Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Lược Tra Công

Chương 41

« Chương TrướcChương Tiếp »
SỔ TAY DƯỠNG THÀNH CÔNG TỬ BỘT

Chương 41

Edit : Động Bàng Geii

..o0o..

Động tác của đám người Triệu Lĩnh nhất thời cứng đờ, tuy rằng bọn họ đều biết Đặng Cảnh Văn không thèm để ý tới Đặng Trác nữa, nhưng ở sau lưng đánh tên nhãi này là một chuyện, ở trước mặt đánh lại là chuyện khác... Nghĩ tới bọn họ đang làm gì, trong lòng bọn họ đều không nhịn được rét run, lại không dám manh động, ai biết Đặng Cảnh Văn đối với Đặng Trác rốt cuộc là thái độ gì chứ? Thật sự là không thèm quan tâm sao? Nhưng lúc bọn họ tính thả Đặng Trác ra, chờ cơ hội khác không có người lại tới chỉnh cậu, liền phát hiện Đặng Cảnh Văn mặt không cảm xúc thu lại tầm mắt, tiếp tục bước đi, thật giống như không hề nhìn thấy.

Triệu Lĩnh ngẩn ra, lập tức lộ ra biểu tình tỉnh ngộ! Ánh mắt nhìn về phía Tạ Hà càng thêm không kiêng kỵ!

Tạ Hà nhìn Đặng Cảnh Văn làm như không thấy gì mà xoay người rời đi, ánh sáng trong mắt cũng biến mất, cuối cũng chỉ còn lại triệt để bóng tối...

Bởi vì quá mức kinh ngạc, bi thương, cậu ngay cả giãy dụa cũng quên hết...

Ba ba... Tại sao có thể như vậy... Y là thật, thật không cần cậu nữa.

Thế giới này, trong nháy mắt liền trở nên vặn vẹo không còn chỗ nào cho cậu dừng chân, xé rách nguỵ trang, khuôn mặt mọi người đều trở nên dữ tợn hơn. Cậu rốt cuộc cũng ý thức được, không có Đặng Cảnh Văn, bản thân mình chẳng là cái thá gì!

Cậu rơi vào trong tay của Triệu Lĩnh, lại nghĩ tới kết cục xấu nhất có thể xảy ra... Chỉ cảm thấy không rét mà run.

Trong phút chốc, sợ hãi triệt để đem cậu nhấn chìm.

"Ba ba, ba ba..." Tạ Hà không có tiền đồ khóc lớn, "Ba ba... Con sau này đều nghe lời ba, cầu xin ba cho con ở lại có được không... Ba đừng bỏ rơi con... Cầu xin ba..."

Triệu Lĩnh cười lạnh một tiếng, "Ha ha, bây giờ biết sợ rồi hả, sớm biết đã có ngày hôm nay, lúc trước nên cong đuôi ngoan ngoãn làm người là được rồi."

Tạ Hà một mặt đầy nước mắt, tầm mắt của cậu chung thuỷ rơi trên người Đặng Cảnh Văn, mắt nhìn thấy bóng lưng ấy càng đi xa, gào tới khàn cổ họng: "Ba ba... Con đáp ứng ba! Con cái gì cũng đáp ứng ba! Van xin ba trở về đi! Ba trở về đi có được hay không?"

Cậu không muốn rơi vào tay của Triệu Lĩnh! Cậu không muốn bị những người kia sỉ nhục! Cậu không muốn sống không bằng chết!

Đó là ba ba của cậu! Từ nhỏ vẫn luôn bảo vệ yêu thương cậu, người đàn ông luôn dành hết tất cả cho cậu! Tựa như một vị thần ở trong lòng cậu... Chỉ cần cậu có thể tiếp tục ở bên cạnh người này, cái gì cậu cũng có thể đáp ứng!

Cho nên... Van xin ba đừng bỏ rơi con...

"Đừng có nằm mơ nữa, vẫn là tỉnh mộng lại đi!" Triệu Lĩnh xì cười một tiếng, lời Đặng Cảnh Văn nói ra làm sao có thể thu hồi lại được? Phỏng chừng y đã sớm muốn vứt cái thằng ngu này rồi, thằng này tại sao vẫn cứ ngu ngốc mơ mộng như vậy.

"Đem nó mang đi." Triệu Lĩnh nói, mấy người kia liền lôi Tạ Hà đi.

Thế nhưng Đặng Cảnh Văn vốn đã đi xa bỗng nhiên lại dừng bước, xoay người lại đi tới chỗ đó.

Triệu Lĩnh thấy thế lập tức bối rối, không phải mới nãy còn làm như không thấy sao? Chuyện gì thế này? Đừng nói đột nhiên đổi ý muốn xen vào nha! Triệu Lĩnh nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh liền chảy xuống.

Đặng Cảnh Văn ung dung đi tới, không nhanh không chậm, đi tới trước mặt của Tạ Hà.

Y không thèm liếc Triệu Lĩnh lấy một cái, tựa như mấy người này chỉ là một đống giun dế không đáng nhắc tới, hướng về Tạ Hà nói: "Cậu suy nghĩ kĩ rồi?"

Tạ Hà mông lung nhìn y, nức nở nói: "Con nghĩ kĩ rồi, cái gì con cũng nghe ba, xin ba cho con ở lại được không, đừng bỏ rơi con..."

Đặng Cảnh Văn sâu sắc nhìn cậu, nửa ngày sau mới nói: "Được."

Tạ Hà lộ ra thần sắc mừng rỡ, "Ba ba..."

Đặng Cảnh Văn ngẩng đầu lên, nói với đám người Triệu Lĩnh: "Buông." Ngữ khí của y lãnh đạm, cũng không hề tức giận, mà vẫn như cũ làm đám người Triệu Lĩnh run lên một cái, vội vàng buông tay Tạ Hà ra.

"Thật, Thật xin lỗi!" Triệu Lĩnh khom người, sắc mặt trắng bệch.

Tầm mắt Đặng Cảnh Văn nhàn nhạt đảo qua bọn họ, những người này dám đánh chủ ý lên người đứa nhỏ của y, mặc dù tình huống như vậy xuất hiện một phần là do y ngầm đồng ý, thế nhưng... Vẫn là khiến y rất không thoải mái. Bất quá trừng trị đám rác rưởi này cũng không cần gấp, y không thể để cho đứa nhỏ này biết y kỳ thật lo tới an nguy của nó, nếu không nó sẽ được voi đòi tiên không nhìn rõ tình trạng hiện tại.

"Đi." Đặng Cảnh Văn lạnh lùng nhìn Tạ Hà một cái.

Tạ Hà rốt cuộc lấy lại được tự do, nước mắt cũng không thèm lau, lảo đảo đi theo phía sau Đặng Cảnh Văn lên xe.

............................

Dọc đường đi, Đặng Cảnh Văn đều không nói một lời, Tạ Hà lén lút nhìn gò má lạnh lùng của y, lộ ra biểu tình thấp thỏm, băn khoăn ngồi ở đó không dám nhúc nhích. Sợ bản thân mình nói sai, Đặng Cảnh Văn lại không cần cậu nữa.

Mất đi, mới biết quý trọng tất cả, không còn dám hung tợn không kiêng dè như trước nữa.

Xe trở về nhà lớn của Đặng gia, Tạ Hà cẩn thân từng li từng tí đi lên lầu với Đặng Cảnh Văn.

【 Tạ Hà: bảo bối, chuyện kế tiếp nhi đồng không nên nhìn . 】

【444: O(∩_∩)O~ em hiểu mà ~ vừa vặn lần trước có hẹn với 521 và 818 đi dạo phố, bây giờ em chuẩn bị quay về không gian hệ thống một chuyến a ~】

【 Tạ Hà: đi đi, chơi vui vẻ, cho em xài trong vòng 5000 kinh nghiệm đấy : )】

【444: kí chủ đại đại em yêu ngài! (づ ̄ 3 ̄)づ】 cảm giác ôm đùi quả nhiên không tầm thường! Nó thích nhất chính là ánh mắt ghen ăn tức ở của mấy hệ thống khác đó ~

Đặng Cảnh Văn ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng ngủ, dùng một loại ánh mắt thâm trầm nhìn Tạ Hà, nhàn nhạt nói: "Đóng cửa lại."

Tạ Hà liền vội vàng xoay người đóng cửa lại.

Đặng Cảnh Văn nói tiếp: "Lại đây."

Tạ Hà liền đi tới, cậu bởi vì trước đó có khóc qua, trên mặt còn mang theo nước mắt, điềm đạm đáng yêu thật giống như đang mời chào.

Đặng Cảnh Văn nhìn về cậu ánh mắt càng thêm sâu thẳm, đứa nhỏ của y... Trên người còn đang mặc đồ ngủ của một thằng đàn ông khác, chỉ có một buổi tối mà thôi, cũng đã bị người khác dòm ngó rồi sao? Hơn nữa bản thân còn không hề tự giác... Nghĩ tới đây, thanh âm của y liền lạnh xuống: "Cởi đồ ra."

Tạ Hà khẽ run một cái, cậu vốn đã kính nể sợ sệt Đặng Cảnh Văn, trải qua chuyện lần này, càng không dám làm y khó chịu, cắn môi, đem quần áo trên người cởi xuống, cậu vô cùng lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Đặng Cảnh Văn nhìn đứa nhỏ của y, vóc người thon dài, khuôn mặt đẹp đến không có gì sánh bằng, cho dù hiện tại có chật vật đi nữa, vẫn như trước rung động tới lòng người, phảng phất như một đoá hoa đồ mi[1] nở rộ đang chờ người tới hái. Tại sao... Trước đây y chưa từng một lần chú ý tới điểm này?

[1] hoa đồ mi – hay còn gọi là hoa trà mi. Có hình minh hoạ phía dưới.

Đặng Cảnh Văn yết hầu hơi nhúc nhích, từ trên sô pha đứng lên.

Y nắm lấy cằm đứa nhỏ nâng lên, âm thanh trầm thấp: "Nếu muốn ở lại bên cạnh ta, vậy cậu hẳn đã rõ thân phận của mình rồi chứ."

Tạ Hà trong mắt lộ ra thần sắc giãy dụa, cậu trầm mặc hồi lâu, mới gian nan mở miệng: "Con rõ rồi, ba ba."

"Gọi ta là tiên sinh." Đặng Cảnh Văn nói.

Tạ Hà thống khổ chớp mắt, cậu cũng đã nguyện ý để ba ba đè, vậy mà ba ba ngay cả một cái danh xưng cũng muốn cướp sao?

Nhưng cậu căn bản không có cơ hội lựa chọn... Cậu không nhịn được khổ sở ở trong lòng, hơi nghẹn nào, "Tiên... Tiên sinh..."

Câu nói này tựa như một mồi lửa, Đặng Cảnh Văn cũng không nén được du͙© vọиɠ trong nội tâm.

Y dùng lực hôn lên đôi môi đỏ chót mềm mại kia, nhưng ngọt ngào kia có làm thế nào cũng cảm thấy không bao giờ đủ, vì vậy không khỏi tăng thêm lực đạo...

Nghĩ tới vưu vật mỹ lệ này sắp bị y chiếm đoạt, nội tâm thấy sóng lớn cũng không sợ trước giờ của Đặng Cảnh Văn, bỗng nhiên lại có một tia gợn sóng, cùng với một chút gấp gáp không chờ được. Đây là đứa nhỏ của y! Là y tận mắt nhìn thấy nó từng chút từng chút toả ra mỹ lệ tới chói mắt...

Cho nên từ trong ra ngoài, từ thân thể tới trái tim, đều là thuộc về y!

Lúc sắp sửa bị tiến vào, đứa nhỏ liều mạng giãy dụa khóc lớn.

Nhưng Đặng Cảnh Văn chỉ chần chờ một giây, ánh mắt lần nữa lập tức bị lãnh lẽo bao trùm, không chút do dự đem đứa nhỏ này đoạt lấy!

.............................

Đặng Cảnh Văn ôm đứa nhỏ đã hôn mê ngủ thϊếp trong lòng mình tiến vào phòng tắm, trên cơ thể trắng nõn của cậu nó đâu đâu cũng là dấu vết y để lại, nhìn thấy mà rợn người nhưng rồi lại cảm thấy mê người đến tột cùng, y vốn cũng không nghĩ bản thân lại thô bạo như thế, thế nhưng đứa nhỏ này càng giãy dụa trái lại càng kích phát một mặt bạo ngược trong nội tâm y, du͙© vọиɠ khống chế tuyệt đối khiến y càng muốn dằn vặt nó khuất phục. Đây cũng là bản tính của y, nếu hiện tại đã không còn là con trai y... Đương nhiên phải bắt đầu dạy cho nó cách phục tùng y.

Bất quá... Y nhẹ nhàng vuốt ve hai má của đứa nhỏ, không nhịn được liền cúi xuông hôn lên, giống như đánh dấu lãnh thổ, đây là bảo vật độc nhất vô nhị... Của y, nếu như có thể học được cách nghe lời, y cũng không ngại trao cho nó một chút ôn nhu.

【 đinh, mục tiêu Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm là 55】

Tạ Hà lúc tỉnh lại là đang ở căn phòng của mình, thân thể của cậu đã được rửa sạch qua, nằm ở trong chăn bông thoải mái mà trở mình. Kỳ thật vì lo lắng cho lần đầu tiên của cậu, tiền hí trước đó Đặng Cảnh Văn làm rất kiên nhẫn, hơn nữa kỹ thuật cao siêu, mà thân thể này lại quá mẫn cảm còn quá chặt! Mà điểu lại quá to còn dài, cho nên Tạ Hà hoàn toàn bị thương, xem ra mấy ngày tiếp theo đều không thể sinh hoạt chăn gối, nghĩ tới đây liền có chút tiếc nuối...

【444: kí chủ đại đại em về rồi nè ~~】

【 Tạ Hà: chơi có vui không? Bảo bối. 】

【444: rất vui a! ! ! (≧▽≦)/ kí chủ đại đại ngài cũng chơi vui không? 】

【 Tạ Hà: vui : )】

Tạ Hà không muốn dậy sớm, cho nên liền ngã đầu xuống ngủ tiếp, lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, cậu mặc quần áo vào chuẩn bị xuống lầu tìm đồ ăn, hiện tại có chút đói bụng.

Bất quá lúc xuống giường mới phát hiện hai chân vẫn còn run rẩy đứng không vững, thật sự là một cái cơ thể yếu ớt a, trước đây cũng có thể làm công tử bột, những người kia hẳn là nể mặt mũi của Đặng Cảnh Văn nên lúc bị bắt nạt mới không dám đánh trả đi? Trong lòng Tạ Hà nở nụ cười, đỡ cầu thang đi xuống.

Cậu đi tới nhà bếp, bởi vì bây giờ là nửa đêm, trong phòng bếp chỉ còn lại thức ăn thừa, mà sinh hoạt của Đặng gia là có bao nhiêu xa hoa, đồ ăn thừa cũng thật phong phú a, còn có rất nhiều mỹ thực đặc sắc của các nước trên thế giới, cho dù Tạ Hà rất kén ăn cũng cảm thấy không tệ lắm, cậu thích thú bưng một cái dĩa bắt đầu ăn...

【444: kí chủ đại đại, Đặng Cảnh Văn đang tới đây ! 】

Tạ Hà đang ăn rất vui vẻ, trong nháy mắt liền lộ ra thần sắc thống khổ xoắn xuýt, giống như đồ ăn rất khó nuốt... Cậu ăn được một nửa vô ý quay đầu lại, liền thấy Đặng Cảnh Văn thân hình cao lớn đứng ở cửa phòng bếp, nhất thời bị doạ cho sợ hãi! Thân thể gầy yếu lảo đảo lảo đảo tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể té xuống.

Đặng Cảnh Văn hơi nheo mắt lại, nhìn đứa nhỏ hoảng sợ, không biết tại sao trong lòng lại mềm nhũn. Tuy rằng không phải con trai y, nhưng dù sao cũng là một tay nuôi lớn nó, tính tình trước đó có bao nhiêu ngang ngược y còn không rõ sao, hơn nữa đối với đồ ăn còn vô cùng xoi mói, đồ ăn nhạt mặn gì cũng đều phải ăn nóng, hiện tại nửa đêm lại lén lén lút lút một mình trốn trong bếp ăn đồ thừa...

Y tuy rằng sẽ không khoan dung với đứa nhỏ giống như trước đây nữa, nhưng cũng không có dự định khắt khe với sinh hoạt của nó.

Có thể là do ngày hôm qua bản thân y có chút ác liệt...

Y đi tới, cầm lấy cái dĩa ở trong tay đứa nhỏ, nhàn nhạt nói: "Không biết hâm nóng ăn sao?"

Tạ Hà khϊếp sợ nhìn y, không dám hé răng.

Đặng Cảnh Văn trực tiếp bật bếp, đem đồ ăn đổ vào trong chảo đảo qua một vòng, mấy phút sau thức ăn cũng đã nóng lên. Vì được hâm lại mà đồ ăn bốc lên mùi thơm mê người, Tạ Hà càng cảm thấy đói bụng, nuốt nước miếng một cái.

"Ăn đi." Đặng Cảnh Văn đem đồ ăn để trước mặt cậu.

Tuy rằng Đặng Cảnh Văn trước sau đều duy trì khuôn mặt không có cảm xúc, ánh mắt lãnh đạm, nhưng Tạ Hà lại lộ ra ánh mắt cảm động, kích động mở miệng: "Ba ba..." Đôi mắt sáng ngời tựa như muốn nói, ba ba quả nhiên vẫn rất yêu con đúng không?

Đặng Cảnh Văn bị ánh mắt như vậy bắn tới, bị một loại âm thanh trong vô hình gọi thân mật như vậy, tâm tình hơi rung động, đây thật sự là... Một đứa nhỏ chỉ nhớ lúc ăn không nhớ lúc bị đánh. Rõ ràng y đối xử tàn nhẫn với nó như vậy, kết quả một bữa cơm nóng, nó lại bắt đầu dùng ánh mắt sùng bái cảm kích mà nhìn y gọi ba ba.

Hiếm khi... Y không có sửa lại lần này.

【 đinh, mục tiêu Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm là 60】

Tạ Hà ăn rất vui vẻ, cậu sờ sờ bụng của mình, no rồi!

Đặng Cảnh Văn nhìn cậu ăn xong, liền nói: "Đi lên đi."

Tạ Hà gật đầu, "Dạ."

Đặng Cảnh Văn đưa cậu tới phòng ngủ, liếc cậu một cái, nhàn nhạt nói: "Thuốc mỡ ta đặt ở trên bàn cậu, cậu nhớ tự bôi lấy."

Nói xong cũng không để ý tới Tạ Hà nữa, xoay người rời đi.

Tạ Hà đóng cửa lại, bổ nhào lên giường.

Kỳ thật lần đầu tiên khi cậu tỉnh dậy đã phát hiện trên bàn mình có một lọ thuốc mỡ, Đặng Cảnh Văn trước đó đã giúp cậu bôi qua một lần, thế nhưng y có thể động thủ làm một lần đã là hiếm có rồi, chắc chắn sau này cũng sẽ không giúp cậu bôi thuốc nữa. Bất quá Tạ Hà sẽ không dễ dàng nghe lời như vậy, thân là một tên thẳng nam, tự bôi chỗ chỗ đó rất là xấu hổ nha, dùng tính cách của Đặng Trác, hai trăm phần trăm sẽ bằng mặt không bằng lòng. Đặc biệt lúc nãy vừa ăn được một chút ngon ngọt, càng sẽ không sợ hãi như trước nữa.

Tạ Hà tính toán một chút tính cách của Đặng Trác, ở nhà hết ăn rồi ngủ, cũng không tính đi học, mỗi ngày gặp Trương quản gia còn rất vui vẻ gọi Trương gia gia. Đặng Cảnh Văn bởi vì đi sớm về trễ cũng không để ý cậu, trên thực tế, ngoài trừ lúc lên giường, Đặng Cảnh Văn sẽ không nhớ tới Đặng Trác.

Trương quản gia biết chuyện của Đặng Trác, lúc nhìn cậu trong lòng ông không khỏi có chút thương tiếc, đối với cậu còn tốt hơn trước kia rất nhiều.

..................................

Cứ như vậy trôi qua một tuần, Đặng Cảnh Văn nghĩ Đặng Trác chắc hẳn đã khôi phục lại hoàn toàn, tối hôm đó liền gọi đứa nhỏ tới phòng của mình. Cân nhắc tới thương tổn của đứa nhỏ, những ngày vừa rồi y không phải là chưa từng nghĩ tới đi tìm người khác giải toả du͙© vọиɠ, thế nhưng... Chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ đứa nhỏ ở dưới thân gào khóc mê người kia, những người khác đều không thể nào lọt vào tầm mắt của y, chỉ cảm thấy phát ngán, bởi vậy hiếm thấy mà nhẫn nại chịu đựng một tuần.

Nghĩ tới rốt cuộc cũng có thể lần nữa ôm được đứa nhỏ này, Đặng Cảnh Văn bỗng nhiên cảm thấy rất mong đợi.

Đã rất lâu rồi, chưa từng có chuyện gì có thể khiến y xuất hiện loại tâm tình này.

【 Tạ Hà: đáng tiếc a, phải khiến ba ba thất vọng rồi, thở dài ~ ing 】

【444 yếu ớt nói: nếu y thất vọng thật, người thảm nhất hình như là ngài đó. . . . . . 】

【 Tạ Hà : không đâu, y là một người rất biết thương hoa tiếc ngọc : )】

444: @_@ nó nhớ sai rồi sao? Không phải đã bị chạm ở đâu rồi chứ??? Lần sau phải đi kiểm tra lại dữ liệu bên trong mới được...

Tạ Hà đứng ở trong phòng ngủ Đặng Cảnh Văn, thật cẩn thận mà nhìn y.

Đối với phòng ngủ của Đặng Cảnh Văn, đứa nhỏ hiển nhiên là có bóng ma ở trong lòng, cho nên lộ ra thần sắc vô cùng sợ sệt không thoải mái, quả nhiên, sau một khắc Đặng Cảnh Văn liền đem cậu kéo tới, trực tiếp đè lên giường lớn.

Đứa nhỏ run rẩy một cái, nhưng tới cùng vẫn không dám phản kháng, chỉ là dùng đôi mắt long lanh nước nhìn Đặng Cảnh Văn... Hay là... Cứ chịu đựng một chút đi, chỉ cần chờ ba ba phát tiết xong, y lại có thể giống như trước đây yêu thương cậu, biến thành người cha vẫn luôn ở trong kí ức của cậu...

Chứ không phải là người đàn ông lạnh lùng vẫn luôn muốn cùng cậu đoạn tuyệt quan hệ kia.

Đứa nhỏ cảm giác được quần áo trên người bị cởi xuống, nhịn khổ sở ở trong lòng, buồn nôn, thống khổ, tất cả cảm xúc này đều như muốn dày vò cậu, cậu nhắm mắt lại, chờ đợi bị chiếm lấy.

Thế nhưng chậm chạp mãi, Đặng Cảnh Văn vẫn không có nhúc nhích.

Hồi sau, cậu nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Đặng Cảnh Văn từ trên đỉnh đầu truyền xuống: "Cậu không bôi thuốc."

Đứa nhỏ bị thanh âm lạnh lẽo như vậy doạ cho rùng mình, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi, "Con... Con..."

"Tại sao không nghe lời." Đặng Cảnh Văn nói.

Đứa nhỏ không nói được lí do, quanh co một hồi vẫn là không đáp, ánh mắt tránh né.

Đặng Cảnh Văn thần sắc lạnh lùng, a... Qủa nhiên, vẫn là cái tính tình kia, cho một chút ánh sáng liền trở nên phơi phới, vốn tưởng rằng chịu qua giáo huấn rồi, đứa nhỏ này sẽ biết điều mà ngoan ngoãn, ai biết một chút tiến bộ cũng không có... Xem ra vẫn là không thể đối xử ôn nhu với nó được.

Đặng Cảnh Văn bình tĩnh, một lần nữa đem quần áo mặc lại, nhàn nhạt nói: "Xuống."

Đứa nhỏ hoang mang từ trên giường leo xuống, ngay cả mặc quần áo cũng không dám mặc, cứ vậy mà đứng ở trước mặt y, bởi vì quá căng thẳng trên mặt còn xuất hiện một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.

Đặng Cảnh Văn nhìn cậu, ánh mắt càng lúc càng tối đi, khoé môi y hơi kéo lên, phun ra một câu lạnh lẽo: "Cậu cần phải học một chút quy củ."

............

[1] hoa đồ mi – hoa trà mi: biểu tượng cho thời thanh xuân của ng con gái đã qua =.= không biết bà Diêu tại sao lại dùng để so sánh với vẻ đẹp của anh Tạ nữa, chắc do là nó đẹp :v
« Chương TrướcChương Tiếp »