Chương 13

Nghe nói anh trai của người yêu tôi thầm mến tôi

Chương 13

Edit : Động Bàng Geii

..o0o..

Chu Diệc An vừa dứt lời, bốn phía nhất thời đều im lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mấy người bạn đi theo sau Chu Diệc An đều bị doạ cho rớt tim, trước mắt đều biến thành màu đen, hận không thể đánh ngất Chu Diệc An rồi kéo hắn rời đi! Làm sao trước đó bọn họ lại có thể bất cẩn đến như thế! Nếu sớm biết anh em Chu gia bất hoà, bọn họ nhất định sẽ không để cho hai người này đυ.ng mặt nhau a! Hiện tại đã xảy ra chuyện rồi!

Mọi người đều nhìn về phía Chu Diệc Triết, đợi xem sắp sửa có xảy ra cảnh tượng gì đáng sợ hay không a a a! Mọi người đều có thể nhìn ra được Chu Diệc Triết cưng chiều Tạ Hà, đó tuyệt đối không phải là chơi đùa a! Vậy mà hắn còn dám đưa ra loại đề nghị này hay sao? Vết xe đổ Đinh Minh kia vẫn còn đang lập loè ở trước mắt chưa được mấy tháng đâu!

Cho dù hắn là em trai thì sao chứ? Còn không phải là em trai do tiểu tam sinh ra sao? Hắn nghĩ rằng Chu Diệc Triết sẽ nhẹ tay với hắn hơn ư?

Tất cả mọi người đều đang chờ bão táp ập tới, đúng lúc này, chỉ nghe thấy đôi môi mỏng của Chu Diệc Triết hơi hé mở, thản nhiên nói: "Được."

Mọi người : WTF? Chúng ta nghe nhầm rồi sao???

Trước đó Tạ Hà còn làm như không nhìn thấy Chu Diệc An, im lặng ôm Chu Diệc Triết đứng ở một bên, vừa nghe xong lời này liền run lên một cái, giống như mới phát giác ra được chuyện gì đang xảy ra, viền mắt nhất thời đỏ hồng nhìn Chu Diệc Triết, môi trắng bệch, ngón tay cầm lấy ống tay áo của Chu Diệc Triết cũng trắng nhợt theo. Tuy rằng chưa phát ra một tiếng nào, nhưng bộ dáng bất lực đáng thương này, còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.

Chu Diệc Triết bình tĩnh nhìn cậu, ôn nhu sờ sờ đầu cậu: "Đừng sợ, chỉ là một buổi tối mà thôi, với lại tôi cũng chưa chắc sẽ thất bại mà."

Y nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế, giống như không phải nói với người yêu của mình, mà là một thứ vật phẩm râu ria rẻ tiền.

Máu trên mặt của Tạ Hà dần bị rút đi.

Người bên cạnh càng xem càng không hiểu, chẳng lẽ bọn họ hiểu sai rồi? Thật ra đây chỉ là đồ chơi của Chu Diệc Triết thôi? Nhưng mà... Người bên cạnh Chu Diệc Triết từ trước đến giờ rất ít, hơn nữa cũng chưa thấy y đối đãi với tình nhân tốt như vậy, nói là đồ chơi thì thật không giống lắm, mà nếu là người yêu, làm sao lại có thể đáp ứng loại yêu cầu này?!

Từ lúc Chu Diệc An đưa ra đề nghị kia, cũng chưa từng buông tha bất cứ biểu tình biến hoá nào trên mặt của Tạ Hà, lúc này nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cậu, trong lòng không hiểu tại sao lại dâng lên một cỗ khoái ý. Chính là như vậy... Chỉ có như vậy em mới biết rõ em ở trong mắt của Chu Diệc Triết cũng chẳng khác nào là một món đồ chơi, lúc nào cũng có thể lấy ra để trao đổi với người khác! Người mà em lao tâm khổ cực cám dỗ chính là loại người như vậy đấy, đau khổ ư? Em chính là loại người nông cạn đê tiện bỉ ổi này, hiện tại nên hứng chịu lấy loại trừng phạt này đi!

Chu Diệc An tiến lên từng bước, khom lưng về phía Tạ Hà, lộ ra nụ cười tà khí: "Sao lại bày ra bộ dáng này, giống như rất oan ức vậy, trước kia cậu ngủ với tôi cũng đâu có ít, hiện tại theo anh trai của tôi, liền thành trinh tiết liệt phụ à?"

Hắn quay đầu nhìn về phía Chu Diệc Triết: "Anh, mặt hàng này mà anh cũng thích được sao, đều là thứ tôi vứt đi mà thôi."

Trên mặt Chu Diệc Triết ẩn ẩn tức giận, thứ vô liêm sỉ này, không ngờ lại đối xử với Tạ Hà như vậy! Nhưng mà y không có cách nào nói ra được, bởi vì... Là y đáp ứng yêu cầu của Chu Diệc An trước, cũng là y bức Chu Diệc An thành như vậy...

Mọi người lại hút thêm một ngụm khí lạnh! Đều lui về sau ba mét, e ngại cho lửa cháy lan tới!

Cùng lúc đó ánh mắt đều đổ dồn lên người của Tạ Hà, có người phức tạp, có người nghiền ngẫm, thì ra là thế a, thoạt nhìn bề ngoài ngây thơ nghe lời như thế, không nghĩ tới lại có một mặt phóng đãng đến như vậy, dụ dỗ xong thằng em lại chạy đi thông đồng với thằng anh, chà chà nhìn cái dáng dấp này mà xem, nếu không phải Chu Diệc An nói ra, bọn họ đều bị lừa gạt rồi, với diễn xuất như thế này, chẳng trách có thể dụ dỗ được hai anh em nhà người ta! Chẳng qua... Chu Diệc Triết cũng không phải là người dễ bị lừa gạt, hèn chi lại đồng ý với lời đề nghị của Chu Diệc An.

Nghĩ như vậy, ánh mắt của mọi người đều biến thành khinh miệt.

Tạ Hà nhìn Chu Diệc An, nhìn hắn dùng khuôn mặt mà cậu yêu thương kia phun ra những lời nói vô tình, ở trước mặt mọi người mà tàn nhẫn đẩy cậu vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng cậu lại không có thất vọng hay phẫn nộ, chỉ có khổ sở bi thương... Bởi vì, Chu Diệc An cũng rất đau khổ đi, bởi vì đau khổ nên mới có thể trở thành bộ dáng như hôm nay, đều là lỗi của cậu. Chu Diệc An mà cậu yêu, đã bị cậu phá huỷ...

Cậu ngơ ngác nhìn Chu Diệc An, trong mắt nhịn không được toát lên sự yêu thương nồng đậm, nhưng cậu biết như vậy là không đúng, bởi vậy liền vội vã rũ mắt xuống. Mặc dù rất nhanh đã thu liễm lại, nhưng một màn này vẫn rơi vào mắt của Chu Diệc Triết.

Ánh mắt đó khiến trái tim của Chu Diệc Triết đau đớn vô cùng, cái gì gọi là thống khổ cầu mà không được, rốt cuộc y cũng hiểu được rồi.

Rất muốn mặc kệ mọi thứ mà mang Tạ Hà trở về nhà, không cho cậu ấy gặp Chu Diệc An nữa, không cho cậu ấy gặp bất luận kẻ nào khác, nhốt cậu lại bên cạnh mình, như vậy sẽ chẳng còn ai có thể thương tổn đến cậu ấy, nhưng mà y không thể.

Bởi vì người mà Tạ Hà muốn không phải là y.

"So cái gì?" Chu Diệc Triết nhìn về phía Chu Diệc An, thanh âm lạnh lẽo.

"Bắn cung đi." Chu Diệc An thuận miệng nói, cười hì hì, "Như vậy thì dù tôi có thắng, cũng chẳng có ai nói tôi thắng mà không vẻ vang."

Trên thực tế, quần chúng vây xem chẳng có ai cảm thấy hắn có thể thắng được, mọi người đều biết trình độ bắn cung của Chu Diệc Triết, chưa từng có người nào ở trong cái giới này có thể lay chuyển được địa vị của y, y có làm cung thủ chuyên nghiệp cũng đều dư sức. Chu Diệc An chọn loại thi đấu này chẳng khác nào chắp tay nhận thua... Chẳng lẽ... Hắn đang tỏ ra yếu kém? Vậy trước đó hắn còn đưa ra yêu cầu đó để làm chi?

Biến đổi này quá bất ngờ...

Mọi người lâm vào trạng thái đứng hình lần thứ ba.

Bởi vì quá mức kí©h thí©ɧ, ngay khi Chu Diệc Triết và Chu Diệc An sắp bắt đầu trận đấu, tất cả mọi người đều tụ tập lại chỗ này, chỉ sợ bỏ qua một màn kinh thiên nào đó.

Trong lúc đó, hai anh em cũng chẳng có ai nhường nhịn ai, Chu Diệc Triết rộng lượng để Chu Diệc An bắt đầu trước, Chu Diệc An cũng không do dự chút nào cầm cung tiễn lên, mỗi người bắn ba tên, dùng tổng điểm trên vòng quyết định thắng bại, rất đơn giản.

Thoạt nhìn Chu Diệc An bắn rất tuỳ ý, nhưng thành tích không ngờ lại rất cao, một cái mười điểm, hai cái chín điểm, cũng làm cho người khác phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Với loại thành tích này, nếu đối thủ không phải là Chu Diệc Triết, tám phần mười là ăn chắc rồi.

Chu Diệc Triết tuỳ tay cầm lấy cung tiễn tiến vào sân, lưng thẳng tắp, dùng sức căng dây cung, y hơi nheo nheo mắt lại, ngón tay buông lỏng, mũi tên liền bay vọt ra bên ngoài, mười điểm. Phát thứ hai, vẫn là mười điểm.

Nhưng tới phát thứ ba, Chu Diệc Triết chậm chạp không có xuất thủ.

Trong mắt y hiện lên thần sắc giãy dụa, một giọng nói ở trong đầu y kêu to, cứ thắng đi cứ thắng đi, cứ như vậy là có thể mang Tạ Hà trở về nhà! Đáng nhẽ ra hôm nay mày không nên tới đây! Mày ngu sao? Giọng nói còn lại trào phúng và lạnh lẽo, tình yêu của mày chỉ tới trình độ này thôi ư? Ngay cả một chút hi sinh cũng làm không được? Nhất định phải ích kỷ bức chết cậu ấy sao?

Chu Diệc Triết bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tạ Hà.

Có lẽ Tạ Hà cũng không ngờ y lại đột nhiên quay đầu về phía mình, khẩn trương trên mặt cùng với một chút thất vọng vẫn còn chưa kịp thu lại, biểu tình hốt hoảng.

Nháy mắt này, Chu Diệc Triết cảm thấy cung tiễn của mình có chút bất ổn.

Tại sao lại thất vọng? Bởi vì y sẽ thắng sao? Như vậy thì em sẽ không thể gặp Chu Diệc An được có đúng không? Cho nên... Tất cả đều chỉ là giả dối mà thôi, cái gì mà nói thương tôi, đều là giả dối! Mà buồn cười nhất chính là, rõ ràng bị em lừa gạt như vậy, mà tôi vẫn muốn tác thành cho em.

Chu Diệc Triết đột nhiên buông tay, mũi tên cuối cùng được bay ra.

Mọi người vừa nhìn thấy : đệt mợ, bắn không trúng bia!

Chu Diệc An cũng không ngờ sẽ nhận được kết quả như vậy, hắn chỉ muốn nhục nhã Tạ Hà một chút mà thôi, thuận tiện khiến Chu Diệc Triết thêm ngộp ngạt, nhưng lại không nghĩ tới Chu Diệc Triết thật sự sẽ nhường Tạ Hà ra...

Chu Diệc Triết căn bản không quan tâm bốn phía đang nhìn mình như thế nào, lại càng không để ý đến bộ dáng lúc này của y có đánh mất thể diện hay không, náo loạn thành chuyện cười.

Y chỉ là hờ hững đi tới bên người Tạ Hà, thản nhiên nói: "Ngày mai tôi sẽ đến đón em."

Nguyện đánh cược thua, không chút do dự —— Tạ Hà cũng hoàn toàn bị kinh ngạc, chờ cậu kịp phản ứng, Chu Diệc Triết đã đi xa... Chỉ chừa lại một bóng lưng lạnh lẽo cho cậu.

Quần chúng vây xem tựa như ruồi mà giải tán, kết quả đã có, đề tài câu chuyện đã có, không còn ai rãnh rỗi chú ý tới Tạ Hà nữa.

Cuối cùng chỉ còn lại Chu Diệc An ở lại, dùng một loại ánh mắt ngấm đầy hàn ý cùng phức tạp nhìn cậu.

【444: toàn bộ hệ thống của em đều bị tê liệt. 】

【444: hôm nay em chỉ mới ra ngoài chơi một chút thôi, giờ về lại chả hiểu gì hết ô ô ô ô ô. . . Cầu giải thích. 】

【 Tạ Hà : rất đơn giản, Chu Diệc Triết hiếm khi làm thánh mẫu một lần, sợ làm tôi ngộp chết, cho nên mới lấy cớ để cho tôi đi gặp người yêu cũ, thả lỏng một chút tâm tình, nói chuyện yêu đương cũng phải biết khi nào thì nên thả lỏng. 】

【444: vậy tại sao không trực tiếp để ngài đi gặp, đâu cần phải phức tạp như vậy? 】

【 Tạ Hà : không ném được mặt mũi. 】

【444: . . . . . . Thật vậy ư? 】

【 Tạ Hà : nói đùa thôi. 】

【444: QAQ】

【 Tạ Hà : bảo bối, chỉ số thông minh của em thật lãng phí . 】

【444: =口=】ngài còn nói như vậy em liền giận đó! Rõ ràng tất cả mọi người đều không hiểu, dựa vào cái gì lại chỉ nói một mình em ngốc!

【 Tạ Hà : nói ngắn gọn lại, em cứ xem đi rồi sẽ biết: )】

Chu Diệc An phức tạp nhìn Tạ Hà, thật ra kết quả như vậy cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.

Hắn nhục nhã người hắn yêu, mang cậu ấy về tựa như chiến lợi phẩm, tuy rằng chỉ có một buổi tối. Nhưng mà... Tại sao hắn phải làm như vậy chứ? Như vậy có ý nghĩa gì? Hắn đấu không lại Chu Diệc Triết, ít nhất hiện tại đấu không lại.

Nhìn thấy bộ dáng thê lương của Tạ Hà, hắn cũng chẳng có một chút kɧoáı ©ảʍ trả thù nào, xoay người bỏ đi.

Tạ Hà kinh ngạc nhìn Chu Diệc An, đây là người mà cậu tâm tâm niệm niệm, tuy rằng... Là bị chuyển nhượng bằng phương thức khó có thể chấp nhận được, nhưng mà, nếu có thể được gặp hắn, được ở bên cạnh hắn, cho dù chỉ là một buổi tối, cậu cũng không nhịn được mà vui mừng.

Cậu không yên lòng nhìn về phía hắn, cắn môi, đang chuẩn bị đi tới, Chu Diệc An lại đột nhiên xoay người bỏ đi. Nháy mắt này, tia sáng mừng rỡ trong mắt cậu đều bốc hơi hết...

Thì ra cậu ở trong mắt Chu Diệc An, đã dơ bẩn đến nhường này, thế nên Chu Diệc An khinh thường... Khinh thường muốn cậu.

Nhận ra điều này trái tim của cậu đều đau đến run rẩy.

Tạ Hà thất thần, nhìn bóng dáng kia, tầm mắt tựa như bị một vật màu đỏ tươi che lấp đi... Cậu bỗng nhiên nhấc chân đuổi theo! Đuổi theo sau Chu Diệc An, vọt vào lều trại của hắn! Cậu nhìn không chớp mắt, tham lam mà nhìn người đàn ông trước mặt mình, bên môi lộ ra ý cười, "Hôm nay Chu Diệc Triết để em theo anh."

Đúng vậy, chính là như vậy.

Cứ như vậy là tốt rồi, chỉ cần có thể ở bên cạnh Chu Diệc An lần nữa, cho dù có xấu xí như vậy thì sao chứ?

Không phải cậu đã sớm quyết định, không để ý đến bất cứ thứ gì rồi hay sao.

Trên trán của Chu Diệc An cũng nổi lên gân xanh, hai mắt hắn tựa như lưỡi dao sắc bén, trong miệng phát ra lời mỉa mai, "Ha... Cậu thật nghe lời."

Tại sao, lại biến thành như vậy? Người thanh niên mà trước kia hắn yêu đã đi đâu rồi, hiện tại người đứng trước mặt hắn, nhất định chính là ma quỷ khoác túi da người hắn yêu, cho nên mới không kiêng dè gì mà dùng thân thể làm ra những chuyện hèn hạ, nói ra những lời liêm sỉ này.

"Đáng tiếc, tôi nhìn thấy cậu liền ghê tởm, cho nên..." Chu Diệc An nhìn cậu, chậm rãi phun ra một chữ, "Cút."

Tạ Hà đứng ở đó không nhúc nhích, ánh mắt cùng với biểu tình của cậu không chút biến hoá, tựa như một người máy, lại lần nữa lặp lại: "Chu Diệc Triết để em theo anh."

Một Tạ Hà như vậy làm cho Chu Diệc An không thể khống chế được mặt tối điên cuồng ở trong lòng mình, hắn bỗng nhiên nhấc chân đá ngã cái bàn bên cạnh, hai mắt đỏ bừng! Quay đầu lại, dùng cặp mắt hung ác nhìn Tạ Hà, bên miệng tràn ra những lời lạnh lẽo tựa như rắn độc: "Tốt, cậu muốn ở lại như vậy, vậy thì ở lại đi."

【 đinh, Chu Diệc An giá trị hắc hóa giá +20, trước mắt độ hảo cảm là 95, giá trị hắc hoá là 80】