Quyển 1 - Chương 4

Ở thế giới này, "Dung Bạch" là một cô nhi, nghe nói cha mẹ nguyên chủ đã từng làm việc cho Chu thị, sau khi chết ngoài ý muốn, "Dung Bạch" bị đưa vào cô nhi viện, sau lại bị Chu Nguyên tìm được, Chu Nguyên mời hắn làm trợ lý cho mình, chăm lo cho sinh hoạt hằng ngày.

Nói là trợ lý, thật ra là bao dưỡng "Dung Bạch", cho nên nguyên chủ rất ỷ lại vào Chu Nguyên, không muốn xa rời, thậm chí nhận định Chu Nguyên là của mình, sau khi biết Chu Nguyên rung động với người khác, "Dung Bạch" không chấp nhận được sự thật này, bắt đầu câu dẫn Chu Nguyên, hơn nữa điên cuồng hãm hại Vu Giai, bên ngoài lấy danh nghĩa bạn bè tiếp cận Vu Giai, cuối cùng lừa Tiểu Bạch Thụ tới con hẻm, thiếu chút nữa bị người ta cưỡиɠ ɠiαи.

Mà cũng bởi vì chuyện này đã chạm tới giới hạn của Chu Nguyên, "Dung Bạch" trực tiếp bị Chu Nguyên đưa đến trong tay người khác, nói là để nguyên chủ cảm nhận cảm giác khi là nạn nhân sẽ như thế nào, "Dung Bạch" không thể chấp nhận kết cục như vậy, cuối cùng tự sát.

Mà nhiệm vụ của Dung Bạch ở thế giới này, chính là thay đổi vận mệnh của nguyên chủ, lấy đi quang hoàng của Vu Giai, thay thế đối phương trở thành nhân vật chính của thế giới.

“Đương nhiên rồi, phải hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ chứ.” Tiểu Thất nhỏ giọng nói trong đầu Dung Bạch: “Ký chủ đại nhân đừng nhìn tôi như vậy, hoàn thành tâm nguyện của Dung Bạch ở thế giới này rất có lợi đối với ngài a.”

Dung Bạch nghe xong, không nói gì, bất quá tuy rằng cậu không nói, nhưng đem ý thức vươn ra ngoài vũ trụ, im lặng tiếp thu nguyện vọng của nguyên chủ, quả nhiên đã được đáp lại.

"Dung Bạch" vô cùng ghen ghét Vu Giai, cho nên hắn hy vọng Chu Nguyên có thể yêu mình như yêu Vu Giai, làm Vu Giai hiểu được cảm giác cầu mà không được, cuối cùng lâm vào kết cục như mình, hắn muốn cho Vu Giai nếm thử tư vị thống khổ mà mình đã trải qua, nếm thử cảm giác đau khổ khi người mình yêu bị cướp đi, hơn nữa hắn hy vọng Vu Giai vĩnh viễn không gặp được Chu Nguyên.

Sau khi thần thức trở về, Dung Bạch không khỏi "chậc" một tiếng, tên "Dung Bạch" này không có giống cậu chút nào, ngay cả tâm nguyện lúc chết cũng yếu đuối dài dòng như vậy, cậu còn tưởng rằng đối phương sẽ muốn Vu Giai Chu Nguyên chết một cách thê thảm chứ.

“Ký chủ đại nhân, suy nghĩ của ngài bây giờ vô cùng nguy hiểm.” Tiểu Thất nghiêm túc nói: “Vu Giai cùng Chu Nguyên là thiên kiều chi tử của thế giới, có thể coi là con của trời, trước khi rời khỏi thế giới này, nếu có hành vi làm hại đến họ, đại nhân sẽ bị đưa về học một khóa giáo dục đó nha.”

Dung Bạch cười khẽ một tiếng, không để ý đến Tiểu Thất, chậm rãi đi đến chỗ Chu Nguyên.

Hôm nay thiếu niên không còn ăn mặc khoa trương tục tằng như ngày xưa, cậu mặc một chiếc áo sơmi trắng cùng quần jean, có vẻ vô cùng sạch sẽ thanh thuần, phảng phất như lá cây tươi mát sau cơn mưa, làm người ta có cảm giác rất thoải mái.

Dung Bạch mỉm cười ôn nhu, ánh mắt ngây thơ vô tội, thấy một Dung Bạch như vậy, làm Chu Nguyên hơi giật mình.