Chương 647: Sát thủ không lãnh (14)

Thật sự Hoắc Dật Cảnh nhận ra cô chính là bởi vì nhớ mùi hương trên cơ thể của Lăng Vu Đề, lúc vừa mới xuống xe, Hoắc Dật Cảnh mơ hồ ngửi thấy mùi của người xông vào phòng hắn tối hôm đó.

Lúc đó hắn vẫn còn có chút không chắc chắn nhưng lúc đến gần Lăng Vu Đề thì hắn liền hoàn toàn có thể khẳng định đúng là cô.

Lãnh, Thất sao?

Hoắc Dật Cảnh vẫn đang chờ Lăng Vu Đề trả lời mà Lăng Vu Đề thì lại không biết nên trả lời như thế nào.

Nếu trả lời là đúng rồi thì lỡ như Hoắc Dật Cảnh hỏi cô vì sao tối hôm đó vào phòng hắn thì cô phải trả lời như thế nào đây?

Nếu cô bảo cô là hái hoa tặc thì Hoắc Dật Cảnh có tin không?

"Cũng tới giờ tôi cần đi họp rồi, cùng tôi đi vào được chứ? Bên ngoài gió lớn quá."

Nếu những gì Hoắc Dật Cảnh biểu hiện ra bên ngoài chỉ là giả vờ thì chắc hắn cũng đem loại ôn hòa này giả vờ đến nỗi nhập vào trong xương cốt luôn rồi!

Rõ ràng lời mời của hắn rất đường đột nhưng Lăng Vu Đề lại không cảm thấy phản cảm chút nào, điều này không chỉ bởi vì Tịch Tử Thu ở trong thân thể hắn mà còn vì khí chất hắn bộc lộ ra, một loại khí chất làm người khác rất khó phản cảm với hắn.

Cô gật đầu đồng ý, sau đó Lăng Vu Đề mới nhớ tới đối phương cũng không nhìn thấy được, cho nên liền mở miệng trả lời: "Ừm, được."

Cứ như vậy, Lăng Vu Đề đi theo Hoắc Dật Cảnh vào trong, đi lên tầng 21, sau đó liền ngồi trong văn phòng Hoắc Dật Cảnh chờ hắn......

Đến lúc văn phòng chỉ còn lại một mình, Lăng Vu Đề vẫn còn cảm thấy có chút không thể tin được!

Mới nãy cô còn đang nghĩ cách làm như thế nào để tiếp cận Hoắc Dật Cảnh, còn chưa kịp nghĩ ra thì Hoắc Dật Cảnh đã cho cô cơ hội rồi!

Thế nhưng......

Hoắc Dật Cảnh tiếp xúc với cô được một lúc rồi nhưng độ hảo cảm vẫn dừng ở mức 0.

Điều này liền nói rõ, Hoắc Dật Cảnh giữ cô lại chỗ này, chỉ là vì muốn tìm hiểu lai lịch của cô mà thôi.

Cũng may tên của sát thủ cũng chỉ có người bên trong tổ chức dùng với nhau, ở bên ngoài đều chỉ dùng biệt hiệu.

Biệt hiệu sát thủ của Lãnh Thất là: Huyết Tinh Kiều Oa.

*Huyết Tinh Kiều Oa: Cô bé đẫm máu

Ha ~ Lãnh Thất có khẩu vị cũng nặng thật đấy.

Có lẽ sẽ có người biết Huyết Tinh Kiều Oa là ai nhưng nếu nói đến tên Lãnh Thất thì sẽ không có ai biết.

Cho nên dù Lăng Vu Đề nói tên cho Hoắc Dật Cảnh thì Hoắc Dật Cảnh cũng sẽ không biết được thân phận thật sự của cô.

Nghĩ thế Lăng Vu Đề dứt khoát thả lỏng người, lười biếng nằm im trên sô pha chơi di động chờ Hoắc Dật Cảnh họp xong.

Nếu Hoắc Dật Cảnh đã cho cô một cơ hội tiếp cận hắn, vậy thì cô đương nhiên phải tận dụng thật tốt mới được!

Còn những chuyện khác thì...... Từ từ rồi tính, nóng vội không ăn được đậu hủ nóng!

*心急吃不了热豆腐: nóng vội không ăn được đậu hủ nóng = làm gì cũng phải bình tĩnh, nếu không kết quả sẽ không được như mong muốn ( giống như câu "dục tốc bất đạt" ó)

——

Cuộc họp tiếp diễn tới 11 giờ rưỡi mới kết thúc, buổi trưa người Hoắc gia không cần cùng nhau dùng cơm, cho nên Hoắc Dật Cảnh liền mời Lăng Vu Đề đi ăn cơm.

Lăng Vu Đề ước gì có thể có nhiều thời gian ở chung với Hoắc Dật Cảnh hơn nên đương nhiên là không có lý gì cự tuyệt cả!

Lăng Vu Đề ngồi lên xe của Hoắc Dật Cảnh, cùng hắn đi tới một nhà hàng theo phong cách cổ phong.

Trong phòng cũng chỉ có Lăng Vu Đề cùng Hoắc Dật Cảnh.

Toàn bộ quá trình ăn cơm, Hoắc Dật Cảnh rất tuân thủ quy củ, không một lời dùng cơm.

Nhìn cảnh Hoắc Dật Cảnh dùng cơm, Lăng Vu Đề thật sự càng ngày càng cảm thấy hắn không bình thường.

Tất cả người mù đều giống Hoắc Dật Cảnh, đều lợi hại như vậy sao?

Hắn mỗi một lần gắp đồ ăn, đều có thể chuẩn xác không hề nhầm, muốn ăn gì thì tự gắp, hoàn toàn không cần người khác trợ giúp!

Động tác lại văn nhã ưa nhìn, làm Lăng Vu Đề là một người không bị mù cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng!

Chớp chớp mắt, Lăng Vu Đề nhìn Hoắc Dật Cảnh một cái, rồi cuối cùng cũng không nói một lời bắt đầu dùng cơm.

Dùng cơm xong, Lăng Vu Đề liền ngồi đó uống trà, chờ Hoắc Dật Cảnh mở lời trước.

Cái này chính là địch bất động ta bất động!

Tuy rằng cô và Hoắc Dật Cảnh không phải kẻ địch nhưng lúc này cũng không thích hợp để hành động thiếu suy nghĩ.

Hoắc Dật Cảnh cũng không để Lăng Vu Đề chờ lâu, hắn chậm rãi hỏi: "Không biết Tiểu Thất làm nghề gì?"

Hả? Nghề nghiệp?

Ô......ô......

Lăng Vu Đề chuyển tròng mắt, nhanh chóng trả lời: "Vừa mới tốt nghiệp đại học, tạm thời vẫn đang ăn bám bố mẹ thôi."

Đúng vậy, tầm tuổi như Lãnh Thất bây giờ nếu không phải đã tốt nghiệp thì chính là vừa tốt nghiệp đại học.

Trên tư liệu của Lãnh Thất có thể tra được là một sinh viên tốt nghiệp tại đại học ở nước ngoài, cho nên cô nói như vậy cũng không sai.

Hoắc Dật Cảnh nhẹ nhàng gật đầu: "À, hóa ra vẫn chưa có công việc. Vậy Tiểu Thất có ý định tìm công việc gì không?"

"Không vất vả, tiền lương cao."

Ha ha ha......

Nào có công việc nào không vất vả mà tiền lương lại cao chứ!

Làm sát thủ thì tiền lương cũng cao!

Một đơn hang được ký thì tiền thuê thường đều là từ 6 chữ số đến 8 chữ số hoặc hơn.( tương đương 10 chữ tiền Việt trở lên)

Nhưng mà nghề này lại rất nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng mất mạng!

Lăng Vu Đề nói như vậy vốn dĩ cũng chỉ đùa một chút nhưng câu nói kế tiếp của Hoắc Dật Cảnh lại làm Lăng Vu Đề thiếu chút nữa cả kinh không khép được miệng......

"Chỗ của tôi đang có một vị trí công tác rất hợp với Tiểu Thất, tiền lương cao, còn không vất vả. Tiểu Thất có hứng thú không?"

Cái gì?!

Hoắc Dật Cảnh hiện tại đang trêu cô sao?

"Vì...... Vì sao?" Lăng Vu Đề hỏi.

Hoắc Dật Cảnh trả lời là: "Tôi cảm thấy cô rất thú vị."

"Tiểu Thất, cô có nguyện ý không?"

Douma ~ chỉ là hỏi cô có nguyện ý nhận việc không thôi mà có cần phải dùng ngữ khí như kiểu hỏi cô có nguyện lấy hắn không ra để nói vậy!!

"Tôi muốn hỏi một chút, là công việc gì vậy?"

"Làm trợ lý riêng của tôi."

"...... Được!"

Mặc kệ mục đích Hoắc Dật Cảnh làm như vậy để làm gì!

Đối với hiện tại mà nói, làm cái vị trí trợ lý riêng này quả thực là quá thuận tiện để cô kiếm độ hảo cảm rồi!

Cho nên Lăng Vu Đề căn bản không hề do dự, liền đáp ứng.

"Tuy rằng công việc không mệt nhưng cần cô phải dọn đến chỗ tôi ở, có thể chứ?"

Hoắc Dật Cảnh vừa dứt lời, Lăng Vu Đề liền muốn nói ' hoàn toàn có thể '.

Nhưng mà việc tiếp cận Hoắc Dật Cảnh chỉ là việc riêng của cô, ngoài trừ việc riêng, mỗi tháng cô còn phải tiếp nhận ít nhất 3 đơn hang nữa.

Cho nên bất cứ lúc nào cô đều có khả năng sẽ phải nhận nhiệm vụ mà tạm thời rời đi.

"Tôi...... Tôi......"

"Hửm? Có việc gì không tiện sao?"

"Con người của tôi tương đối thích đi du lịch. Khả năng làm việc mấy ngày lại đột nhiên sẽ muốn ra ngoài đi du lịch gì đó......"

Lời Lăng Vu Đề còn chưa dứt, Hoắc Dật Cảnh đã cười thành tiếng: "Được, không sao cả."

"Hả?! Cái gì không sao?"

Lăng Vu Đề vốn muốn nói cô thường xuyên muốn đi du lịch, cho nên không có cách nào đảm nhiệm công việc này.

Tuy rằng Lãnh Thiên Hoằng rất thương cô nhưng cô thân là sát thủ thì nên làm một sát thủ đủ tư cách.

Không thể nào bởi vì việc riêng, liền ỷ vào tình thương của Lãnh Thiên Hoằng mà không đi làm nhiệm vụ!

Còn Hoắc Dật Cảnh, Lăng Vu Đề nhớ rõ Tịch Tử Thu từng nói với cô bởi vì trong lòng anh đều là cô.

Cho nên cô tin tưởng...... Dù cho không có ký ức nhưng muốn tang độ hảo cảm của ký thể Tịch Tử Thu, vẫn là thực dễ dàng.

Hơn nữa, cơ hội để tiếp cận Hoắc Dật Cảnh vẫn luôn có.

"Tôi nói không sao, là cho phép cô có thể làm việc mấy ngày liền đi du lịch mấy ngày."

"Nếu thời gian cô làm việc không thể cố định một tháng bao nhiêu ngày thì tiền lương của cô liền dựa vào số ngày làm mà tính, cô cảm thấy sao?"

Hiện tại Lăng Vu Đề trăm phần trăm có thể xác định Hoắc Dật Cảnh kiên trì muốn giữ cô ở bên người hắn, khẳng định là có mục đích gì đó!

Mặc kệ Hoắc Dật Cảnh có mục đích gì, chỉ cần không nguy hại đến Hồng Quang là được.

Còn chuyện khác thì......