Chương 618: Oán khí của nữ phụ (15)

Xe càng đến gần Thanh Thủy trấn, phong cảnh cũng từ đó mà càng thêm đẹp mắt và nguyên sơ.

Ngủ hẳn ba tiếng trên máy bay nên lúc ở trên xe Lăng Vu Đề cũng không ngủ.

Quay đầu nhìn Mặc Thời đang ngồi ở ghế lái một cái: "Cậu đã có bằng lái xe ba năm rồi sao?"

Vẫn chưa tròn 18 tuổi thì theo pháp luật vẫn chưa được cấp bằng lái xe đâu!

Đã có ba năm vậy là hắn học lái xe từ năm mười bốn tuổi.

Tuy rằng cũng không kỳ quái lắm nhưng thân là hành khách cô có chút yên tâm!

Rõ ràng là có tài xế nhưng Mặc Thời lại cố tình đuổi tài xế đi còn nói cái gì mà "chú vất vả rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi"......

Vì an toàn của bản thân, ngay từ đầu Lăng Vu Đề đã tỏ ý cự tuyệt.

Cuối cùng Mặc Thời ra điều kiện hắn sẽ trở về sau một ngày làm trao đổi, Lăng Vu Đề mới đáp ứng rồi để cho hắn cầm lái.

Cũng tốt, làm trao đổi này thì về sau cô cũng có thể thanh tịnh một chút.

"Yên tâm đi, sẽ không để cô chết."

Lăng Vu Đề:......

Nhìn bộ dáng Mặc Thời vẫn tươi cười xán lạn như vậy, Lăng Vu Đề bĩu môi, vẻ mặt tươi cười này của Mặc Thời là trời sinh sao? Hình như cô cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt khi Mặc Thời không cười!

——

Tới Thanh Thủy trấn đã hơn 4 giờ chiều, Thanh Thủy trấn là một thị trấn rất nhỏ, tuyệt đối sẽ không có du khách này nọ đến đây du lịch.

Người trưởng thành ở Thanh Thủy trấn người đa số đều đi đến nơi khác để làm việc, có người cả năm cũng chỉ có lúc đến lễ Tết mới trở về một lần. Còn một số còn lại thì có một chút năng lực kinh tế thì liền trực tiếp dọn đi khỏi đây.

Bây giờ không có lễ không có dịp gì cả, nhìn Thanh Thủy trấn có vẻ rất quạnh quẽ.

Trước tiên Lăng Vu Đề đi thăm thầy cô giáo cũ, cũng may những thầy cô từng dạy Tôn An Tình và cả thầy hiệu trưởng đến nay vẫn còn dạy ở đây.

Tặng đặc sản, hỏi thăm về sức khỏe của bọn họ một chút.

Còn được hiệu trưởng giữ lại ăn một bữa tối, ăn xong Lăng Vu Đề mới mang theo Mặc Thời đi đến nhà trọ duy nhất ở Thanh Thủy trấn nghỉ ngơi.

"Chỗ này nhỏ, nếu cậu không thích thì đi đến K thị ở đi."

Thật ra chính Lăng Vu Đề cũng có chút ghét bỏ hoàn cảnh nơi này, chẳng qua cô vẫn là người có sức chịu đựng tương đối cao.

Nhà cũ của Tôn An Tình đã nhiều năm như vậy không có ai ở, bây giờ khẳng định là không thể ở được nữa, cô chỉ có thể ở lại nhà trọ trên trấn.

Còn việc trở về thôn để thăm họ hàng, vẫn nên là chờ đến sáng mai rồi đi.

"Không sao, không vấn đề gì. Tình Tình có thể ở được thì tôi cũng có thể!"

Phòng trọ không lớn, trong phòng có 2 giường đơn, trên sàn nhà ngay cả thảm cũng đều không có.

TV là TV kiểu cũ, lại thêm một bộ bàn ghế ra thì không còn gì nữa.

Làm người khác không có cách nào tiếp thu chính là phòng tắm!

Nếu không phải Lăng Vu Đề muốn ở lại đây, hắn khẳng định sẽ không tới những nơi quỷ quái như này!

"Ừm ~ vậy được rồi, vậy cậu trở về phòng của cậu đi, tôi muốn tắm rửa đi ngủ."

Nói xong, Lăng Vu Đề liền trực tiếp đẩy Mặc Thời ra ngoài.

Lăng Vu Đề cũng lười đi để ý tới việc Mặc Thời tiếp thu hoàn cảnh nơi này như thế nào, cô tắm rồi liền lên giường ngủ.

Thật là may mắn cô không có thói ở sạch gì đó, nếu không với hoàn cảnh như này, khẳng định là muốn phát điên!

Ngồi máy bay sau đó lại ngồi xe, xong rồi vẫn luôn ngồi tiếp chuyện mọi người cả một ngày, Lăng Vu Đề có chút mệt mỏi, vừa nằm lên giường liền ngủ thϊếp đi.

Điện thoại đặt ở một bên gối chợt có ánh sáng lóe lên, trên màn hình hiện lên thông báo có một tin nhắn mới——

Sáng hôm sau, Lăng Vu Đề mở cửa phòng ra liền nhìn Mặc Thời đang ôm cánh tay ngồi xổm dựa vào tường trước phòng cô.

Mặc Thời nhìn có vẻ như đã ngủ rồi, ngay cả việc Lăng Vu Đề mở cửa ra cũng không hề hay biết.

Lăng Vu Đề giật mình, ngồi xổm xuống nhìn Mặc Thời.

"Tôn An Tình, bị một đứa trẻ 17 tuổi thích có cảm giác như thế nào? Có cảm thấy bản thân trẻ đi mười tuổi không?" Lăng Vu Đề trêu ghẹo nói.

Tôn An Tình có chút cạn lời, nếu Lăng Vu Đề có thể nhìn thấy vẻ mặt của cô bây giờ thì khẳng định cô sẽ lườm Lăng Vu Đề một cái thật dài.

Cô không hề cảm thấy trẻ hơn mười tuổi mà chỉ cảm thấy rất áp lực.

Dù sao thì đối phương vẫn còn là vị thành niên, còn cô thì đã chết......

Đọc được suy nghĩ của Tôn An Tình, Lăng Vu Đề có chút oan ức, cô chỉ muốn đùa một chút thôi mà.

Nâng chân lên đá vào chân Mặc Thời: "Này, tỉnh dậy đi."

"Ưm ~" Mặc Thời nhíu nhíu mi, mở to mắt.

Ngẩng đầu nhìn thấy Lăng Vu Đề, trên mặt hắn lập tức liền tràn đầy tươi cười: "Chào buổi sáng, Tình Tình!"

Mặc Thời từ trên mặt đất đứng lên, có thể là bởi vì hắn ngồi xổm lâu nên dẫn tới chân đột ngột đứng không được, chỉ có thể nhăn mặt đỡ tường.

Lăng Vu Đề nén cười, hỏi Mặc Thời: "Sao cậu có phòng không ngủ lại chạy tới ngồi trước cửa phòng tôi làm gì? Mà cậu ngồi xổm ở chỗ này từ lúc nào vậy?"

"Ưm~" Mặc Thời khom lưng bóp bóp vào cẳng chân của mình: "1 giờ sáng liền ra đây. Tôi thấy cửa phòng hơi lỏng lẻo, không yên tâm để cô ngủ một người ......"

Chậc chậc ~ đến khổ nhục kế này cũng dùng đến......

Lăng Vu Đề đoán Mặc Thời chắc là chịu không nổi việc ngủ ở trong căn phòng nhỏ kia, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó!

Huống chi người giống như Mặc Thời, khẳng định sinh ra bất phàm, sao có thể từng trải qua những hoàn cảnh như bây giờ!

Lăng Vu Đề cũng không vạch trần Mặc Thời, chỉ là "à" một tiếng, sau đó về phòng lấy vali.

Mặc Thời bóp bóp chân một chút lại vội vàng đi vào giúp Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề nhìn Mặc Thời một cái, nhún nhún vai, trực tiếp cầm túi xách đi ra khỏi phòng.

Kế hoạch của hôm nay chính là trở về Phố Điền thôn. Đi thăm một số ông bà họ hàng, hỏi thăm một chút những người đã từng che chở cho Tôn An Tình lớn lên——

Tới cửa thôn Phố Điền thôn, mấy năm nay đường sá cũng được làm lại khá tốt, trước kia không thể lái xe vào thôn nhưng bây giờ thì ngon lành rồi.

"Tình Tình, đây là nơi cô từng sống lúc nhỏ sao? Thật đẹp!" Mặc Thời thật lòng tán thưởng một câu.

Lăng Vu Đề gật gật đầu: "Đúng là rất đẹp!" Non xanh nước biếc, không khí cũng rất trong lành.

Nhà của Tôn An Tình nằm ở giữa thôn, Lăng Vu Đề muốn đi về nhà trước, sau đó lại đi thăm họ hàng sau.

"Quê nhà đã thay đổi rất nhiều." Tôn An Tình nói.

Cô đã mười năm chưa trở về Phố Điền thôn, hiện tại trở về đã là cảnh còn người mất.

Một ông lão gầy gò đi qua xe của hai người, hơi tò mò mà nhìn Lăng Vu Đề và Mặc Thời nhiều thêm vài lần.

"Ông Lý!" Lăng Vu Đề gọi ông lão một tiếng.

Thấy Lăng Vu Đề gặp người quen, Mặc Thời đem xe ngừng lại.

Lão Lý nghe tiếng gọi liền quay đầu nhìn lại không nhận ra Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề mở cửa xe từ trên xe xuống dưới, cô cười chỉ vào chính mình: "Con là con gái của Tôn Nham. Con là Tình Tình đây!"

"À...... À, Tình Tình! Ai da! Cũng lâu rồi chưa thấy con trở về!" Lão Lý lúc này mới nhận ra Lăng Vu Đề, dù sao cũng là người mà mình nhìn thấy từ nhỏ lớn lên.

Nhìn mặt Lăng Vu Đề, Lão Lý lại không nhịn được nói: "Ta đã không nhận ra con luôn rồi, lớn lên còn xinh đẹp hơn lúc nhỏ rất nhiều!"

Lăng Vu Đề khiêm tốn cười cười, cùng Lão Lý nói chuyện vài câu, Lăng Vu Đề xoay người từ trong xe lấy ra hai túi đặc sản đưa cho Lão Lý.

Lão Lý từ chối đưa đẩy một hồi cũng đành tiếp nhận.

Nhìn Mặc Thời đang mỉm cười đứng bên cạnh Lăng Vu Đề, Lão Lý liên tục gật đầu: "Tình Tình, bạn trai của con cũng không tồi nha! Nhìn rất tuấn tú!"

*

Ước gì có thật nhiều saooo