

Hắn nhất định là bị bệnh.

Chỉ hi vọng sau khi tỉnh dậy, có thể khỏi hẳn.

Điện thoại trên bàn sáng lên.

Tống Nghiễn cầm điện thoại lên, lúc nhìn thấy tin nhắn trên màn hình thì dừng lại, tâm tư vốn xao động dần dần đóng băng.

Nguyễn Đường gửi đến:

Tống Nghiễn, Thẩm Phóng mời tớ làm bạn nhảy.

. . .

Vũ hội đón người mới là tổ chức vào buổi tối ngày thứ sáu, đây là hoạt động truyền thống của trường học.

Yến tiệc được tổ chức tại sân trường.

Bên trong yến tiệc tỏa ra ánh sáng lung linh, xung quanh có vô số món ngon mỹ vị có thể tùy ý ăn.

Buổi tối bảy giờ vũ hội bắt đầu.

Thẩm Phóng mím môi nhìn đôi nam nữ phía xa xa, sắc mặt âm trầm.

Hắn chưa từng thấy Khương Phỉ như thế, một chiếc váy đỏ trễ vai dáng người cao gầy ở trong đám đông bắt mắt như vậy, tuỳ tiện hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.

Thế nhưng bây giờ cô lại ở trong ngực Tống Nghiễn cùng hắn ăn ý khiêu vũ.

Khi trước Khương Phỉ luôn thật sớm trước nhiều ngày liền mời hắn làm bạn nhảy, thế nhưng năm nay hắn một mực đợi đến ngày cuối cùng thứ đợi đến lại là tin cô đã sớm có bạn nhảy.

"Thẩm Phóng, thật xin lỗi tớ tới muộn." Trước mặt truyền đến âm thanh nữ thở hồng hộc.

Thẩm Phóng thu hồi ánh mắt, nhìn Nguyễn Đường trước mặt, sau đó thần sắc hơi ngừng lại.

Thấy qua Khương Phỉ xinh đẹp bắn ra bốn phía lại nhìn Nguyễn Đường một thân váy trắng chỉ cảm thấy. . . Quá nhạt.

Nhạt đến trong lòng không có nửa điểm gợn sóng.

Hắn không khỏi lần nữa nhìn qua Khương Phỉ.

"Thẩm Phóng?" Nguyễn Đường không hiểu, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, sau đó thân thể mảnh mai cứng đờ.

Khương Phỉ cùng Tống Nghiễn.

Cô ta chỉ biết Tống Nghiễn cự tuyệt lời mời của cô ta, thì ra. . . Hắn đã sớm có hẹn với Khương Phỉ.

Nhìn Khương Phỉ như thế, trong lòng cô ta không phát giác được cảm thấy tự ti mặc cảm, cô ấy đẹp như vậy. . .

Bên kia Khương Phỉ cũng phát giác được cái gì quay đầu nhìn qua bên này.

Thẩm Phóng hô hấp xiết chặt , gần như lập tức nắm lấy Nguyễn Đường: "Chúng ta cũng đi khiêu vũ."

Nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Khương Phỉ.

Khương Phỉ lại chỉ nhìn Thẩm Phóng nắm lấy tay Nguyễn Đường, sau đó liền thu hồi ánh mắt.

Người đều đủ.

Cô ngẩng đầu nhìn Tống Nghiễn trước mặt, hắn tối nay mặc lễ phục dạ hội so với những công tử nhà giàu còn cao quý hơn.

Chỉ là sự chú ý của hắn lại rõ ràng không tập trung.

"Đang nhìn cái gì?" Khương Phỉ chậm rãi hỏi.

Tống Nghiễn bỗng nhiên hoàn hồn, lắc đầu: "Không có gì."

Khương Phỉ khóe mắt nhìn một bên, cười đùa nói: "Chẳng lẽ đang tìm người sao?"

Tống Nghiễn nắm lấy tay nhỏ bé của cô ngừng lại: ". . . Không phải."

Khương Phỉ ngước mắt nghiêm túc nhìn Tống Nghiễn: "Ngày đó tôi mời cậu làm bạn nhảy, cậu nói có chuyện muốn nói với tôi, chuyện kia hẳn là Nguyễn Đường cũng mời cậu đi?"

Tống Nghiễn thần sắc ngưng lại, nhìn cô gái trước mặt.

Đây là sau đêm ngày hôm trước hắn cùng cô lần thứ nhất gần như vậy.

Khương Phỉ lại tiếp tục nói: "Hôn tôi."

Tống Nghiễn cả kinh giật mình: "Cái gì?"

"Hôn tôi." Khương Phỉ lập lại lần nữa, "Tựa như trước đó "Luyện tập"."

Ánh đèn nhân vật chính người xem.

Đều đủ.

Tống Nghiễn có chút nhíu mày: "Đừng làm rộn. . ."

"Tôi rất chân thành, " Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn, "Hôn tôi."

Tống Nghiễn sửng sốt.

Hắn có thể nhìn ra cô xác thật rất chân thành.

Đây là mục đích của cô sao?

Để hắn ở trước mặt tất cả mọi người hôn cô, khiến tin đồn giữa hai người càng chắc chắn.

Hay vẫn như cũ là vì Thẩm Phóng?

"Khương Phỉ. . ."

Khương Phỉ đánh gãy hắn: "Cậu chưa bao giờ cơ tư cách nói "Không"."

Tống Nghiễn sắc mặt khẩn trương, đáy mắt ẩn ẩn hiện lên sự khuất nhục cùng tức giận.

Thật lâu sau hắn cam chịu cúi người đôi môi hơi lạnh hôn lên trên môi của cô, như lúc trước ăn ý luyện tập, cô ngửa đầu đáp lại.

Có ánh đèn từ trên thân hai người đảo qua, xung quanh một mảnh xôn xao.

Thẩm Phóng sắc mặt trắng bệch mà nhìn một màn này.

Trước đó hắn có thể lừa mình dối người nói với bản thân, Khương Phỉ thích mình tám năm cô thậm chí còn chủ động hôn hắn cô đối với hắn nhất định là còn tình cảm.

Thế nhưng bây giờ, hình ảnh Tống Nghiễn hôn Khương Phỉ, lại đem tất cả ảo tưởng của hắn đều đâm thủng.

Lửa giận trong lòng khắc chế không được Thẩm Phóng bỗng nhiên đẩy đám người ra sải bước đi lên phía trước hốc mắt đỏ ngàu.

Trong đám người vài tiếng thét lên cùng kinh hô.

Thẩm Phóng một phát bắt được cổ áo Tống Nghiễn, một quyền gắt gao nện trên

gương mặt của hắn, thở hổn hển nói: "Tống

Nghiễn đại gia cậu!"

Tống Nghiễn lảo đảo, khoang miệng gần như lập tức hiện lên một mùi máu tươi.

Hắn khẽ nhíu mi tâm nhìn Thẩm Phóng, vừa muốn mở miệng.

Một bên đột nhiên truyền đến một tiếng khóc nức nở giọng của nữ sinh: "Tống Nghiễn?"

Tống Nghiễn thân thể ngưng lại, quay đầu nhìn lại.

Nguyễn Đường gắt gao cắn môi, đỏ mắt nhìn hắn, sau đó quay người xông ra khỏi đám người, muốn chạy ra cổng, chân lại mềm nhũn ngã trên mặt đất. Cô ta cự tuyệt người xung quanh đỡ, tự mình đứng lên, trên đầu gối một mảnh trầy da, cô lau nước mắt trên mặt chạy ra ngoài.

Tống Nghiễn đầu ngón tay ngừng lại, bước chân giật giật.

Giây sau, bên tai một tiếng nói nhẹ vang lên. .

Tống Nghiễn dừng lại, Khương Phỉ nhìn hắn: "Tống Nghiễn, đêm nay cho cậu nghỉ."

________________________

Như đã hứa vì hôm qua đăng thiếu chương nên hôm nay tớ tặng một chương cho các cậu nè.