Chương 630: Oán khí của nữ phụ(27)

Một cái tát này của Hạ Hàm Vũ lực đạo cũng thực sự không nhỏ,nửa mặt của Lăng Vu Đề lúc này đã sưng lên.

Lúc này Lăng Vu Đề cảm thấy nửa khuôn mặt đã mất cảm giác rồi, đau thì không có đau nhiều.

Vừa định lắc đầu nhưng như là đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, Lăng Vu Đề gật đầu: "Ừm, tôi về văn phòng lấy túi xách trước."

"Em đi lấy giúp chị!"

Tiểu Phùng vội vàng nói một câu, trừng mắt nhìn văn phòng của Hạ Hàm Vũ một cái sau đó mới chạy về văn phòng của Lăng Vu Đề.

Vết bàn tay sưng đổ trên mặt Lăng Vu Đề thật quá dọa người, không nghĩ tới Hạ tổng ngày thường thoạt nhìn hòa ái dễ gần như thế thế mà lại động thủ đánh người.

Người chưa thấy qua được người khác kể lại, thêm mắm thêm muối đi miêu tả, quả thực nhiên chuyện lan xa đến không tưởng!

Tiểu Phùng mở xe Lăng Vu Đề ra, chuẩn bị đưa cô đi bệnh viện, Lăng Vu Đề lại bảo Tiểu Phùng lái xe đưa cô đến một cái khách sạn là được.

Với năng lực của Mặc Thời, nếu cô đến bệnh viện thì hắn chắc chắn rất nhanh sẽ biết.

Lúc này cô lại không thể về nhà Hạ Hàm Vũ, cho nên chỉ có thể thuê khách sạn.

Trước bảo Tiểu Phùng ở đi ngang qua tiệm thuốc mua mấy bao túi chườm nước đá, tuy rằng hơi dọa người, nhưng cũng cũng không phải nghiêm trọng lắm, băng đắp một chút liền không sao.

Toàn bộ trong quá trình, Tiểu Phùng đều ức chế lửa giận.

Cuối cùng thật sự là nhịn không nổi, Tiểu Phùng đánh một cái vào tay lái: "Hạ tổng thật sự quá quá đáng rồi!"

"Chị Tình hi sinh vì công ty nhiều như vậy, chuyện lớn nhỏ trong công ty đều do một tay chị xử lý, Hạ tổng mỗi ngày chỉ biết ở trong văn phòng! Hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy ai cũng không muốn, rõ ràng chị Tình đều cực lực cứu vãn mà Hạ tổng còn đối xử với chị như vậy!"

"Chị Tình, hôm nay có một câu, dù cho chị không cho phép em cũng muốn nói!"

Tiểu Phùng banh mặt, vẻ mặt nghiêm túc và trịnh trọng.

Lăng Vu Đề nửa khuôn mặt đắp túi chườm nước đá, nghiêng đầu nhìn Tiểu Phùng: "Được, em nói đi."

"Em cảm thấy Hạ tổng không xứng với chị Tình, chị Tình tốt như vậy, chị xứng đáng với người đàn ông tốt nhất trên thế giới này!"

Lăng Vu Đề cười gật gật đầu, tươi cười mang theo bi thương: "Đúng nha ~ tôi xứng với nam nhân tốt nhất trên thế giới này!"

Trong lòng Lăng Vu Đề cũng đồng tình, thầm nghĩ ~ hội trưởng đại nhân nhưng còn không phải là nam nhân tốt nhất trên thế giới này sao!

Hạ Luân: 【 ăn cơm chó 】 thật là lúc này cũng phát cơm chó được sao?!

——

Tiểu Phùng đem Lăng Vu Đề đưa đến cửa phòng khách sạn phòng, vốn đang có chút không yên tâm muốn để bạn gái của hắn đến chăm sóc Lăng Vu Đề nhưng lại bị Lăng Vu Đề cự tuyệt.

Cô nói biện pháp bình phục tâm tình tốt nhất chính là ngủ một giấc, cho nên Tiểu Phùng cũng không dám quấy rầy cô nữa.

Nghe thấy Lăng Vu Đề nói như vậy, Tiểu Phùng đương nhiên là ngoan ngoãn trở về.

Lăng Vu Đề thật sự có ý định đi ngủ, trong khoảng thời gian này vì cô muốn diễn giống một chút, cho nên mỗi ngày thật sự chỉ ngủ không đến bốn tiếng.

Đem điện thoại tắt đi liền trực tiếp ngã vào trên giường ngủ nhiều thϊếp đi!

Chờ đến lúc Lăng Vu Đề tỉnh lại thì bên ngoài đã tối rồi.

Khách sạn một mảnh đen nhánh, xuyên thấu ra bên ngoài ánh đèn, Lăng Vu Đề mơ hồ thấy được trong phòng có người.

Trời má~ người hay quỷ?!

Lăng Vu Đề trừng lớn đôi mắt, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.

Cô duỗi tay đi bật đèn ở tủ đầu giường, khi phòng sáng lên, bóng người kia cũng không biến mất.

"Cô tỉnh rồi!"

Douma ——

Lăng Vu Đề trực tiếp ném một cái gối qua: "Mặc Thời, cậu là quỷ sao?! Cậu làm tôi sợ muốn chết!"

Mặc Thời ôm gối xin lỗi cười cười: "Tôi sợ làm ồn đến cô, cho nên......"

"Cho nên cậu mới bảo khách sạn cho người mở cửa phòng tôi sao!?" Lăng Vu Đề trừng mắt Mặc Thời,

Khách sạn này cũng quá không đáng tin cậy đi, thế mà lại có thể mở cửa cho người xa lạ!

Dưới ánh đèn, Mặc Thời lúc này mới thấy rõ ràng mặt của Lăng Vu Đề.

Lúc chiều hắn nghe nói Lăng Vu Đề bị Hạ Hàm Vũ đánh một cái tát, đến lúc hắn gọi điện thoại cho Lăng Vu Đề thì cô đã tắt máy rồi.

Tìm đến bệnh viện, Mặc Thời mới biết rằng Lăng Vu Đề căn bản không đến bệnh viện.

Vì thế cho người tìm hai tiếng đồng hồ, mới tìm thấy khách sản Lăng Vu Đề ở.

Ý cười trên mặt Mặc Thời nháy mắt vụt tắt, hắn buông gối ra đi đến bên người Lăng Vu Đề ngồi xuống, giơ tay sờ sờ nửa bên mặt bị đánh của Lăng Vu Đề.

Đã chườm lạnh, hơn nữa Lăng Vu Đề lại ngủ một giấc, đã tiêu sưng một ít.

Chỉ là trên mặt vẫn có dấu bàn tay hồng, thật rõ ràng.

Lăng Vu Đề cảm giác được rõ ràng hơi thở quanh thân Mặc Thời trở nên không giống trước, Mặc Thời như vậy thực xa lạ, cũng làm cho Lăng Vu Đề cảm thấy đây mới là Mặc Thời chân chính.

Nguy hiểm!

Chỉ là loại hơi thở này chỉ duy trì trong nháy mắt, Mặc Thời vẫn là thiếu niên Mặc Thời kia.

Hắn đau lòng nhìn Lăng Vu Đề: "Đau không?"

Lăng Vu Đề cũng coi như không có chú ý tới biến hóa vừa rồi của Mặc Thời, nhìn Mặc Thời mắt trợn trắng: "Hỏi thừa, cậu thử bị tát một cái xem!"

Vừa dứt lời, không nghĩ tới Mặc Thời liền đem mặt sát gần lại: "Đánh đi!"

Lăng Vu Đề nghẹn nghẹn, nháy mắt liền hết chỗ nói với Mặc Thời rồi.

"Tôi đói bụng." Lăng Vu Đề trực tiếp chuyển đề tài.

Nghe thấy Lăng Vu Đề nói đói, Mặc Thời lập tức từ trên giường đứng lên: "Tôi làm cơm cho cô rồi, dùng hộp giữ ấm mang sang đấy, cô đi rửa mặt một chút, tôi đi đem nó tới đây."

Lăng Vu Đề gật gật đầu, từ trên giường bò dậy.

Cơm chiều xong xuôi, Lăng Vu Đề liền đuổi Mặc Thời đi.

Cô tỏ vẻ, trong khoảng thời gian này đều sẽ không ra mặt, đến tận lúc Thời Không bị Viễn Cách thu mua mới thôi.

Mặc Thời cực kỳ vui vẻ đồng ý, hắn chỉ ước gì Lăng Vu Đề sẽ không bao giờ gặp mặt Hạ Hàm Vũ nữa!

Tỏ vẻ mỗi ngày sẽ đúng giờ đưa cơm ba bữa cho cô còn sẽ đưa quần áo lại đây cho cô tắm rửa, Mặc Thời cực kỳ vui vẻ rời đi Lăng Vu Đề thì ở lại khách sạn ——

Động tác của Mặc Thời thực mau, hoặc là cũng có thể nói là, Thời Không không có Lăng Vu Đề nên cơ bản giống như năm bè bảy mảng.

Nếu từ lúc Thời Không sáng lập đến nay, Hạ Hàm Vũ liền quản lý thì gặp tình huống như thế này sẽ ít nhất sẽ biết bình tĩnh mà xử lý.

Đáng tiếc......

Qua một tháng, Thời Không đã hoàn toàn suy sụp, Hạ Hàm Vũ bất đắc dĩ phải đem Thời Không bán cho Viễn Cách.

Một tháng nay, Hạ Hàm Vũ vẫn luôn đi tìm Lăng Vu Đề, chính là dù hắn làm thế nào cũng đều tìm không thấy cô.

Hắn hoàn toàn đã quên mất chuyện chính hắn đã cho Lăng Vu Đề một cái tát kia, trong lòng lại có loại cảm giác bị phản bội cùng vứt bỏ.

Hiện giờ Hạ Hàm Vũ ngoại trừ một tòa chung cư thì không có gì cả.

Ba mươi mấy tuổi mới gặp được một cái biến cố lớn như vậy, Hạ Hàm Vũ vẫn chưa có khuynh hướng gượng dậy nổi.

Nếu lúc này không có người tới làm công tác tư tưởng cho hắn thì hắn rất có thể sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt.

Trước kia người làm công tác tư tưởng cho Hạ Hàm Vũ đều là Tôn An Tình, sau này là Mai Đóa Đóa.

Hiện tại...... Thì không có ai!

Một tháng này, Lăng Vu Đề cũng không chỉ ở tại khách sạn, cô còn đi du lịch, lại đi quan sát Mai Đóa Đóa.

Mấy tháng không gặp, Mai Đóa Đóa trở về quê nhà tiểu thành thị, dưới sự an bài của người trong nhà, gả cho một nam nhân bình thường đến không nào bình thường hơn.

Nam nhân kia không tính xấu nhưng cũng không tính là tốt. Không cầu tiến, mỗi ngày biếng nhác.

Ngày tháng trải qua không thực vui vẻ, chỉ là cũng không quá khổ cực, như vậy là được rồi ——