Thông báo nghỉ phép ạ

500 chữ mới lên chương được nên cho t xin phép

Khóe miệng hiện lên một nụ cười gượng gạo, Chu Gia Nam tựa trán lên vô lăng, chậm rãi đưa tay lên che ngực.

Anh không biết vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, anh không biết vì sao người phụ nữ anh yêu say đắm lại đột nhiên rời bỏ anh, anh chỉ muốn sắp đặt mọi chuyện ổn thỏa và đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo mà anh mong muốn.

Tô Tiêu ở sau bức màn, nhìn vào

Một chiếc xe quen thuộc, vô cảm.

Hệ thống trong lòng không thể tưởng tượng nổi nói: “Chu Gia Nam không có đi lên!”

Tô Tiêu ngữ khí nhàn nhạt: “Anh ta sẽ không đi lên.”

Hệ thống: “Hả!?”

Vì muốn cứu vãn nên anh ta không thể lên được.

Nếu anh ta lên, anh ta sẽ gϊếŧ người.

Huống chi, anh ta biết rõ đồ vật của Tề Vĩ đã bị anh ta phá hủy, cho nên muốn xảy ra chuyện cũng không thể.

Sáng hôm sau, Tô Tiêu ra khỏi nhà Tề Vĩ vào khoảng tám giờ sáng, quần áo xộc xệch, trên chiếc cổ trắng như tuyết của cô có vài vết hickey tím bầm, khiến người ta nhức mắt.

[Tô Tiêu : Chu Gia Nam bây giờ ở đâu? 】

[ Hệ thống: Phía sau cô 500 mét. 】

Tô Tiêu: “...”

Giả vờ như không biết, Tô Tiêu gọi một chiếc taxi, đưa gấp đôi số tiền và đặc biệt bảo tài xế lái xe chậm hơn.

Chu Gia Nam đã mua cho cô ấy vài chiếc xe hơi sang trọng đắt tiền, nhưng cô ấy phải khoác lên mình vẻ ngoài cao quý và hào nhoáng, và phải bắt taxi mỗi ngày, thật đáng tiếc khi cô nghĩ về điều đó.

Sau khi xuống xe taxi, Tô Tiêu vừa mới về nhà được 20 phút, không ngờ ngoài cửa lại truyền đến âm thanh, không phải tiếng gõ cửa mà là tiếng xoay chìa khóa.

Lúc này cô đang tắm trong phòng tắm, sau sự kiện còn có dấu vết yêu đương kinh hoàng, cô từ từ rút khăn tắm quấn quanh người, cửa phòng tắm bị người thô bạo đẩy ra.

Tô Tiêu nhìn Chu Gia Nam , người đầy tà khí, với vẻ mặt kinh ngạc, dáng người quá cao khiến người ta cảm thấy hoảng sợ và áp bức đến nghẹt thở, và theo bản năng lùi lại xa anh ta.

Chu Gia Nam có thể nhìn thấy rõ ràng những vết lốm đốm trên cơ thể cô, vết hickey, vết cắn, vết cào và vết véo, tất cả đều cho thấy những gì cô đã trải qua cách đây không lâu.

Có vẻ như anh ấy thực sự rất nhân từ!

Chu Gia Nam tức giận đi tới, nhéo chiếc cằm nhọn và gầy của cô, lửa giận trong mắt anh có thể lấn át người, cúi đầu cắn chặt đôi môi sưng đỏ lúc này của cô, cướp đoạt mọi thứ của cô không thương tiếc

Tô Tiêu kinh hoàng vùng vẫy, dùng sức đẩy ngực anh ra, nhưng Chu Gia Nam đã dùng một tay tóm lấy và cố định cô trên đỉnh đầu, ấn cô vào tường, xé chiếc khăn tắm trên người cô ra, đồng thời kéo khóa quần anh ta ra. Chỉ trong như vậy.

Tô Tiêu đau đớn kêu lên, và càng vùng vẫy dữ dội hơn, nhưng Chu Gia Nam đã dùng hết sức mạnh để trừng phạt, từng cú đánh như xuyên thấu cơ thể cô, đồng thời lại in dấu vết của anh ta lên những vết bầm tím trên cơ thể cô, cố gắng chôn vùi bất cứ thứ gì của người khác. Đã để lại cho cô ấy.

Toàn bộ quá trình khiến cuộc sống của Tô Tiêu sẽ còn tồi tệ hơn cả cái chết.

Sau đó, hai người nằm trên giường, Chu Gia Nam dùng sức chiếm hữu mãnh liệt ôm Tô Tiêu vào lòng, vùi mặt thật sâu vào hõm cổ cô, không ngừng cọ tới cọ lui không muốn buông ra, giống như một đứa trẻ đã làm điều gì sai trái, nó muốn xin cô ấy tha thứ.

Tô Tiêu rất lạnh lùng và thờ ơ, và sự tổn thương mà Chu Gia Nam gây ra cho cô ấy khiến cô ấy cảm thấy chán nản.

“Anh đi đi.” Tô Tiêu ngữ khí vô hồn vô hồn, “Tôi sau này không muốn gặp lại anh nữa.”

Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh một lần nữa!

Tôi không muốn nhìn thấy anh một lần nữa! !

Không muốn gặp lại anh! ! !

Toàn thân Chu Gia Nam run lên, trong lòng dâng lên một cỗ buồn bực to lớn, khiến anh ta gần như không chịu nổi.

Cố nén chua xót trong lòng, Chu Gia Nam không buông cô ra, thay vì rời đi, anh càng ôm cô chặt hơn.

“Xem ra lần này, anh làm em thất vọng rồi, bảo bối.” Vẻ mặt Chu Gia Nam thống khổ, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng tàn nhẫn, mang theo sự thân mật đáng sợ, “Em không muốn biết, người yêu cũ của em thế nào rồi sao?”