Chương 646: Sát thủ không lãnh (13)

Lần này Lãnh Thiên Hoằng đối đứa con gái nuôi này thật sự lau mắt mà nhìn!

"Con gái của ta sao đã lớn như này rồi? Daddy đều sắp nhận không ra con rồi!" Lãnh Thiên Hoằng không khỏi cảm thán nói.

Ông thật sự không nghĩ tới, con gái nuôi nhanh như vậy đã trưởng thành, Lãnh Thiên Hoằng cảm thấy thực vui mừng!

Lăng Vu Đề hắc hắc cười: "Daddy ~ con cũng đã 21 tuổi rồi nha! Lúc chị Lãnh Ý 21 tuổi còn lợi hại hơn gấp mấy lần!"

Bản thân Lãnh Thiên Hoằng thật tâm cũng không mong muốn Lãnh Thất trở nên lợi hại như Lãnh Ý, ông là một người không có kinh nghiệm nuôi trẻ, lại xuất thân là sát thủ.

Nuôi nấng chiếu cố Lãnh Thất lại bất tri bất giác liền đem cô bồi dưỡng thành sát thủ.

Chỉ chừng này đã khiến Lãnh Thiên Hoằng cảm thấy rất có lỗi với mẹ của Lãnh Thất......

Nghe con gái ở bên kia kể một đống chuyện, Lãnh Thiên Hoằng chỉ cảm thấy trái tim rất ấm áp.

Con người đều rất ích kỷ, trên thế giới có mấy người có thể thật sự hoàn toàn tránh khỏi việc đối xử bên nặng bên nhẹ?

Lãnh Thiên Hoằng cảm thấy cho dù ông đối xử với Lãnh Thất tốt đến thế nào cũng là hợp lý.

Tuy rằng, Lãnh Thất cũng không phải là con gái ruột của ông......

—— nửa giờ sau

"Được rồi, con không nói chuyện với daddy nữa, nói cũng lâu như vậy rồi, khẳng định quấy rầy daddy làm việc! Daddy tạm biệt nha ~"

"Ừm, tạm biệt."

Cắt đứt điện thoại, Lăng Vu Đề lại thở ra một hơi.

Tính cách của ký thể chính là nói nhiều.

Lăng Vu Đề đã thật lâu không nói nhiều như vậy, bắt chước theo cũng cảm thấy hơi mệt tâm một chút!

Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, Lăng Vu Đề muốn ăn cơm trưa thì nhanh nhất chỉ có thể mưa cơm hộp.

Nhưng Lăng Vu Đề cũng không muốn ăn cơm hộp mãi, nghĩ ngợi một hồi, cô cầm lấy di động và ví tiền, mặc quần jean với áo thun bình thường liền ra ngoài mua thức ăn.

Lúc Lăng Vu Đề trở về, chính là bao lớn bao nhỏ.

Tự nấu cơm ăn lại ngồi trong phòng xem TV ——

Đến tối, Lăng Vu Đề nằm ở trên giường ngủ không yên.

Hôm nay cô đã đem tất cả tư liệu về Hoắc Dật Cảnh đều đọc đi đọc lại một lần, hiện tại những tư liệu trên tay cô về Hoắc Dật Cảnh, cô đều đã có thể thuộc làu làu.

Hay là lại đi Hoắc gia nhìn thử xem một chút?

Vẫn nên thôi đi, tối đó Hoắc Dật Cảnh cũng đã phát hiện ra cô rồi.

Nhưng mà Hoắc Dật Cảnh bị đau đầu nghiêm trọng như vậy, cô có phải nên đi đem thân thể cường hóa hoàn cho hắn ăn không?

Vẫn là thôi đi, lúc này độ hảo cảm của Hoắc Dật Cảnh với cô vẫn là 0, làm sao cô có thể giải thích nguồn gốc của thuốc kia với Hoắc Dật Cảnh đây?

Dù sao...... Lúc này cũng không phải là thời điểm tốt!

Vậy không còn cách nào, chỉ có thể để Hoắc Dật Cảnh lại đau đầu thêm một thời gian nữa vậy.

Cũng may là nửa tháng chỉ đau một lần, nếu không thật đúng là muốn mệnh mà!

Lăng Vu Đề trở mình, dùng chăn trùm kín toàn thân: "Ngủ thôi, ngủ rồi liền không phải nghĩ nữa!"

Muốn gặp Hoắc Dật Cảnh chỉ có thể chờ thêm một chút, vài ngày nữa sẽ diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị Hoắc thị ——

Liên tiếp ở chỗ này làm trạch nữ vài ngày, cuối cùng Lăng Vu Đề cũng chờ được tới ngày họp hội đồng quản trị của Hoắc thị!

9 giờ bắt đầu họp, Hoắc Dật Cảnh thói quen đến công ty trước 30 phút.

Sáng nay, Lăng Vu Đề 6 giờ hơn liền rời giường, 8 giờ liền đứng canh ở bên ngoài Hoắc thị.

Hôm nay thời tiết có hơi lạnh, bên ngoài gió cũng không nhỏ.

Đầu tóc Lăng Vu Đề bị gió thổi đến hỗn độn, không thể không dùng dây buộc tóc đem tóc buộc gọn lại.

Mới vừa cột xong thì một chiếc Lincoln màu trắng liền lái ngang qua đây, trực tiếp dừng lại trước cửa chính của Hoắc thị.

Lăng Vu Đề nhìn biển số xe liền nhớ rõ Hoắc Dật Cảnh mỗi lần tới đều là ngồi này chiếc xe.

Nuốt nước miếng, nhìn cửa xe bị mở ra, Lăng Vu Đề trong lòng có chút khẩn trương.

Lúc Hoắc Dật Cảnh cầm gậy dẫn đường xuống xe, Lăng Vu Đề đột nhiên liền không khẩn trương nữa.

Hoắc Dật Cảnh bị mù, nếu hắn đã không thể thấy cô thì cô phải khẩn trương làm cái quỷ gì chứ!?

Mắt thấy Hoắc Dật Cảnh muốn vào đi, mày Lăng Vu Đề nhăn lại.

Cô tới đây để làm gì? Chẳng lẽ chỉ là vì muốn nhìn thấy mặt Hoắc Dật Cảnh một lần thôi sao?

Đang do dự có nên tiến lên xoát cảm giác tồn tại hay không thì Hoắc Dật Cảnh đột nhiên dừng bước.

Gậy dẫn đường dừng trên mặt đất, hắn xoay người, chuẩn xác hướng về Lăng Vu Đề mà đi.

Lăng Vu Đề lui ra phía sau một bước, ngẩn người.

Vốn dĩ khoảng cách cũng không xa, Hoắc Dật Cảnh chỉ đi vài bước liền tới được trước mặt Lăng Vu Đề.

Hắn vẫn nhắm mắt, khóe miệng tựa hồ theo thói quen mang theo mỉm cười.

Sau đó, Hoắc Dật Cảnh mở miệng: "Xin chào."

!!!!

【 trợn mắt há hốc mồm 】......

Có ý gì?! Hoắc Dật Cảnh là đang chào hỏi cô à? Có đúng không đúng không?!

Tựa như đoán được Lăng Vu Đề lúc này đang lại vào trạng thái gì, ý cười của Hoắc Dật Cảnh trên mặt liền gia tăng rất nhiều.

"Tôi là đang chào hỏi cô không sai." Hoắc Dật Cảnh trong sáng trong giọng nói cũng mang theo ý cười.

Biểu hiện của Hoắc Dật Cảnh phát ra khí chất, có thể cho người khác một loại ấn tượng rất tốt.

Nếu hắn không phải người mù, không phải bị người bên ngoài đồn là ma ốm thì khẳng định sẽ có không ít phụ nữ bám đuôi!

Lăng Vu Đề không biết có phải Hoắc Dật Cảnh nhận ra cô chính là người buổi tối hôm đó đến phòng trộm sờ hắn hay không nữa.

Nếu hắn nhận ra cô thì thật sự có chút nói không thông!

Không nói đôi mắt của Hoắc Dật Cảnh vốn dĩ nhìn không được mà tối đó cũng tối om ngay cả thị lực bình thường cũng nhìn không thấy diện mạo của cô được!

Nhưng nếu hắn không nhận ra cô mà lại đến đây chào hỏi thì cũng rất kỳ quái!

Đang êm đẹp, một thiếu gia Hoắc gia như hắn sao lại tới chào hỏi một cô gái không quen biết chứ?

Lăng Vu Đề hơi há mồm: "Anh......"

"Tôi tên là Hoắc Dật Cảnh, cô tên là gì?"

Hoắc Dật Cảnh tựa hồ rất có kiên nhẫn, hắn cứ đứng trước mặt Lăng Vu Đề, chờ Lăng Vu Đề trả lời.

Người ở sau Hoắc Dật Cảnh đối với hành động này của hắn cảm thấy có chút khó hiểu.

Chẳng lẽ thiếu gia nhà mình lại coi trọng tiểu nha đầu thoạt nhìn như còn chưa thành niên kia?

Đừng đùa chứ! Dù đối phương có khuynh quốc khuynh thành, thiếu gia nhà mình cũng là nhìn không thấy được chứ!

Lăng Vu Đề chớp chớp đôi mắt: "Lãnh Thất...... Tôi tên Lãnh Thất."

Lăng Vu Đề mặc kệ Hoắc Dật Cảnh có phải nhận ra cô chính là người tối đó ' đùa giỡn ' hắn hay không, dù sao tối đó ngoại trừ sờ mặt hắn một chút thì cũng không có làm gì khác!

Hừm...... Nhắc lại liền nhớ lại cảm giác đó, làn da của Hoắc Dật Cảnh cũng thực bóng loáng!

"Lãnh Thất? Vậy tôi gọi cô là Tiểu Thất nhé, cô là tới tìm tôi sao?"

Xong! Lăng Vu Đề đã biết người này là thật sự nhận ra cô rồi!

Nhưng mà cô rất tò mò, Hoắc Dật Cảnh dựa vào cái gì để nhận ra cô chứ?

Ngày đó là buổi tối, cô lại không phát ra bất cứ tiếng động gì cả.

Nếu nói là do nhớ rõ tiếng bước chân thì nãy cô cũng luôn ở chỗ này không nhúc nhích, Hoắc Dật Cảnh cũng nghe không được tiếng bước chân của cô.

Ôi má ơi ——

Chẳng lẽ là khứu giác?! Hoắc Dật Cảnh nhớ kỹ mùi thơm cơ thể cô, sau đó dù đứng thật xa nhưng ngửi thấy mùi của cô?!

Lăng Vu Đề không thể không thừa nhận chân tướng!