Chương 619: Oán khí của nữ phụ (16)

Thấy Lão Lý hiểu nhầm Mặc Thời là bạn trai của cô, Lăng Vu Đề há mồm liền muốn giải thích.

"Lão Lý quá khen, con cảm thấy lúc Lão Lý còn trẻ chắc chắn là một nam nhân tuấn tú lịch sự phong độ nhẹ nhàng!"

Mặc Thời cười khanh khách, ước gì tất cả mọi người đều xem hắn là bạn trai của Lăng Vu Đề.

Lão Lý chưa từng đọc sách học chữ, ông hoàn toàn không hiểu tuấn tú lịch sự phong độ nhẹ nhàng có nghĩa là gì!

Nhưng mà nhìn vẻ tươi cười trên tiểu tử này, ông biết tiểu tử này khẳng định là đang khen ông!

Tạm biệt Lão Lý xong, Lăng Vu Đề cùng Mặc Thời lên xe, tiếp tục đi về hướng nhà Tôn gia.

Ở trên xe, Lăng Vu Đề thường nghiêng đầu nhìn Mặc Thời, ánh mắt quái dị.

"Tình Tình, cô nhìn tôi như vậy làm gì?" Mặc Thời sờ sờ mặt, còn tưởng rằng trên mặt mình đang dính thứ gì.

Mày Lăng Vu Đề hơi nhăn lại: "Tôi đã bảo cậu gọi là chị rồi cơ mà!"

"Tôi hỏi cậu, sao cậu lại có thể hiểu được tiếng Thanh Thủy? Không chỉ hiểu, cậu còn nói được nữa!"

Lúc nãy Lão Lý và nàng đều nói tiếng Thanh Thủy, nếu không phải có ký ức của Tôn An Tình, Lăng Vu Đề bảo đảm ngay bản thân cũng khẳng định nghe không hiểu!

Mặc Thời này, chẳng lẽ cũng là người ở Thanh Thủy trấn?

Mặc Thời trả lời: "À, bởi vì trước kia tôi có quen biết một vị bạn học người Thanh Thủy, cho nên có học được vài câu."

Hắn có thể nói bởi vì biết Tôn An Tình là người Thanh Thủy cho nên mới đi học tiếng Thanh Thủy sao?

Đối với câu trả lời của Mặc Thời, Lăng Vu Đề nửa tin nửa ngờ. Bởi vì cẩn thận nghe thì khẩu âm của Mặc Thời cũng không chuẩn lắm.

Ngồi xe khoảng năm phút thì Lăng Vu Đề bảo Mặc Thời dừng xe ở ven đường.

Hai người xuống xe, đứng ở ven đường, cô nhìn về cách đó không xa nói với Mặc Thời: "Đi xuyên qua bờ ruộng này liền đến nhà ta rồi."

Lúc trước khi ba Tôn vẫn còn sống, Tôn gia ở Phố Điền thôn tuy rằng không tính là giàu có nhưng cũng không phải nghèo hèn gì.

Nhà hai bằng tầng gạch, tuy rằng bên ngoài không có lát gạch men nhưng lúc xưa như vậy thì đã là không tồi rồi.

Bây giờ ruộng lúa đều thay đổi dạng, trực tiếp dùng xe tới thu hoạch, hoàn toàn không cần nhiều nhân lực tới thu hoạch.

Lúc này vừa mới thu xong đợt lúa đầu tiên, ruộng lúa trụi lủi một mảnh, cũng không có nước.

Nàng mang theo Mặc Thời đi lên bờ ruộng có đắp xi măng, vẫn luôn hướng về phía ngôi nhà quen thuộc kia mà đi đến.

Vốn Lăng Vu Đề còn tưởng rằng nhiều năm như vậy không trở về, bên ngoài nhà chắc hẳn là cỏ dại mọc thành cụm.

Nhưng cũng không có!

Chẳng những không có, ở ngoài sân còn có l*иg gà gì đó, mấy con gà nhàn nhã đi tới đi lui.

Cửa lớn của nhà cũng mở, ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng hai, trên đó có phơi rất nhiều quần áo, có đồ nam, đồ nữ, ngoài ra còn có đồ của trẻ con nữa.

Lăng Vu Đề hơi hơi nhướng mày, ban nãy cô đứng ở xa nhìn đến chỉ là cho rằng bản thân hoa mắt nhìn lầm.

Không nghĩ tới là thật ......

Cô không nhớ ra chuyện Tôn An Tình từng tìm người đến ở trông nhà đấy.

Nói cách khác, có người không có sự đồng ý của cô đã vào nhà Tôn gia ở!

A ~ thật đúng là không khách khí chút nào!

Chịu đựng tức giận trong lòng, Lăng Vu Đề nhấc chân đi đến sân nhà.

Buộc ở cổng lớn là một con chó khá hung dữ, mắt nó lộ ra uy hϊếp, tựa hồ như muốn phá dây lại đây cắn người.

Mặc Thời tiến lên một bước, đem Lăng Vu Đề bảo vệ ở phía sau mình.

Lúc này, một cô gái trẻ tuổi ôm một đứa trẻ đi ra.

"Các ngươi là ai?" Cô gái chau mày, vẻ mặt phòng bị.

Cô mặc một cái váy liền màu tím, diện mạo thực bình thường, trong giọng nói mang theo khẩu âm Phố Điền thôn, hẳn là người của Phố Điền thôn.

Nhưng mà cô gái này, Tôn An Tình tựa hồ cũng không hề quen biết.

Lăng Vu Đề đẩy Mặc Thời ra, cô bước lên phía trước, đang định hỏi cô gái này là ai thì....

"Ai tới vậy?" Phía sau truyền đến một giọng nói, làm Lăng Vu Đề cả người chấn động.

Giọng nói này......

"Mẹ, con cũng không quen biết bọn họ." Cô gái trả lời một câu.

Lăng Vu Đề xoay người, trước mặt là một bà cô cõng một cái sọt, trong sọt chứa đầy khoai lang.

Bà thoạt nhìn như đã hơn 60 tuổi, mặt đầy nếp nhăn, tóc cũng gần như bạc trắng hết cả.

Lưng bà hơi hơi cong, nâng đầu nhìn Lăng Vu Đề.

"Các cô tìm ai?" Bà hỏi.

Bà nhìn Lăng Vu Đề, ánh mắt xa lạ.

"Tôi tìm ai sao?" Lăng Vu Đề câu môi cười lạnh.

Cô nghiêng đầu nhìn Mặc Thời: "Gọi điện thoại tìm người tới, tôi muốn phá dỡ căn nhà đó!"

Ngữ khí của Lăng Vu Đề kiên định, ai cũng cảm thấy không thể xía vào.

"Được." Mặc Thời giống như đã sớm liệu rằng Lăng Vu Đề sẽ làm như vậy.

Hoặc là hắn đã sớm biết việc nhà của Tôn gia bị người khác đến chiếm ——

Nghe thấy Lăng Vu Đề nói muốn phá dỡ căn nhà, cô gái bế đứa trẻ và bà cô có chút nóng nảy.

"Các cô rốt cuộc là người nào?! Dựa vào cái gì mà muốn phá dỡ căn nhà của ta!?" Bà buông sọt, đi đến dưới mái hiên đứng chung một chỗ với cô gái đang bế đứa nhỏ.

Mặc Thời đã cắt đứt điện thoại, nói với Lăng Vu Đề, 30 phút sau sẽ có người đến.

Lăng Vu Đề không lập tức theo tiếng, chỉ nhìn bà cô kia.

Trong trí nhớ của Tôn An Tình, người kia vốn là một người rất từ ái. Bây giờ lại biến thành một người phụ nữ mặt đầy ưu sầu, tính tình cũng trở nên thô lỗ giống như oán phụ vậy.

Dù cho năm tháng có trôi đi, ở trong lòng Tôn An Tình, bà vẫn luôn là một vết sẹo khắc sâu.

Cho dù hai mươi mấy năm không gặp mặt nhưng giọng nói và cả dáng điệu tướng mạo của bà, Tôn An Tình vẫn nhớ kỹ.

Dù cho bà so với năm xưa có thay đổi lớn cỡ nào thì ngay ánh mắt đầu tiên cô liền có thể nhận ra.

"Lưu Tú, bà chắc chắn đây là nhà của bà chứ?! Đem nhà của Tôn gia trở thành nhà của mình, bà không thấy hổ thẹn sao?!"

Lưu Tú bị lời nói của Lăng Vu Đề làm cho hoảng sợ: "Cô...... Cô là......"

"Tôn An Tình!" Lăng Vu Đề gợi lên khóe môi, lạnh lùng cười.

Cô cũng không nghĩ tới, Lưu Tú cũng dám ở lại Tôn gia!

Nữ nhân ở bên cạnh gọi bà ta là mẹ, vậy thì hoặc là con gái của bà ta hoặc là con dâu.

A ~ dìu già dắt trẻ vào nhà Tôn ở thì cô tình nguyện đem nơi này san thành bình địa, cũng không cho phép những người này ở lại!

"A...... Mày, mày là Tình Tình?! Mày......" Lưu Tú trừng lớn đôi mắt nhìn Lăng Vu Đề, giống như là xác nhận diện mạo của Lăng Vu Đề.

"Cứ nói nhao nhao lên? Ồn cái gì mà ồn?! Có để người khác ngủ không vậy!?"

Một giọng nói không kiên nhẫn ở ban công tầng hai vang lên, mấy người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.

Đứng trên đó là một chàng trai khoảng 22 tuổi, cũng có chút đẹp trai.

Chỉ là khí chất của hắn đem toàn bộ vẻ đẹp trai của hắn hoàn toàn che dấu, làm người khác liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn là một nam nhân hoàn toàn đáng khinh!

Nhìn kỹ thì cũng cùng Tôn An Tình có vài phần tương tự.

Như vậy không cần đoán, chàng trai này nhất định là đứa con trai do Lưu Tú cùng Trần Cương- người đàn ông độc thân mang theo bà ta chạy kia sinh ra!

Cho dù không mang theo cảm xúc Tôn An Tình, Lăng Vu Đề đối với người nam nhân này cũng không có hảo cảm, vừa thấy chính là một người không làm việc đàng hoàng cà lơ phất phơ.

"Con trai, mau xuống đây!" Lưu Tú kêu lên, trong giọng nói thế nhưng mang theo vui sướиɠ.

*

Ôi tui đi ngủ đâyyy