Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Lược Nam Phụ

Chương 641: Sát thủ không lãnh (8)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đến lúc đuổi kịp Lãnh Ý, Lăng Vu Đề lại nói không thôi, thẳng đến lúc Lãnh Ý quát lên thì cô mới chịu ngậm miệng.

Lúc ngồi trên xe, mặt Lăng Vu Đề hiện ra sự giận dỗi nhưng trong lòng lại đang tự khen ngợi diễn xuất của bản thân.

Cô đã đem tính cách của ký chủ thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn!

Nhưng mà ký chủ cũng thật là một người phiền phức nha! Nếu là cô ấy đổi sang quấy rầy một anh trai thì anh trai kia còn không đầu hang được sao?!

Sách ~

Lăng Vu Đề yên lặng ' tức giận ' không đến năm phút sau đó liền bắt đầu nói chuyện với Lãnh Ý.

"Lần này á, vốn dĩ em định đến thủ đô L vào buổi tối để làm nhiệm vụ, tối hôm đó không phải là có tiệc tối sao, em thật vất vả mới kiếm được thư mời đấy!"

Lãnh Ý không nói gì, chỉ nghiêm túc ngồi nghe Lăng Vu Đề nói chuyện.

Lăng Vu Đề nói: "Nhưng ngày đó em đột nhiên phát hiện người đàn ông bên cạnh lão Smith thoạt nhìn rất không bình thường. Vì không thể hành động thiếu suy nghĩ nên em quyết định sẽ lên kế hoạch lại đấy!"

"Chị, em cẩn thận như vậy, có phải rất đáng khen không?!" Lăng Vu Đề nói xong liền chồm người về phía ghế điều khiển, chớp đôi mắt chờ được khen.

Lãnh Ý nhìn Lăng Vu Đề một cái, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ngồi yên."

Lăng Vu Đề mếu máo: "Chị thật chán ghét ~ uổng công người ta còn mua quà về tặng chị ~"

Cơ mặt của Lãnh Ý hơi thả lỏng, tuy rằng vẫn không có ý cười nhưng khí chất quanh thân cô cũng không có lạnh lùng như đối với người khác nữa.

Phải biết rằng, xe của Lãnh Ý ngoại trừ Lãnh Thất, chưa từng cho phép người khác ngồi lên.

Chính Lãnh Ý cũng không biết vì sao, vì cái gì mà mỗi lần nghe thấy Lãnh Thất gọi tiếng "chị", trong tim cô lại có cảm giác rất ấm áp.

Cũng là cái xưng hô đó, cặp sinh đôi năm đó mỗi lần giả nhân giả nghĩa gọi thì cô lại ghê tởm đến buồn nôn!

"Lần này làm rất tốt." Lãnh Ý đột nhiên nói ra một câu.

Lăng Vu Đề ngây ra một lúc, sau đó mới phản ứng lại được Lãnh Ý là đang khen ngợi cô.

Cười đến tít cả mắt: "Em cũng cảm thấy lần này bản thân làm rất tốt, hiện tại em rất có lòng tin xếp hạng cuối năm nhất định có thể xếp top 10!"

Điều này Lãnh Ý lại cũng không dám gật bừa.

Năng lực của Lãnh Thất cô ấy biết rõ, không phải đứng đầu trong Hồng Quang, cũng không phải là nhân vật quan trọng.

Cô có thể trụ lại được, hoàn toàn là bởi vì tình cảm của Lãnh Thiên Hoằng đối với con gái nuôi thật sự rất tốt.

Nghĩ kỹ thì dù Lãnh Thất bất hạnh nhưng lại rất hạnh phúc.

Tuy rằng Lãnh Thất là cô nhi, tuy rằng Lãnh Thiên Hoằng đem cô bồi dưỡng thành một sát thủ nhưng lại đối xử với cô rất tốt, vừa yêu thương lại khoan dung, tốt hơn rất nhiều so với những người trong tổ chức.

Trong cốt truyện cũng nhắc tới, dù cho Lãnh Ý không tự xin phép đi ám sát Lục Huân Kha để báo thù thì Lãnh Thiên Hoằng cũng sẽ phái người đi gϊếŧ Lục Huân Kha!

Lăng Vu Đề nghĩ nếu cuối cùng Lãnh Ý muốn ở bên cạnh tên Lục Huân Kha kia thì chắc chắn phải phản bội Lãnh Thiên Hoằng.

Vậy thì Lãnh Thiên Hoằng không phải sẽ phát triển trở thành Boss phản diện trong thế giới này chứ?

Ưm ~ nhưng quản cốt truyện làm gì!

Cốt truyện như thế nào là chuyện của bộ xét duyệt, cô chỉ cần làm tốt chuyện của Lãnh Thất lại nhanh chóng tìm được Tịch Tử Thu là được rồi!

——

Ở nơi tấc đất tấc vàng ở trung tâm Kinh Thị, tại một khu biệt thự giàu có, không có người ngờ rằng ở trong này lại có một trụ sở sát thủ lớn.

Ở Phúc An từ khu số 11 đến 20, 9 căn biệt thự này đều thuộc về Hồng Quang.

Ở trong mỗi căn biệt thự đều có một cái tầng ngầm.

Các căn hầm đó thông với nhau tạo nên trụ sở dưới mặt đất của Hồng Quang.

Lãnh Ý lái xe tiến vào bãi đỗ xe của Phúc An khu số 11.

Lăng Vu Đề mở cửa xuống xe: "A ~ về nhà thật tốt ~"

Lãnh Ý nhìn cô một cái, sau đó đi đến cốp xe lấy vali của Lăng Vu Đề.

Đi theo Lãnh Ý lên tầng 3, lúc này đã bốn giờ sáng, người trên tổ chức cơ bản đều đang ngủ.

Phòng của Lăng Vu Đề và Lãnh Ý phòng đều ở tầng 3, lại sát nhau.

"Chị, cảm ơn chị đã muộn như vậy còn đến đón em, yêu chị nhiều ~"

Cơ thể Lãnh Ý hơi khựng lại một chút, giây tiếp theo cô liền trực tiếp đặt xuống vali của Lăng Vu Đề xuống sau đó trở về phòng mình.

Bước vào liền đóng sầm cửa lại, Lăng Vu Đề hơi chút bất mãn.

Không phải chỉ là nói một lời yêu thôi sao...Mắc gì kỳ thị dữ vậy...

Cô bĩu môi, liền cầm vali trở về phòng.

Đem lớp trang điểm trên mặt rửa sạch, sau đó lại tắm rửa một lần, lúc này Lăng Vu Đề mới cảm thấy cả người tự tại hơn chút.

Tuy rằng lớp hóa trang trên mặt không dày nhưng để lâu cũng rất khó chịu đấy.

Cũng đã muộn như vậy rồi, Lăng Vu Đề cũng không có tinh thần đi dọn vali ra nữa mà trực tiếp nằm xuống giường sau đó liền ngủ thϊếp đi ——

Có thể là xem Lăng Vu Đề như vậy chậm mới trở về, cho nên ngày hôm sau không có người tới đánh thức Lăng Vu Đề.

Lúc Lăng Vu Đề thức dậy thì đã là 3 giờ rưỡi chiều.

Tùy tiện rửa mặt một chút, sau đó lại mặc một bộ đồ ở nhà, liền xuống tầng 1.

Vừa đến phòng khách, cô liền nhìn thấy Lãnh Thiên Hoằng đang ngồi trên sô pha đọc báo.

"Dậy rồi?" Đầu Lãnh Thiên Hoằng cũng không hề nâng lên nhưng vẫn biết người bước xuống chính là Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề cười hắc hắc: "Dậy rồi ạ! Daddy ~ người ta rất nhớ người đấy ~"

Vừa nói Lăng Vu Đề liền trực tiếp chạy đến ôm Lãnh Thiên Hoằng một cái thật chặt.

Lãnh Thiên Hoằng tựa hồ đã quen với hành động như vậy của cô nên cũng không né tránh, chỉ mang một gương mặt của người cha nhìn Lăng Vu Đề.

"Cũng đã 21 tuổi rồi, sao vẫn giống hệt như đứa trẻ con vậy chứ!" Lời tuy nhiên là đang mắng nhưng trong giọng nói của Lãnh Thiên Hoằng nửa điểm chỉ trích cũng không có.

Người ở Hồng Quang 70% đều là Lãnh Thiên Hoằng nhận nuôi nhưng ngoại trừ Lãnh Thất, không ai có thể gọi Lãnh Thiên Hoằng là cha.

Điều này cũng đủ để thấy, địa vị của Lãnh Thất ở trong lòng Lãnh Thiên Hoằng lớn thế nào.

Lần này việc làm nhiệm vụ một mình cũng là do Lãnh Thất tự đề xuất, còn ý của Lãnh Thiên Hoằng thì vẫn muốn Lãnh Thất làm chung với cộng sự.

Sau đó mấy năm nữa, sẽ cho Lãnh Thất ra khỏi đột ngũ, trở thành một người có cuộc sống bình thường.

Người của Hồng Quang thì lại không dễ dàng như vậy, không phải muốn out thì liền out, không phải bị trọng thương, tàn tật, thì tuổi phải hơn 50......

Nhưng mà hiện tại người ở Hồng Quang vẫn chưa có ai lớn tuổi như vậy, cho nên vẫn chưa có ai rời đội ngũ.

Đương nhiên, cũng có một vài người vì chịu không nổi mà muốn rời đi nhưng mà loại suy nghĩ như vậy đừng nói là nói ra, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến!

Hồng Quang là tổ chức gì chứ? Tổ chức sát thủ. Nếu không muốn bị người trên toàn thế giới đuổi gϊếŧ thì tốt nhất vẫn nên thành thành thật thật mà làm một sát thủ thôi!

Nhưng Lãnh Thiên Hoằng lại cho phép Lãnh Thất mới làm được có mấy năm rời đội ngũ, Lãnh Thất mới 21 tuổi, thêm mấy năm cũng không đến 30 tuổi.

Nên dù cho nói Lãnh Thất là con gái ruột của Lãnh Thiên Hoằng, đoán chừng cũng sẽ có người tin tưởng.

Nhưng đó là ý của Lãnh Thiên Hoằng, lại không phải là điều Lãnh Thất muốn!

Cô bởi vì vẫn luôn làm nhiệm vụ với cộng sự, cho nên người khác luôn cười nhạo cô vô dụng!

Vì thế, cô rất tùy hứng liền xin Lãnh Thiên Hoằng an bài cho cô một nhiệm vụ đơn.

Lãnh Thiên Hoằng không thuyết phục được Lãnh Thất nên đành phải ra lệnh cho cấp dưới bố trí một nhiệm vụ đơn độc tương đối dễ cho Lãnh Thất.
« Chương TrướcChương Tiếp »