Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Công Ngọc

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng nhớ tới cái đêm chủ tớ gặp nạn, người mặc áo choàng đen xuất hiện ở bức tường bên ngoài, loại hơi thở lạnh lùng hung dữ dường như đến từ địa ngục u minh đó, thật sự khiến người ta không rét mà run, hiện tại còn rất nhiều chuyện phải làm, trước tiên phải bắt đầu từ việc điều tra kẻ áo choàng đen đó trước.

Đằng Ngọc Ý để lại những lời này rồi đi, Đoan Phúc có vui hay giận quanh năm đều mang vẻ mặt này, nhưng lần này y há miệng nhìn về hướng cửa, mất một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

Đầu bên này thức ăn đã được chuẩn bị xong, Đỗ phu nhân tưới sữa lên men lên cơm vừng đẩy đến trước mặt Đằng Ngọc Ý, dịu giọng nói: "Hồi nhỏ con thích món này nhất, sáng sớm đi đã làm nó chỉ đợi con tỉnh lại ăn thôi đó. "

Mặc dù Đằng Ngọc Ý đang nghĩ về việc trở về phủ, nhưng không nỡ phụ sự sắp xếp đầy tâm huyết của dì, trên người đã bắt đầu toát mồ hôi, nghĩ đến từ trưa hôm qua sau khi ngủ đến giờ vẫn chưa ăn gì, liền ngồi xuống chiếu: "Dì à, dì ăn cùng con đi."

Đỗ phu nhân nghe đó ngồi xuống đối diện, từ ái nhìn Đằng Ngọc Ý.

"Buổi sáng dượng con đã đi tìm Thành Vương thế tử theo lời con nói, quyết tâm phải nói cho Thành Vương thế tử biết chuyện tối hôm đó Đỗ Đình Lan đến gặp Lư Triệu An trong rừng trúc, bằng cách này, liệu yêu quái có liên quan gì đến Lư Triệu An hay không, liền có thể mượn tay Thành Vương thế tử tra rõ ràng rồi. Ai biết đâu cửa Thanh Vân Quan đóng chặt, cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, dượng con đợi lâu không thấy ai ra cửa đón, vì vậy chỉ đành trở về. "

Đằng Ngọc Ý có chút kỳ quái: "Trước giờ hương hỏa của Thanh Vân Quan hưng thịnh, tại sao lại đột nhiên đóng cửa?"

"Dượng con chỉ nói rằng bên trong im lặng bất thường, nhìn không ra bên trong có người, lúc đó ông ấy cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không cách nào tiến vào thăm dò. Sau khi trở về phủ ăn trưa buổi chiều lại đến Thanh Vân Quan tiếp rồi, không biết lần này có thể gặp được Thành Vương thế tử hay không."

Khi Đằng Ngọc Ý nghe đến tên Thành Vương thế tử, đột nhiên nhớ lại những gì nàng đã nhìn thấy và nghe thấy trong miếu thờ của cha mình sau khi chết, cảnh tượng đó quá hư ảo, nó hoàn toàn khác với những gì nàng đã trải qua ở kiếp trước, sau khi tỉnh dậy nàng đã quên gần hết, thậm chí không thể phân biệt được đâu là ảo đâu là thật.

Mơ hồ nhớ rằng vào năm thứ ba sau khi nàng chết, Lận Thừa Hựu dường như bị ám toán ở Bắc Nhung, nhưng nàng không nghe được liệu y sống sót hay đã chết thì đã bị một ông lão đánh thức.

Ông lão gọi tên nàng rốt cuộc là ai? Giọng nói già nua truyền đến tựa như Hoàng Chung Đại Lữ (2), bất ngờ kéo nàng ra khỏi cơn mộng mị dằng dặc nặng nề.

(2) Hoàng Chung Đại Lữ: (黃鐘大呂聲) Hoàng chung (chuông vàng) là nhạc khí, có 12 âm cơ bản là 6 luật (tiếng dương) và 6 lã (tiếng âm), trong đó, Đại lã là âm thanh cao nhất, hay nhất.

Nàng lơ đễnh cầm đũa lên, nói với dì: "Đêm hôm đó sau khi Thành Vương thế tử đánh bật yêu cây ra khỏi người An Quốc Công phu nhân, tính mạng của An Quốc Công phu nhân chỉ trong một sớm một chiều, Thanh Vân Quan đột nhiên đóng cửa không biết có liên quan gì đến việc cứu An Quốc Công phu nhân hay không. "



Đỗ phu nhân Nghi hoặc nói: “Có phải là đóng cửa để làm phép hay không?”

Đằng Ngọc Ý ăn hết cơm rửa sạch tay mặt: "Tối hôm kia vội vã, ở nhà còn nhiều đồ chưa lấy, dì, con phải trở về phủ một chuyến."

Đỗ phu nhân kinh ngạc, vội vàng đi theo: "Mang thêm nhiều người theo, lấy đồ xong liền trở lại, Thiệu Đường dường như có chuyện muốn tìm con, buổi sáng đã tới đây mấy lần, ta hỏi nhi tử có chuyện gì nhưng nó nhất quyết không nói bất cứ điều gì. "

Trong miệng Đằng Ngọc Ý chậm rãi đáp ứng rồi vội vàng đưa người trở về Đằng phủ, mấy năm nay Đằng Thiệu quanh năm làm việc ở vùng ngoài, mặc dù mỗi ngày đều có người quét dọn trong phủ nhưng vẫn cảm thấy có chút ẩm thấp và trống trải.

Đến bên ngoài hoa viên, bước chân Đằng Ngọc Ý bắt đầu chần chừ.

Bích La nói: “Nương tử, làm sao vậy?”

Đằng Ngọc Ý đến trước ao nước, đúng vào sớm xuân, trong vườn thêu hoa, hàng liễu xanh bên ao vi vu trong gió. Một cơn gió thổi qua, làn nước xanh vắt của hồ gợn nước sóng sánh.

Nàng cay đắng nhìn xuống ao, nỗi kinh hoàng khi chìm nổi trong làn nước lạnh băng trước khi chết đến nay vẫn còn rõ nét.

Đứng lặng yên bên hồ bơi hồi lâu, cho đến khi cảm giác dọa người trong lòng hơi nhạt đi, nàng mới ngước mắt nhìn về hướng khác, vốn trong đầu chỉ còn lại vài ký ức vụn vỡ, giấc mơ lần này càng chứng thực suy đoán của nàng.

Trong lúc hấp hối đã từng có người nhảy xuống ao để cứu nàng, nhưng đáng tiếc nàng chưa đợi người đó cứu được đã tắt thở.

Người đó không giống binh lính hay thị vệ, xét từ bộ dáng trong đêm tối, có vẻ y là một thiếu niên lang.

Có phải là thái tử không? Sau khi cha qua đời thái tử đến chia buồn, nói rằng cha là ân sư của y, sau này chỉ cần có việc gì có thể đến tìm y giúp đỡ. Tuy nhiên nàng chưa từng tìm y lần nào, hơn nữa còn cấm hạ nhân qua lại với hoàng thất, nhưng đêm bị tấn công tại phủ, trong lúc khẩn cấp Trình Bác phái người đi tìm thái tử cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.



Đáng tiếc đêm đó quá tối, trước khi chết tầm mắt sớm đã mơ hồ, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy bộ dáng người đó không giống thái tử, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ là một thuộc hạ nào của cha sao?

Để tìm lại nhiều ký ức hơn, Đằng Ngọc Ý chậm rãi đi một vòng dọc theo ao, thấy trời không còn sớm nữa liền quay trở lại thư phòng của cha.

Tùng bách bên ngoài thư phòng xanh ngắt một màu, trước đình suối trong rảo quanh bậc thềm, tất cả đều quá quen thuộc như chưa từng thay đổi.

Đằng Ngọc Ý lẳng lặng đến trước thư phòng, giơ tay lên không chút do dự mở cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cổ họng đột nhiên nghẹn ngào.

Vào đêm nàng cãi nhau với cha, ngoài trời tuyết đang rơi, đất trời một mảnh trống vắng, tùng bạch bị lớp tuyết dày đè đến vang lên xào xạc, cha ở lại trong phòng, có lẽ cứ như thế nghe tiếng bước chân nàng dần xa.

Nàng ôm nỗi hận cha một mình bước nhanh trong tuyết, nàng khi đó làm sao có thể ngờ đó là lần cuối cùng hai cha con gặp nhau.

Nàng quay người nói với người phía sau: "Các ngươi đợi ở bên ngoài."

“ Vâng.”

Đằng Ngọc Ý đóng cửa lại ngẩng nhìn lên giá sách, tuy rằng trên giá có không ít sách, nhưng cũng không thể so với khi đó, có lẽ do cha vẫn chưa chính thức được điều về Trường An, nhiều sách vẫn còn để trong phủ ở Dương Châu.

Nàng tìm kiếm khắp nơi nhưng không thể tìm thấy cây đàn của mẫu thân, nàng đi đi lại lại trong phòng, mọi ngóc ngách hầu như đều tìm qua, kết quả vẫn không tìm thấy gì.

Nàng ngồi trên sạp, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, lẽ nào bình thường phụ thân sẽ mang theo cây đàn đó bên người? Người chưa trở về Trường An nên đàn cũng tự nhiên không có trong phủ.

Đằng Ngọc Ý suy nghĩ một hồi, đứng dậy đi đến trước Đa Bảo Các, nếu nhớ không lầm thì sau này đây là nơi đặt đàn, lúc này trên đó đặt một tấm bình phong thủy mặc nho nhỏ, nàng lấy bình phong xuống, đưa tay lần mò tại nơi trong ký ức, không mất bao lâu liền chạm vào tấm ván trượt động.

Nhịp tim nàng tăng nhanh, dùng dao rọc giấy nhẹ nhàng cạy ra, mở nắp ra xem thử không nhịn được sửng sốt, bên trong trống rỗng, đừng nói là xấp thư, đến một sợi tóc còn không có.
« Chương TrướcChương Tiếp »