Chương 622: Oán khí của nữ phụ (19)

Vốn dĩ Lăng Vu Đề muốn lập tức ra tay, không muốn tốn thời gian vì loại người này một giây phút nào nhưng Tôn An Tình vẫn là quá mềm lòng.

Hừ, Lăng Vu Đề không hề nhìn Lưu Tú, gật đầu với lái xe.

Người lái xe múc hiểu ý liền dùng xe dỡ nóc nhà ra ——

Xe đã vào việc rồi, Trần Cương và Lưu Tú muốn ngăn cũng ngăn không được.

Không biết Trần Cương ở bên tai Lưu Tú nói gì đó mà một lúc sau, đôi mắt Lưu Tú xoay chuyển, bắt đầu quỳ rạp trên mặt đất kêu khóc, bắt đầu la lối khóc lóc lăn lộn.

Thôn dân chung quanh thấy thế liền chỉ chỉ trỏ trỏ vào đám người Lăng Vu Đề, bởi vì âm thanh phá dỡ khá lớn, cho nên Lăng Vu Đề cũng không nghe thấy những thôn dân đó đang nói gì.

Cô lạnh lùng mà nhìn Lưu Tú đang kêu gào trên mặt đất, phảng phất như đang nhìn một người xa lạ.

Người Mặc Thời mang đến rất có hiệu suất, chỉ một giờ sau, toàn bộ nhà của Tôn gia đã bị san thành bình địa.

Lưu Tú gào càng lớn, nói cái gì mà bản thân có bao nhiêu bao nhiêu tiền đặt ở trong phòng còn chưa lấy ra, còn có bao nhiêu đồ vật đáng giá ở trong phòng khách chưa lấy ra.

Không cần dùng đầu để nghĩ cũng biết mục đích Lưu Tú nói như vậy để làm gì.

Lăng Vu Đề thấy người quen trong thôn cơ hồ đều tới rồi, liền đúng lúc mang theo Mặc Thời đi tặng đặc sản.

Quen thì chào hỏi một chút, không quen thì gật đầu mỉm cười.

Lăng Vu Đề lúc này cùng với người lạnh lùng ban nãy quả thực giống như hai người khác nhau vậy.

Đống đặc sản cô mua đặc sản về đều đã tặng hết rồi, nhà cũng đã bị phá dỡ.

Lăng Vu Đề đứng ở nơi đó hướng về những người đã từng giúp đỡ Tôn An Tình và bà nội Tôn nói lời cảm ơn.

Quay đầu lại nhìn thấy căn nhà đã trở thành một đám phế tích, Lăng Vu Đề liền nói với Mặc Thời: "Đi thôi."

Thấy Lăng Vu Đề muốn chạy, Lưu Tú không khóc lóc nữa, bò dậy chạy đến trước mặt Lăng Vu Đề, chặn cô lại.

"Tôi tốt xấu gì cũng là mẹ của cô, hôm nay cô nhất định phải...... phải......"

"Phải làm gì? Đòi tiền?" Lăng Vu Đề hỏi.

Nghe đến tiền, đôi mắt của Lưu Tú và Trần Cương bên cạnh đều sáng lên.

Hai ánh mắt tham lam giống nhau, làm cho Lăng Vu Đề cực kỳ chán ghét, đồng thời đối với Lưu Tú càng thêm thất vọng.

"A ~ đòi tiền thì phải nói thẳng ra chứ!" Vẻ mặt Lăng Vu Đề tỏ vẻ có chút bất ngờ.

Lưu Tú và Trần Cương không nói gì nhưng vẻ mặt kia đã trả lời hết tất cả.

Lăng Vu Đề cười, khẽ lắc đầu, giống như nghĩ đến chuyện buồn cười gì đó, Lăng Vu Đề cười một lúc lâu mới ngừng lại được.

Cô đi đến bên người Lưu Tú, vỗ bả vai của bà ta: "Thật là may mắn là ngoại trừ ngoại hình có chút giống bà thì còn lại tôi đều giống ba, nhất là tính cách."

Lưu Tú vẫn chưa thực sự hiểu ẩn ý trong câu nói của Lăng Vu Đề thì Lăng Vu Đề lại nói tiếp: "Muốn tiền thì rất dễ, nhìn thấy những người đó không?"

"Các người muốn bao nhiêu tiền? Tôi sẽ suy nghĩ một chút quy theo giá bồi thường, sau đó để cho bọn họ dựa theo mức giá bồi thường mà giúp đánh các người bị thương hoặc là đánh cho tàn phế, sau đó đưa đến bệnh viện."

Lời nói của Lăng Vu Đề làm Lưu Tú và Trần Cương đều thực sự sợ hãi, những người này đều là xã hội đen. Không sợ mới là lạ!

Nhìn thấy Lăng Vu Đề vừa nói xong liền bước về phía đám người to con kia, hai người họ vội vàng lui ra phía sau không dám nói tiếp nữa.

Hiện tại là xã hội pháp trị, nơi này lại có nhiều thôn dân như vậy vây xem! Lăng Vu Đề dù muốn làm gì, cũng sẽ không ở ngay lúc này thật sự làm ra chuyện gì.

Lại còn có một Tôn An Tình thiện lương, nể tình mẫu tử nên Lăng Vu Đề cũng dừng tay.

Lưu Tú vốn dĩ chính là mẹ của Tôn An Tình, nếu Tôn An Tình đều đã muốn bỏ qua, vậy thì liền bỏ qua đi.

Không có nhìn đến Lưu Tú và Trần Cương, Lăng Vu Đề lập tức rời đi ——

Từ Phố Điền thôn trở lại Thanh Thủy trấn, hắc khí trong lòng bàn tay của Lăng Vu Đề phai nhạt đi rất nhiều.

Lăng Vu Đề cảm thấy, cô hoàn toàn không phải là đang giúp Tôn An Tình tiêu tán oán khí mà là đang giúp cô ấy thực hiện nguyện vọng thì đúng hơn!

Hắc khí nhạt đi không ít liền thể hiện là cô đã sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, nghĩ đến vậy tâm trạng của Lăng Vu Đề thật sự tốt lên trông thấy!

Nhưng tâm trạng của Lăng Vu Đề tươi sáng còn cảm xúc của Tôn An Tình lại tụt xuống.

"Tôn An Tình, cô nói xem, cô còn tiếc nuối gì nữa không?" Lăng Vu Đề hỏi.

Tôn An Tình nghĩ một lúc: "Ngoại trừ Hạ Hàm Vũ và Mai Đóa Đóa thì hẳn chính là đi du lịch, nhìn ngắm thế giới bên ngoài đi."

Chuyện này cũng không dễ làm!

Lăng Vu Đề quyết định dùng một tháng tiếp theo để đi du lịch, sau đó ~ thì cũng nên đến lượt của Hạ Hàm Vũ và Mai Đóa Đóa rồi!

Bàn bạc với Tôn An Tình xong, Lăng Vu Đề quay đầu nhìn Mặc Thời đang lái xe.

Cô không nói gì, cũng chỉ im lặng nhìn.

Cuối cùng vẫn là Mặc Thời bị Lăng Vu Đề nhìn chằm chằm đến có chút ngượng ngùng, đỏ mặt hỏi: "Tình Tình, cô có phải cuối cùng đã phát hiện ra là tôi rất đẹp trai rồi không?"

Phụt......

Lăng Vu Đề cảm thấy thật may là bản thân không có đang uống nước, nếu không thì sao có thể nhìn mà không phun ra được cơ chứ.

Cô nhìn Mặc Thời hơi trợn mắt, hắn ta thật sự rất đẹp trai, nhưng nếu đem so sánh với những nam phụ mà Lăng Vu Đề đã từng gặp qua thì nhan sắc này cùng lắm cũng chỉ ngang mức trung bình mà thôi.

"Tôi hỏi cậu, có phải cậu đã sớm biết chuyện nhà của Tôn gia bị Lưu Tú chiếm hay không?"

Có thể gọi xe phá dỡ đến nhanh như vậy, nếu không phải đã sớm dự phòng thì là gì!

Nhưng việc làm Lăng Vu Đề nghi hoặc chính là, sao Mặc Thời lại đoán ra được việc cô muốn phá dỡ nhà được chứ?

Mặc Thời chớp chớp mắt, có chút chột dạ nhìn Lăng Vu Đề cười cười: "Hắc hắc ~ tôi...... so với cô cũng chỉ biết sớm hơn một chút thôi......"

"Được rồi, đừng giả vời nữa, nói đi, bọn người Lưu Tú đã ở bao lâu rồi?" Với năng lực lớn như vậy của Mặc Thời, khẳng định là hắn đã sớm biết chuyện.

Mặc Thời đúng là đã biết trước mọi chuyện.

Từ......

Hắn vẫn luôn chú ý đến hết thảy những chuyện có mối quan hệ với Tôn An Tình, thậm chí ở lúc biết được có một người như Lưu Tú đang tồn tại, hắn liền cho một người ở bên giám sát.

"5 năm......" Mặc Thời đem những chuyện mình biết, một chữ cũng không thừa kể hết cho Lăng Vu Đề.

Lúc trước Lưu Tú và Trần Cương cực khổ đi đến được một cái tiểu thành thị, bởi vì không có văn hóa, đương nhiên chỉ có thể làm lao động sống.

Trần Cương ở công trường làm mà Lưu Tú thì làm công ở một cái tiệm cơm nhỏ.

Không bao lâu sau đó, liền có Trần Lương Khôn.

Tính cách Trần Cương vẫn luôn không tốt, ăn nhậu chơi gái cờ bạc, tất cả mọi thứ hắn đều đặt một chân vào bên trong!

Cho nên dù tiền lương của hắn và Lưu Tú đều được thưởng thêm thì sống qua ngày cũng có chút khó khăn.

Đều nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh con ra biết đào động.

Phẩm hạnh Trần Cương không tốt, nhi tử Trần Lương Khôn cũng không khác được.

13-14 tuổi liền trốn học kéo bè kéo lũ đánh nhau yêu đương, hút thuốc uống rượu, mọi thức đều có đủ.

Sau đó, cấp 3cũng chưa học xong thì hắn ta bởi vì dẫn đầu kéo bè kéo lũ đánh nhau làm người ra trọng thương, bị trường học khai trừ rồi.

Sau đó Trần Lương Khôn vẫn luôn cà lơ phất phơ, cũng không nghe lời của Trần Cương và Lưu Tú mà tìm đến công trường thượng tìm việc.

Trần Lương Khôn ỷ vào bản thân có chút đẹp trai, liền thích đem một vài cô gái ngốc dỗ đến xoay quanh.

5 năm trước, lúc đó cũng chỉ mới vừa 18 tuổi, Trần Lương Khôn đã làm cho bụng của một thiếu nữ mười lăm tuổi phình to...

Ba mẹ của cô gái biết được, trực tiếp tìm người muốn phế đi hai chân của Trần Lương Khôn.

Chọc tới nhân vật có máu mặt ở tiểu thành thị, Trần Lương Khôn và Trần Cương đều bị đánh, cuối cùng xám xịt chạy về ở tại nông thôn.

Bởi vì nhà Trần Cương đã sụp, không có chỗ ở nên Trần Cương đành phải suy tính tìm chỗ ở mới.