Chương 642: Sát thủ không lãnh (9)

Nhưng chính Lãnh Thiên Hoằng cũng không ngờ rằng một nhiệm vụ ám sát vốn dĩ tương đối đơn giản lại bị Lục Huân Kha làm đảo lộn đến mức đó ——

Lăng Vu Đề vẫn mặt dày cười, sau đó buông lỏng tay ôm Lãnh Thiên Hoằng ra: "Hì hì ~ người ta thật sự rất nhớ daddy đó! Đúng rồi daddy, nhiệm vụ lần này con hoàn thành rất tốt có phải không?"

Lãnh Thiên Hoằng cười, lại chọc chọc vào trán của Lăng Vu Đề: "Ừ rất tốt! Con ước gì tất cả mọi người đều khen ngợi con một lần chứ gì?"

"Hứ ~" Lăng Vu Đề giương giương cằm, mặt tỏ vẻ ngạo kiều.

"Đói bụng quá ~ con đi ăn cái gì đã nha!" Lăng Vu Đề xoa bụng từ trên sô pha đứng lên.

"Ừ, đi ăn đi, Lãnh Mãnh có để phần cơm trưa cho con đấy." Lãnh Thiên Hoằng nói.

Lăng Vu Đề wow một tiếng, sau đó liền nhấc chân đi vào phòng bếp.

Ở Hồng Quang không có người hầu, cho nên những việc như nấu cơm này nọ đềudo bộ hậu cần thay phiên nhau làm.

Lăng Vu Đề dùng lò vi song hâm nóng lại đồ ăn, vừa vỗ vỗ ngực hung hăng thở dài một hơi.

Thật là may mắn quá, may mà Lãnh Thiên Hoằng không phải là ký chủ của Tịch Tử Thu!

Nếu như là ông ta vậy thì thực phiền toái!

Không phải Lăng Vu Đề chê Lãnh Thiên Hoằng già, Lãnh Thiên Hoằng tuy rằng đã 55 tuổi nhưng đầu tóc của ông không hề có 1 sợi bạc.

Lại rất soái khí, dáng người cũng bởi vì từ trước tới nay đều rèn luyện, cho nên bảo trì rất khá!

Nhìn Lãnh Thiên Hoằng bộ dáng ông chú phong độ như vậy đi ra ngoài, người khác nhiều lắm cũng chỉ đoán ông tầm 40 tuổi thôi!

Lăng Vu Đề nói phiền toái, là vì nếu Lãnh Thiên Hoằng là ký chủ của Tịch Tử Thu, vậy thì Lăng Vu Đề nhất định liền phải đi công lược ông ta.

Mà trong ký ức tạm thời lại không có chút thông tin gì về Lãnh Thiên Hoằng, đây tuyệt đối là độ khó rất cao!

Lãnh Thiên Hoằng đã thật sự coi Lãnh Thất như con gái mà yêu thương, hơn nữa đã chừng này tuổi rồi thì sao lại dễ dàng động tâm nữa.

Đi công lược Lãnh Thiên Hoằng, chính Lăng Vu Đề còn cảm thấy hoảng nữa đấy!

Cho nên mới thấy thật là may mắn!

Nếu Lãnh Thiên Hoằng không phải ký chủ của Tịch Tử Thu, vậy thì cô lại phải tiếp tục đi thử những người khác vậy......

Nhét no bụng, Lăng Vu Đề bắt đầu đi đến các căn cứ ngầm của từng bộ lắc lư.

Bởi vì tính cách Lãnh Thất khá hoạt ngôn, cho nên mối quan hệ của cô cùng những người khác trong Hồng Quang đều rất tốt!

Tuy rằng bọn họ cũng sẽ cảm thấy ghen tị vì sự thiên vị của Lãnh Thiên Hoằng đối với Lãnh Thất nhưng cũng không vì vậy mà ghét bỏ Lãnh Thất.

Tất cả những người ở đó, bất kể nam nữ, Lăng Vu Đề đều đυ.ng thử một lần, người có thể sờ hay không thể sờ đều cố gắng sờ một lần.

Ngay cả nữ cũng không thể bỏ sót!

Liên tiếp hai ngày như thế nhưng Lăng Vu Đề vẫn không tìm được Tịch Tử Thu!

Người ở lại tổng bộ căn cứ Hồng Quang cũng không phải nhiều, lại có một số người vẫn đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ.

Số còn lại thì có nhà ở bên ngoài, chỉ khi có mở họp hoặc là triệu tập thì mới dịp để toàn bộ bọn họ trở về.

Lăng Vu Đề không dám đảm bảo ở trong những người không trở về đó có ký chủ của Tịch Tử Thu hay không nhưng mà lúc này cô cũng không có khả năng chạy ra ngoài đi tới từng nhà, đi theo từng người để sờ.

Trong lúc nhất thời, Lăng Vu Đề cũng có chút mờ mịt.

Vừa lúc lúc này, Lãnh Tiếu hỏi Lăng Vu Đề có muốn nhận nhiệm vụ hay không.

Hai ngày nay là Lãnh Thiên Hoằng cố ý cho cô nghỉ ngơi, bây giờ qua thời gian nghỉ ngơi thì đương nhiên liền phải nhận nhiệm vụ.

Ở Hồng Quang có quy định, mỗi người một tháng ít nhất phải nhận 3 nhiệm vụ.

Nhiều hơn chừng đó thì phải xem ý nguyện của cá nhân người đó có muốn nhận hay không.

Lăng Vu Đề đã hoàn thành một nhiệm vụ đơn, cho nên về sau trừ phi tất yếu phải làm nhiệm vụ cộng tác, còn lại đều nhận nhiệm vụ đơn.

Lãnh Tiếu giao cho Lăng Vu Đề một nhiệm vụ ám sát trong nước. Một tên ma ốm cháu trai của ông trùm hắc đạo.

"Một tên ma ốm, có gì để ám sát!" Lăng Vu Đề gặm quả táo, khinh thường nói.

"Cô đừng xem thường cái tên ma ốm này."

Lãnh Tiếu đem một xấp tư liệu đưa cho Lăng Vu Đề, nói: "Cái tên Hoắc Dật Cảnh này từ nhỏ đã đặc biệt có thiên phú thương nghiệp. Hoắc gia này tuy rằng xuất thân từ hắc đạo nhưng hiện giờ ở trên thương trường cũng chiếm cứ không ít vị trí."

"Chính là nói, Hoắc gia có thể có ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào Hoắc Dật Cảnh mới có."

Lăng Vu Đề mở tư liệu đọc đại khái một vài nội dung bên trong: "Chà ~ khách hàng của nhiệm vụ này với mục tiêu nhiệm vụ còn là thân thích nữa chứ!"

Hoắc Dật Cảnh, năm ấy 25 tuổi.

20 năm trước ốm một trận, đã lấy đi ánh sáng của Hoắc Dật Cảnh lúc ấy chỉ mới 5 tuổi.

Ồ, hóa ra tên Hoắc Dật Cảnh này là một tên đui, khụ ~ là một người mù, người mù!

Tuy rằng Hoắc Dật Cảnh là người mù nhưng trí thông minh của hắn lại hơn hẳn người bình thường!

Từ lúc hắn còn nhỏ, cha mẹ đều đã chết mà gia chủ Hoắc gia lúc bây giờ chính là chú ruột của hắn.

Tám năm trước, Hoắc thị vốn dĩ ở giới kinh doanh đã có địa vị nhất định đột ngộ gặp nguy cơ về tài chính, Hoắc thị như đứng trên tuyệt lộ.

Trong lúc Hoắc thị đã gắng gượng không nổi nữa thì chính Hoắc Dật Cảnh 18 tuổi đã đứng ra ngăn cơn sóng dữ, chẳng những đem Hoắc thị kéo lại, nâng họ lên next level!

Lúc ấy Hoắc thị vẫn là do ông nội Hoắc làm chủ mà ba năm sau, ông nội Hoắc qua đời, Hoắc gia liền do ông chú Hoắc chưởng quản.

Hiện tại người muốn để Hồng Quang ám sát Hoắc Dật Cảnh chính là gia chủ Hoắc gia, đúng, chính là chú ruột của hắn!

Haizz ~ lòng người thật là đáng sợ mà!

"Nhiệm vụ kiểu này......" Lăng Vu Đề vốn dĩ muốn nói, nhiệm vụ kiểu này không nhận có được không.

Nhưng vừa mới mở miệng, Lăng Vu Đề liền ngừng.

Tôn chỉ của Hồng Quang chính là ngươi đưa tiền, ta lấy mệnh.

Trừ phi khách hàng tự động hủy bỏ đơn, nếu không Hồng Quang sẽ từ chối nhận!

Lãnh Tiếu nhướng mày nhìn Lăng Vu Đề: "Sao thế? Không muốn nhận?"

"Không, tôi nhận!" Lăng Vu Đề đem nửa quả táo còn lạiném vào thùng rác, từ trên sô pha đứng lên.

"Được rồi, tôi đi đây." Phất phất một xấp tư liệu trong tay, Lăng Vu Đề trực tiếp đi ra khỏi văn phòng Lãnh Tiếu.

Cô trở lại căn cứ ngầm, sau đó về phòng thu thập hành lý.

Tuy rằng nhiệm vụ ở trong nước nhưng người đó cũng không ở đô thành.

Địa bàn của Hoắc gia là ở nơi còn phồn hoa ở cả đô thành của Z quốc - M thị.

Ở M thị, so đô thành tấc đất tấc vàng còn tấc đất tấc vàng hơn gấp nhiều lần!

Mà Hoắc gia, có thể nói là bá vương ở M thị!

Ông nội Hoắc xuất thân là hắc đạo, 40 năm trước mới bắt đầu tẩy trắng tiến quân vào thương nghiệp.

Lúc đầu, ông nội Hoắc chủ yếu chú trọng đầu tư địa ốc, sau đó lại đầu tư sang nhà hang, khách sạn.

Ông nội Hoắc là người quen biết rộng lại có đầu óc kinh doanh.

Dần dần Hoắc thị can thiệp vào ngành sản xuất càng ngày càng nhiều, của cải cũng càng ngày càng lớn.

Gia đại nghiệp đại, người nhiều phức tạp.

Ông nội Hoắc cưới ba bà vợ, ba bà vợ lại mỗi người sinh một đứa con trai.

Bà vợ hai của ông nội Hoắc sinh ra trưởng tử, cũng chính là chú cả.

Bà vợ ba sinh ra đứa con thứ hai, cũng chính là chú hai.

Ừ, không sai, cha của Hoắc Dật Cảnh tuy rằng là thứ 3 nhưng lại là con vợ cả sinh ra , cũng chính là con trai của chính thê.

Cha mẹ của Hoắc Dật Cảnh đã chết, ông nội Hoắc đã chết, ông chú cả liền cầm quyền.

Hiện giờ ông ta lại muốn thuê người gϊếŧ Hoắc Dật Cảnh, xem ra, việc cha mẹ của Hoắc Dật Cảnh chết, cũng không đơn thuần ~

Nhưng mà đơn thuần hay không thì cũng chả liên quan gì đến một sát thủ cầm tiền gϊếŧ người như cô!