Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Ngọc

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phương Tể đã muốn coi như thôi, lời này lại càng như đang châm dầu vào lửa, kiếm bay từ trong bao ra, chỉ trong chớp mắt đã rạch ra một vết máu mỏng manh.

Tiêu Thừa Diệp ngây người.

Hắn bụm mặt sửng sốt nửa ngày, cuống họng khô khốc, không ngờ được Phương Tể sẽ động thủ thật, lại còn cầm kiếm hành hung!

Tiếng thở của hắn trầm xuống, cũng không thèm để ý tới ai nữa mà lao thẳng về phía Phương Tể, phá thanh hô to: “Mẹ nó! Tiểu gia đây liều mạng với ngươi!”

Ngụy Dịch và chư thần nghị sự trong Lan Chiêu điện không lâu đã có cung nhân vội vã tới báo.

“Hoàng Thượng, có chuyện rồi! Cấm quân và người của Binh Bộ đánh nhau ngoài Trường Minh điện! Thường thống lĩnh đã dẫn người đi ngăn lại, cũng không biết là có chịu nghe khuyên nhủ không!”

Nghe thấy là cấm quân xảy ra chuyện, Hách Thuận sốt ruột chất vấn đầu tiên: “Đang yên đang lành, sao cấm quân lại động tay với người của Binh Bộ?!”

“Hồi bẩm công công, mấy cung nhân đi ngang qua nói, Tiêu tư mã hạ triều, trên đường xuất cung đυ.ng phải Phương thống lĩnh, không biết tại sao hai người họ lại xảy ra tranh chấp, có lẽ là do nóng đầu lên, bèn động thủ. Khởi đầu cũng chỉ là tư oán của hai người Tiêu tư mã và Phương thống lĩnh, những hộ vệ và cấm quân khác cũng muốn khuyên can, vừa vặn Binh Bộ cũng phái mấy ban sai vào trong cung, thấy tư mã đại nhân đánh nhau, giận giữ muốn đi giúp, lúc này mới là châm dầu vào lửa, khiến cả hai bên đều đánh nhau.”

“Trùng hợp đến thế sao?” Đầu ngón tay Ngụy Dịch vuốt nhẹ tay vịn long ỷ, hỏi: “Hôm nay người của Binh Bộ vào cung làm gì?”

Có quan chức Công Bộ tiến lên trả lời: “Hoàng Thượng, nửa tháng trước Khải Phong binh đã quét sạch cứ điểm dư nghiệt tại kinh đô và những vùng lân cận, mặc dù chưa bắt được người nhưng lại thu về một nhóm khí giới được chế tạo gấp gáp. Theo quốc luật, Binh Bộ phải đưa những vũ khí và khí giới này tới quốc khố kiểm kê, sau đó mới được nhập vào kho của tam Ty. Đám vũ khí này không phải con số nhỏ, không xong trong một ngày được, cho nên mấy ngày hôm nay Binh Bộ đều phải vào trong cung kiểm kê.”

Hách Thuận vẫn cảm thấy đây là việc nhỏ không đáng kể: “Là ai động thủ trước?”

“Nghe người ta nói, là, là Phương Tể đại nhân động thủ…”

“Chớ có nói bậy!”

Quan chức mặc áo bào tím ngồi gần Ngụy Dịch nhất chợt đặt mạnh cốc trà lên bàn sách, tiếng leng keng vang lên lanh lảnh, nhất thời trong phòng yên lặng như tờ, đến Hách Thuận cũng phải nhẫn nhịn không nói.

Người kia dáng ngồi nghiêm chỉnh, uy phong lẫm liệt, trầm giọng nói với Ngụy Dịch: “Đám cấm quân trong Hoàng thành thường ngày hung hăng tàn ác, gây hấn khắp nơi, coi rẻ hoàng uy, hoàn toàn không có kỷ cương, chưa từng nghe thấy việc thế này, nếu không nghiêm trị e là người trong thiên hạ sẽ chế nhạo không thôi. Nhiều lời vô ích, không bằng dẫn những người phạm tội tới đây thẩm vấn đã.”

Ngụy Dịch gật đầu: “Làm theo lời Yến tướng nói đi.”

Không lâu sau, ba mươi, bốn mươi người bị Thường Nhạc dẫn vào trong điện, người nào người nấy mặt mày sưng húp, cơn giận còn chưa tiêu tan, dù quỳ gối trong phòng nhưng vẫn có tư thế sẵn sàng cắn xé nhau trước ngự tiền.

Đúng như dự đoán, Tiêu Thừa Diệp nổi giận đùng đùng cáo trạng trước tiên: “Hoàng Thượng, là Phương Tể động thủ trước! Gã ỷ mình là cấm quân ngự tiền, đao đeo bên hông, gã muốn gϊếŧ thần! Vết thương trên mặt thần là từ kiếm của gã mà ra! Nếu thần không nhanh nhẹn, e là đã chết không minh bạch trong cung rồi!”

Phương Tể đuối lý, tuy nhiên vẫn cố gắng cãi: “Rõ ràng là ngươi nói năng lỗ mãng, nhục mạ Hách công công trước!”

Cằm Tiêu Thừa Diệp chỉ hận không chọc được lên trời: “Cẩu thái giám làm loạn trong cung, còn âm thầm cử thêm thái giám đi học, rõ ràng ông ta muốn náo loạn triều cương, mưu tư quyền thế, há có lý nào lại không được mắng!”

Hắn không giữ mồm giữ miệng, cũng chẳng thèm để ý đến Hách Thuận còn đang ngồi đằng trước, âm giọng vang khắp cung điện.

Hách Thuận giận đến sôi gan, câu “làm càn” vừa tới bên mép, chỉ thấy Yến Hồng đã bưng ngay cốc trà bên cạnh lên, đập lên người Tiêu Thừa Diệp.

Trà nóng bắn tung tóe lên thân hắn, trên tay còn vương thêm mấy vết sứ cắt vào.

Tiêu Thừa Diệp thấy là Yến Hồng giội, đáy lòng cuối cùng cũng sinh ra một tia e sợ, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo, lập tức thuận theo cúi đầu, không còn dám cuồng ngôn: “Hạ quan biết sai…”

Yến Hồng thong dong đứng dậy: “Sao lại là ngươi sai được. Cha ngươi là anh hùng, năm đó lâm trận gϊếŧ địch vì nước, trước khi chết còn ủy thác bổn tướng chăm sóc ngươi. Mấy năm qua, ngươi trưởng thành lại chẳng hiểu đúng mực, không rõ lễ nghi, là bổn tướng có lỗi với cha ngươi.”

Đáy lòng Tiêu Thừa Diệp bất bình, vừa nghe ông ta nhắc tới cha mình, vành mắt liền đỏ.

Yến Hồng bái về phía ngự tòa: “Hoàng Thượng, Tiêu Thừa Diệp này phóng đãng thịnh khí, hôm nay nóng giận tổn hại bộ mặt Hoàng gia, e là khó có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Binh Bộ tư mã. Thần cho là, đẩy hắn rơi xuống làm lại ty lục phẩm, phạt ở nhà tự xét lại một tháng, phạt bổng lộc một năm.”
« Chương TrướcChương Tiếp »