Chương 624: Oán khí của nữ phụ (21)

Nghe nói, hiện tại Mai Đóa Đóa mỗi ngày phải làm đồng thời hai công việc để trả nợ.

Đối với cảnh ngộ hiện tại của Mai Đóa, Lăng Vu Đề cũng không có chút đồng tình nào.

Trong cốt truyện, Mai Đóa Đóa có thể ở lại công ty Thời Không làm việc không phải cũng dựa vào Tôn An Tình đấy sao.

Lúc này, Lăng Vu Đề cũng không cố tình cản trở Mai Đóa Đóa và Hạ Hàm Vũ nhưng Mai Đóa Đóa lại bị đuổi ra khỏi công ty Thời Không.

Kết quả như thế này hoàn toàn là vì vấn đề năng lực của Mai Đóa Đóa nha!

Lăng Vu Đề ngồi ở ghế phụ vẫn luôn im lặng, Hạ Hàm Vũ thì lại vẫn luôn nói không dừng như là muốn đem chuyện của hai tháng này đều kể ra hết vậy.

Kể xong hết mọi chuyện, cuối cùng Hạ Hàm Vũ mới đi vào chủ đề chính: "An Tình, em cũng đã nghỉ ngơi hai tháng rồi, bây giờ sẽ trở lại công ty chứ?"

Trở lại công ty sao?

Lăng Vu Đề lắc lắc đầu: "Tôi nói rồi, dù muốn đi làm lại thì cũng sẽ đổi sang một ngành khác."

Hạ Hàm Vũ không nói gì nhưng nhìn sắc mặt của hắn, Lăng Vu Đề biết hắn chắc hẳn không vui.

Trên xe rốt cuộc khôi phục sự yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho Hạ Hàm Vũ bắt đầu nhíu mày tự hỏi.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn bắt đầu nhận thức được sự thay đổi của Tôn An Tình?

Hình như là từ buổi tối hôm ấy, Tôn An Tình hẹn hắn đến quán bar thổ lộ nhưng bị hắn cự tuyệt.

Là nguyên nhân này sao?

Nguyên nhân là bởi vì bị bản thân từ chối sao?

Khẳng định là đúng rồi!

Như vậy Hạ Hàm Vũ tự cho là đã nghĩ thông suốt lại bắt đầu nghĩ, có phải chỉ cần mình tiếp nhận Tôn An Tình thì Tôn An Tình liền sẽ giống như trước ở lại công ty, ở lại bên cạnh hắn hay không?

——

Xe ngừng ở trước cửa một nhà hàng, Hạ Hàm Vũ cùng Lăng Vu Đề cùng nhau ăn bữa tối. Lúc sau đưa cô trở lại chung cư.

"Cảm ơn anh hôm nay đã tới đón tôi, còn mời tôi ăn cơm." Lăng Vu Đề mỉm cười nói lời cảm ơn với Hạ Hàm Vũ sau đó liền cởi bỏ đai an toàn, xuống xe.

Hạ Hàm Vũ cũng đi theo xuống, đến cốp xe lấy hành lý ra cho Lăng Vu Đề.

"Để anh đưa em lên."

Lăng Vu Đề chủ động nhận lấy rương hành lý, lắc lắc đầu: "Không cần, tôi tự đi được."

"Đã hai tháng không trở về, trong nhà chắc chắn là đang rất bẩn. Để hôm nào tôi sẽ mời anh lên ngồi."

Hạ Hàm Vũ dừng một chút, ngẫm lại cũng đúng: "Vậy được rồi."

"Ừm, tôi đi đây."

Lăng Vu Đề lôi rương hành lý xoay người, lại bị Hạ Hàm Vũ gọi lại: "An Tình, từ từ!"

Đưa lưng về phía Hạ Hàm Vũ, Lăng Vu Đề có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại, nhìn Hạ Hàm Vũ: "Làm sao vậy?"

Hạ Hàm Vũ đi lên phía trước hai bước, một vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Tựa hồ như đã lấy được dũng khí, Hạ Hàm Vũ vươn hai tay nắm lấy bả vai của Lăng Vu Đề.

Nói: "Anh đã suy nghĩ thật lâu, An Tình, anh tiếp nhận tình cảm của em, chúng ta hẹn hò đi!"

Câu này nói ra, đã nằm trong suy đoán của Lăng Vu Đề nhưng đối với Tôn An Tình lại là ngoài dự liệu.

"Hàm Vũ hắn, anh ấy có phải......"

Trong giọng nói Tôn An Tình mang theo vui sướиɠ, cô ấy cho rằng, Hạ Hàm Vũ đã thật sự nghĩ thông suốt, cuối cùng trong lòng cũng đã có cô.

Chỉ là lời còn nói chưa xong, đã bị Lăng Vu Đề trực tiếp chặn lại: "Cô nương, cô đừng để bị lừa! Thích một người lại cần dùng đến tận hai tháng để nghĩ sao?"

Được rồi liền tính là cần dùng hai tháng để suy nghĩ nhưng chiều nay lúc Hạ Hàm Vũ đến đón cô, điều đầu tiên hắn nói chính là cái gì?

Hắn nói muốn cô trở về công ty! Nói lúc cô không ở công ty, công ty đã loạn như thế nào!

Cho nên rốt cuộc là công ty cần cô? Hạ Hàm Vũ cần có cô theo thói quen? Hay là trái tim của Hạ Hàm Vũ cần cô đây?

Giờ này khắc này, ánh mắt Hạ Hàm Vũ nhìn Lăng Vu Đề tuy rằng mười phần chân thành nhưng bên trong một chút tình yêu thậm chí là thích đều không có!

Hắn tiếp nhận tình cảm của Tôn An Tình, rốt cuộc là vì cái gì?

Đáp án không cần nói cũng biết!

Tựa hồ bị lời nói thẳng thắn của Lăng Vu Đề đánh tỉnh, Tôn An Tình đột nhiên có chút thất vọng đối với Hạ Hàm Vũ.

Nhưng trong tâm lý, vẫn ôm một tia hy vọng: "Cô giúp tôi hỏi anh ấy một câu......"

Lăng Vu Đề thở dài: "Được, tôi giúp cô hỏi."

Thời gian một người một oán khí giao lưu, giống như là Lăng Vu Đề bởi vì lời nói của Hạ Hàm Vũ mà bị dọa đến ngây người.

"Hàm Vũ, anh là đang nghiêm túc sao?" Lăng Vu Đề giương mắt nhìn Hạ Hàm Vũ.

Hạ Hàm Vũ gật đầu: "Đúng, anh nghiêm túc."

Trong lòng có thích Tôn An Tình hay không, hắn không biết. Nhưng hắn biết, đã nhiều năm như vậy, hắn thật sự đã quen với sự tồn tại của cô.

Nếu nhất định phải chọn một người ở bên cạnh thì Hạ Hàm Vũ cảm thấy bản thân sẽ chọn Tôn An Tình.

Nói đi nói lại, nguyên nhân vẫn là vì một cái thói quen.

Ở xã hội hiện đại này, đa số người cho rằng hôn nhân chính là kết nhóm sinh hoạt, quen thuộc thì liền tốt.

Nhưng mà một bộ phận người vẫn cảm thấy, thói quen cũng sẽ không thay đổi thành tình yêu!

Đương nhiên, điều này cũng sẽ không nhất định!

Có đôi khi, thói quen, cũng sẽ biến thành tình yêu!

Yêu, cũng sẽ biến thành thói quen!

Nhưng loại giống như Tôn An Tình cùng Hạ Hàm Vũ này, đã nhiều năm như vậy, chỉ có thói quen không có yêu, vậy về sau còn có thể yêu sao?

Không cần phải nói, kỳ thật tự Tôn An Tình cũng hiểu rõ.

Chỉ là, cô không muốn hiểu mà thôi, cô vẫn luôn tự lừa mình dối người......

"Nếu chúng ta ở bên nhau, anh hy vọng tôi làm gì?" Lăng Vu Đề hỏi Hạ Hàm Vũ.

Không chần chờ gì, Hạ Hàm Vũ nói: "Muốn chúng ta trở về như vốn dĩ, em trở về công ty đi làm, ở bên cạnh anh."

Vừa dứt lời, Lăng Vu Đề cảm nhận được sự bi thương truyền ra từ cảm xúc của Tôn An Tình.

Ha hả ha hả...... Đây là chàng trai cô yêu sao?!

Ở trong lòng hắn, cô chỉ là công cụ liều mạng thay hắn làm việc và làm người hầu đi chiếu cố hắn chứ gì?

Hạ Hàm Vũ như vậy cho nên một ngày gặp được một người có tính cách như Mai Đóa Đóa , lại có năng lực làm việc thì hắn liền sẽ yêu sao?

Như vậy đến lúc đó cô thì sao? Cô nên làm cái gì bây giờ?

Hạ Hàm Vũ......

Lăng Vu Đề cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, đám khí đen kia vốn dĩ đã nhạt thành màu xám vậy mà bây giờ lại đậm hơn vài phần.

Đây là ý gì?!

Rõ ràng là đã phai nhạt, còn có thể đậm trở lại sao, đây là muốn chơi cô sao!?

"Tiểu Vu, tôi muốn làm cho hắn thống khổ, tôi muốn làm cho hắn phải hối hận!" thanh âm tràn ngập oán khí vang lên, thật sự giống như giọng của một lệ quỷ tràn ngập oán khí vậy.

Đám hắc khí trong lòng bàn tay ở trong nháy mắt kia, trở nên đen như mực!

Lăng Vu Đề lúc này có chút muốn chết tâm!

Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa thì toàn bộ oán khí đã bị tiêu tán!

Chỉ còn thiếu một chút thôi, vậy mà......

Rốt cuộc là bởi vì lời Hạ Hàm Vũ mới nói ban nãy hay là bởi vì lúc trước oán khí nhạt đi đều là giả?!

A a a a ~~

Dù cho nội tâm Lăng Vu Đề phát điên nhưng cũng thực mau liền bình tĩnh được.

Được, cô có oán khí cô là nhất!

Muốn Hạ Hàm Vũ thống khổ hối hận phải không?! Được, nghe cô!

"Được." Lăng Vu Đề gật đầu, đáp ứng.

Hạ Hàm Vũ vẫn luôn chờ đợi câu trả lời của Lăng Vu Đề rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm: "Ngày mai và ngày sau đúng lúc là cuối tuần, vậy hai ngày này em liền nghỉ ngơi một chút, thứ hai trở về công ty đi làm được không?"

Lăng Vu Đề mỉm cười, giả bộ một vẻ mặt thực ngượng ngùng: "Ừm, được."

"Vậy em mau đi lên đi, nghỉ ngơi sớm một chút!"

"Anh cũng vậy, lái xe chú ý an toàn."