Chương 621: Oán khí của nữ phụ (18)

Bên ngoài có ba chiếc xe chuyên dỡ nhà dừng ở trước cổng nhà.

Một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen đi tới, ông nhìn Mặc Thời, vẻ mặt cung kính chào.

"Thiếu gia, xe đã tới."

Mặc Thời gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề.

Người đàn ông thấy Mặc Thời nhìn Lăng Vu Đề, ông lại gật đầu chào Lăng Vu Đề: "Xin chào Tôn tiểu thư!"

Lăng Vu Đề tạm thời cũng không tò mò vì sao người đàn ông này lại gọi Mặc Thời là thiếu gia, cũng không suy nghĩ đến việc vì sao xe lại đến được đây nhanh như vậy.

Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, xoay người nhìn Lưu Tú: "Tôi đã nói cho các người 20 phút, bây giờ chỉ còn có mười phút. Mười phút sau......"

Vợ của Trần Lương Khôn giống như bị dọa sợ, cô ôm đứa bé chạy vào phòng, chỉ chốc lát sau liền cầm một cái túi xách chạy ra.

Cô nhìn Trần Lương Khôn nhỏ giọng nói: "Chồng à, bọn họ nhiều người như vậy, chúng ta đi thôi!"

Xác thật là rất nhiều người, tới đây chẳng những có ba gã tài xế cùng người đàn ông trung niên còn có mười mấy vệ sĩ cường tráng.

Trần Lương Khôn cũng chỉ là một người nhát gan sợ phiền phức, liền ngay cả ba mẹ mình cũng không chờ, mang theo vợ con liền chạy.

Trần Cương cũng muốn chạy nhưng nghĩ tới việc nhà trước kia của ông ta đã bị sụp, bây giờ ngôi nhà này mà bị phá dỡ thì liền không chỗ ở.

Cho nên ông ta gạnh cổ trừng Lăng Vu Đề: "Tình Tình đúng không!? Nói như thế nào con cũng gọi ta một tiếng ba chứ, ta......"

"Câm miệng!" Lăng Vu Đề đột nhiên quát lớn Trần Cương.

Cô nhìn Trần Cương, ánh mắt lạnh lẽo: "Nếu không muốn tôi ngay lập tức xử lý ông thì ngay lập tức im miệng! Càng đừng nói đến loại lời nói như ông vừa nói ban nãy!"

Một người đàn ông như vậy, làm sao xứng làm cha dượng của cô! Làm sao xứng để cô gọi ông ta một tiếng ba chứ!?

Cảm xúc của Lăng Vu Đề ngay tại lúc nhìn thấy Lưu Tú kia đã bị Tôn An Tình ảnh hưởng rồi mà cô lúc này đã là Tôn An Tình.

Trần Cương là một gã đàn ông lùn lại gầy, vốn dĩ chưa từng trải qua sự đời, bị khí thế của Lăng Vu Đề uy áp, chân cũng có chút nhũn ra.

Không nghĩ tới, tiểu nhà đầu vừa nhát gan lại ít nói kia đã trưởng thành đến như bây giờ!

Lưu Tú cũng hoàn toàn không thể tin được, lúc này người đứng ở nơi đó giống như cô gái trên mây lại là con gái của bà!

"Không thu thập đồ sao? Vậy quên đi!"

Lăng Vu Đề nhìn Mặc Thời một cái, Mặc Thời hiểu ý, phất tay bảo người bắt đầu làm việc.

"Tình Tình, chúng ta tạm lánh qua một bên thôi." Mặc Thời ôm bả vai Lăng Vu Đề.

"Ừ." Lăng Vu Đề gật gật đầu, bởi vì tâm tình, cho nên cô cũng bỏ qua cái động chạm của Mặc Thời.

Đi theo Mặc Thời đi tới nơi an toàn, Trần Cương cùng Lưu Tú cũng bị bảo tiêu kéo đến một bên. Con chó buộc ở cửa cũng bị người kéo đến một bên.

Nhìn xe phá dỡ tới gần nhà, Trần Cương lại không dám nói chuyện với Lăng Vu Đề nên liền đẩy Lưu Tú đi.

"Đó là con gái của bà, bà lại không đi ngăn cản nhà liền thật sự bị phá dỡ đấy! Bà bảo chúng ta phải ở nơi nào đây?!"

Lưu Tú do dự một chút, vẫn là bước đến gần Lăng Vu Đề.

"Tình Tình, dù cho con không nhớ mẹ...... Không nhớ ta, con cũng không thể đem nhà của Tôn gia phá dỡ đi chứ! Đây chính là do ba và anh trai ngươi cực khổ......"

Nghe Lưu Tú nói, làm Lăng Vu Đề nhìn bà ta một cái: "Bà cũng biết đây là nhà do ba và anh cực cực khổ khổ ở khu mỏ lấy quặng kiếm tiền xây nên sao?"

Trên mặt Lưu Tú mang theo hổ thẹn, lúc đó sau khi ba Tôn và con trai chết, tuy rằng bà khổ sở cũng xác thật là rất dụng tâm mà chiếu cố bà nội Tôn cùng Tôn An Tình.

Nhưng mà những ngày tháng kia quá cực khổ! Mỗi ngày đều giống như là không nhìn ra hy vọng vậy. Bà cũng không biết tương lai sẽ như thế nào!

Khi đó, bà vẫn chưa đến 40 tuổi, một gia đình đột nhiên đã không có chồng chống đỡ, bà thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ!

Sau đó thì bà cùng Trần Cương qua lại......

Bà biết là bà ích kỷ, chẳng những cùng Trần Cương chạy, còn mang theo mấy trăm đồng duy nhất trong nhà đi.

Bởi vì lúc ấy Trần Cương cũng không có tiền, lúc ấy Trần Cương nói, sẽ mang bà đi vào thành phố làm công, sống những ngày tốt đẹp......

Không sai, Lưu Tú chính là ích kỷ!

Nếu bà để lại mấy trăm đồng tiền kia bỏ lại trong nhà thì vẫn được, hoặc là nhiều năm như vậy, gửi một chút tiền về cũng được!

Nếu không phải Tôn An Tình mạng lớn và bà nội Tôn thường nhường đồ ăn cho Tôn An Tình thì có lẽ Tôn An Tình chưa tới vị thành niên đã đói chết hoặc vì lạnh mà chết rồi!

Mà Lưu Tú thì sao? Bà ta giống như là bốc hơi khỏi thế gian.

"Chúng ta...... Chúng ta không có chỗ ở, mới nghĩ tới việc ở lại nơi này. Cùng lắm thì, chúng ta dọn ra, không ở nơi này nữa." Lưu Tú nói.

"Dọn ra?"

"Ừ, dọn ra" Lưu Tú gật gật đầu, cho rằng cùng Lăng Vu Đề thương lượng sẽ còn có đường sống.

Lăng Vu Đề nhìn Lưu Tú, người phụ nữ này đã già như vậy rồi, người trong trí nhớ cùng người hiện tại trước mặt thật sự khác biệt thật lớn.

Tôn An Tình không biết chính mình giờ khắc này rốt cuộc là có tâm trạng gì, cô cảm thấy bản thân thực đáng thương, thật sự rất đáng thương......

Lăng Vu Đề cong lưng nhìn thẳng vào Lưu Tú, khóe miệng nâng lên.

"Đừng cho là tôi không biết, bà chính là muốn gạt tôi nói sẽ dọn ra đi ở chỗ khác nhưng chờ tôi đi rồi thì các người sẽ lại dọn về đây ở. Lưu Tú, đôi mắt của bà đã bán đứng tâm tư của bà!"

Lưu Tú ngẩn ra một chút, không nghĩ tới suy nghĩ của chính mình đã bị Lăng Vu Đề nhìn ra.

Bà ta nghĩ đến việc Lăng Vu Đề khẳng định sẽ không có khả năng ở lại Phố Điền thôn mãi, đến lúc đó bọn họ sẽ lại trở về đây ở......

"Tình Tình, chúng ta thật sự là không có chỗ ở, nhà chú Trần của con đã bị sập rồi, con xem ban nãy con cũng mới vừa làm bị thương tay của em trai nữa.."

"Mẹ biết con hận mẹ nhưng con xem ở việc mẹ đã cực cực khổ khổ sinh con ra mà thương xót nương tay một chút được không?"

Lưu Tú cầu xin, Lăng Vu Đề lại không hề có chút xao động nào.

Nếu người lạ nhìn thấy tình cảnh này khẳng định sẽ cảm thấy Lăng Vu Đề là một người ác độc.

Lúc này xung quanh nhà của Tôn gia có không ít thôn dân vây xem, lớn tuổi đều nhìn ra là giả. Nhỏ tuổi thì liền cho rằng Lăng Vu Đề là một người độc ác.

Lăng Vu Đề thực bình tĩnh hỏi: "Nói đủ chưa?"

Lưu Tú dừng một chút: "Mẹ......"

"Vậy đến lượt tôi nói!"

"Thứ nhất, đây là nhà của Tôn gia, tôi Tôn An Tình là hậu nhân duy nhất của Tôn gia, tôi có tất cả quyền chi phối cả ngôi nhà này!"

Dỡ phá nhà cũng không phải là ý của Lăng Vu Đề mà là ý của Tôn An Tình.

Dù sao sau này cô cũng sẽ không trở lại, lại qua chục năm nữa, cái nhà này cũng sẽ sập.

So với việc giữ lại, còn không bằng tận mắt nhìn thấy nó bị phá dỡ, để những người này không có cách nào đến đây!

"Thứ hai, bà xác thật đã sinh ra ta nhưng nếu có thể nói ta thật hy vọng ngươi đem ta sinh ra liền bóp chết đi!"

Tôn An Tình không ngừng một lần nghĩ, nếu lúc trước cô không có đi vào thế giới này tốt?

Vậy cô liền sẽ không gặp được Hạ Hàm Vũ, càng sẽ không gặp được Mai Đóa Đóa, trở thành bàn đạp......

"Thứ ba, tôi cho các người hai mươi phút thu thập đồ vật đã là rất tình cảm rồi, là do chính các người không thu thập, trách ta sao?"