Chương 648: Sát thủ không lãnh (15)

"Được, cứ quyết định như vậy đi." Lăng Vu Đề gật đầu đồng ý.

Sau khi nghe Lăng Vu Đề đồng ý, cuối cùng độ hảo cảm của Hoắc Dật Cảnh đối với cô mới tăng mười lăm điểm.

Thật ra việc cùng Hoắc Dật Cảnh ăn cơm, trong lòng Lăng Vu Đề còn có tính toán.

Cô muốn thừa dịp Hoắc Dật Cảnh không nhìn thấy, đem thân thể cường hóa hoàn thả vào nước trà của hắn.

Nhưng lại vì lo sợ hành động nhỏ này sẽ bị sự nhạy bén của Hoắc Dật Cảnh cảm nhận được, cho nên cô vẫn chưa dám làm.

Chỉ thời gian một bữa cơm mà công việc của Lăng Vu Đề đã được định ra, tiền lương cũng quyết định ra, còn có hẳn một thân phận có thể tiếp cận Hoắc Dật Cảnh!

Nhưng ngoài niềm vui, trong lòng Lăng Vu Đề đối với Hoắc Dật Cảnh cũng có thêm vài phần phòng bị.

Dù sao hiện tại Hoắc Dật Cảnh vẫn chưa khôi phục ký ức của Tịch Tử Thu, cho nên lúc đối diện với Hoắc Dật Cảnh cô cũng không thể hoàn hoàn coi hắn là Tịch Tử Thu mà đối đãi.

Từ nhà hàng bước ra, Hoắc Dật Cảnh liền đưa ra đề nghị để Lăng Vu Đề hôm nay cùng hắn trở về Hoắc gia, như vậy có thể sớm làm quen với công việc.

Lăng Vu Đề lại cự tuyệt, nói còn muốn thu dọn một chút, sáng mai sẽ tự lái xe đi tới Hoắc gia.

Lăng Vu Đề đều đã nói như vậy, Hoắc Dật Cảnh đương nhiên cũng không miễn cưỡng.

Mỉm cười tạm biệt Lăng Vu Đề, Hoắc Dật Cảnh tỏ vẻ rất mong chờ được làm việc với cô.

Lăng Vu Đề cũng rất chờ mong, cô rất tò mò một người không nhìn thấy gì thì làm như thế nào để có thể xử lý công việc của công ty chứ?

Cự tuyệt lời mời đưa về của Hoắc Dật Cảnh, Lăng Vu Đề tự bắt taxi đi đến bãi đỗ xe cách tập đoàn Hoắc thị không xa sau đó tự lái xe về chỗ ở.

Đi một lúc, Lăng Vu Đề liền liên lạc với Lãnh Mãnh.

"Manh Manh, việc tôi bảo anh tra thế nào rồi?"

"Tôi nói cô này, Lãnh Tiểu Thất, cô lại gọi tôi một tiếng Manh Manh nữa xem nào? Tôi có chết cũng không thèm báo với cô!" Lãnh Mãnh ghét nhất chính là có người gọi hắn là Manh Manh.

*Manh Manh: dễ thương

Tuy rằng hắn cũng giống Lãnh Thất, lớn rồi nhưng vẫn mang một khuôn mặt trẻ con......

Nhưng dù sao hắn cũng là một nam tử hán! Một nam tử mình đồng da sắt đấy!

Vậy mà Lãnh Thất này lại cứ thích gọi hắn là Manh Manh! Hở xí là lại Manh Manh, Manh Manh......

"Được rồi ~ không manh, vậy Mãnh ca, anh tra đến đâu rồi?" Vì tư liệu, cô nhường hắn một chút cũng không sao~

"Hứ ~"

Lăng Vu Đề gọi một tiếng Mãnh ca, Lãnh Mãnh liền tỏ vẻ thực hưởng thụ.

Nhưng mà: "Không tra được."

Không tra được?!

Lăng Vu Đề không vui: "Anh không phải được mệnh danh là hacker đứng đầu thế giới sao? Vậy mà 5 ngày vẫn cũng không thể điều tra về một người?!"

"Không phải là tôi không giỏi ~ mà là do Hoắc Dật Cảnh giấu cũng quá kỹ rồi, tuy rằng hiện tại tôi chưa tra được gì cả nhưng ít nhất cũng có thể hiểu được một điều : Hoắc Dật Cảnh không bình thường."

"Tiểu Thất à ~ Mãnh ca nói với em này, không thì đơn hàng của Hoắc Dật Cảnh em giao cho Lãnh Ý làm đi......"

Lãnh Mãnh vẫn có chút quan tâm đến Lăng Vu Đề, nếu để Lăng Vu Đề đi ám sát Hoắc Dật Cảnh thì khả năng có đến mấy chục phần trăm sẽ thất bại.

Mà thất bại cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu nguy hiểm đến tính mạng thì không ổn chút nào!

Tất cả mọi người ở Hồng Quang, thậm chí là cả sát thủ trong giới, có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng, trên thế giới này không có người nào mà Lãnh Ý không gϊếŧ được.

Bởi vì Lãnh Ý quá mạnh, cho nên căn bản không có ai đi lo lắng cho sự an nguy của Lãnh Ý.

Mỗi lần Lãnh Ý ra ngoài làm nhiệm vụ, ngoại trừ Lãnh Thất nói với cô một câu: "Chú ý an toàn, bình an trở về!"

Thì còn lại những người khác trên cơ bản đều nói: "Nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ!"

Hoắc Dật Cảnh thật sự là không đơn giản, cho người ta một loại cảm giác rất nguy hiểm.

Cho nên dù cho là Lãnh Tiếu hay là Lãnh Mãnh đều không muốn để Lãnh Thất đi mạo hiểm.

"Tôi biết rồi, nếu tra không được thì cũng đừng tra xét, dù sao anh cũng là hacker đứng đầu thế giới, ít nhất phải đem an toàn hệ thống làm cho tốt, đừng để có người xâm lấn!"

Lăng Vu Đề lo lắng nếu Hoắc Dật Cảnh hoài nghi thân phận của cô, đi tra thì có lẽ sẽ tra đến trên đầu Hồng Quang.

Mặc kệ thế nào, Hồng Quang cũng cần được bảo vệ trên hết.

"Yên tâm đi, cô nghĩ tôi là ai chứ! Là Mãnh ca của cô đó! Đúng rồi, nghe nói cô muốn ở lại M thị một đoạn thời gian, để làm gì vậy?"

Lăng Vu Đề chỉ đáp hai chữ: "Nghỉ phép." Sau đó liền tắt máy.

Lãnh Mãnh nghe thấy bên kia truyền đến thanh âm "tút tút", có chút buồn bực xoa xoa ngực: "Cái nha đầu thối này lại dám tắt điện thoại của ta!"

——

8 giờ rưỡi sáng, Lăng Vu Đề lái xe tới cửa chính Hoắc gia.

Cô giải thích với bảo vệ lý do đến đây, chắc là ngày hôm qua Hoắc Dật Cảnh cũng đã thông báo xuống, cho nên Lăng Vu Đề cũng không bị cản lại.

Xe của Lăng Vu Đề bị bảo vệ lái vào gara của Hoắc gia mà cô thì lại đi theo một cô gái mặc trang phục người hầu đi đến An Nhàn các- nơi Hoắc Dật Cảnh đang ở.

"Nhị thiếu gia ở đây, nhị thiếu gia đã ra lệnh, cô đến thì trực tiếp đi lên tầng 2 gặp mặt, những chuyện khác thì ngài sẽ nói cho cô."

Cô hầu gái tuy rằng trong ánh mắt nhìn Lăng Vu Đề mang theo ghen ghét nhưng thái độ vẫn không tồi lắm.

Lăng Vu Đề cũng không cho người ta sắc mặt xấu, mỉm cười nói lời cảm tạ.

Diện mạo của Hoắc Dật Cảnh không tồi, khí chất ngụy trang ra cũng tốt không thể nghi ngờ.

Những danh viện kia ghét bỏ Hoắc Dật Cảnh là một người mù bệnh tật nhưng không phải tất cả phụ nữ đều ghét bỏ hắn.

Nữ hầu gái kia cũng không nán lại, truyền đạt xong liền trực tiếp rời đi.

Lăng Vu Đề đứng ở tầng 1 nhìn một chút, ngày cô lén tới là buổi tối, cũng không có tâm tình nhàn nhã thưởng thức cảnh vật nơi này.

Hoắc gia có thể xây được một nơi như này, thật là rất công phu!

Nhưng mà Lăng Vu Đề cũng đã xuyên đến cổ đại không biết bao nhiêu lần nên cũng không có cảm thấy quá nhiều hiếm lạ.

Đem vali trước ở lầu một, tuy rằng biết phòng mình sẽ ở ở vị trí nào nhưng cô vẫn muốn lên tầng 2 chào hỏi Hoắc Dật Cảnh trước.

Còn chưa đi đến lầu hai, Lăng Vu Đề liền nghe được một thanh âm đang nói chuyện.

Thanh âm này là của người đàn ông trẻ tuổi vẫn luôn đi theo bên cạnh Hoắc Dật Cảnh, tên là Giản Dịch.

Giản Dịch kia rõ ràng là tâm phúc của Hoắc Dật Cảnh, bởi vì cô cũng đã bảo Lãnh Mãnh tra xét tư liệu của hắn.

Kết quả cũng rất sạch sẽ!

Trên tư liệu, thông thường càng sạch sẽ liền càng không đơn giản.

Nghe nói Giản Dịch là do mười năm trước Hoắc Dật Cảnh nhặt được.

Một người sống sờ sờ cũng không phải là con chó, con mèo, sao lại dễ dàng nhặt được như vậy?

Lăng Vu Đề cố ý lúc đi lên cầu thang hơi hơi dùng sức, để phát ra một chút tiếng động.

Giản Dịch nghe thấy liền ngừng nói, chờ Lăng Vu Đề đi tới lầu hai, liền nhìn thấy Giản Dịch đang đứng ở trước cửa thư phòng.

Giản Dịch thân thiện nhìn Lăng Vu Đề mỉm cười: "Lãnh tiểu thư sớm như vậy đã tới rồi sao, mau tiến vào đi, thiếu gia đang đợi cô đấy."

"Giản Dịch, buổi sáng tốt lành!" Lăng Vu Đề mỉm cười lại với Giản Dịch.

Giản Dịch hỏi nghiêng người, hướng đến Lăng Vu Đề làm động tác mời.

Lăng Vu Đề gật gật đầu, nhấc chân vào thư phòng.

Tiến vào thư phòng, đập vào mắt cô đầu tiên là một cái kệ sách cực kì lớn, trên kệ sách tất cả đều là sách.

Đống sách này...... Hoắc Dật Cảnh là dùng để trang trí đúng không?

"Buổi sáng tốt lành, Tiểu Thất!" Bên trong, thư phòng chiếm diện tích rất lớn.

Có cả máy tính hiện đại lẫn giấy và bút viết thư pháp......

Nét cổ trang và hiện đại kết hợp thật sự rất hoàn mỹ!

"Buổi sáng tốt lành, Cảnh tiên sinh." Vì để rõ xưng hô, ngày hôm qua Hoắc Dật Cảnh đã bảo Lăng Vu Đề gọi hắn là Cảnh tiên sinh.