Chương 20: Chu Minh ăn dấm đến phẫn nộ

Chu Minh nghe Tiểu Điềm kháng cự chuyện mang thai và sinh con của mình như vậy, sắc mặt anh đột nhiên tối sầm lại. Nhưng mấy ngày nay thường xuyên quan hệ tìиɧ ɖu͙© không có biện pháp phòng tránh, Chu Minh tin chắc người phụ nữ này sẽ có thai, sau đó sẽ độc chiếm cô, nếu cô dám uống thuốc tránh thai, anh sẽ đυ. đến khi thuốc cũng đỡ không nổi, anh muốn mình là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời Tiểu Điềm. Loại chiếm hữu này càng ngày càng nghiêm trọng, Chu Minh cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, sợ là tẩu hoả nhập ma, không có cách nào tự kiềm chế.

Chu Minh bế Tiểu Điềm yếu ớt lên giường, lúc này đã gần rạng sáng, Tiểu Điềm bất lực, không muốn so đo với người đàn ông này nữa, nằm ở trên giường liền ngủ thϊếp đi. Người đàn ông hài lòng cũng trở về giường của mình, giống như một con sói háu ăn, hồi tưởng lại món ngon vừa rồi.

Tiểu Điềm ngủ mê man đến trưa ngày hôm sau, mọi người đã bắt đầu chuẩn bị hành lý xuống tàu, Tiểu Điềm eo đau lưng nhức, không còn chút sức lực nào đứng dậy thu hành lý, vừa đứng dậy cô thấy Chu Tân ở bên cạnh vẫn đang đọc sách như cũ. Hành lý của cô không quá nhiều, nhưng nó được đặt trên giá hành lý cao quá đầu, cô không với tới, với tay cầm cũng không dễ dàng, lúc này, Tiểu Điềm mới đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Tân: "Chu Tân, có thể làm phiền cậu giúp tôi lấy hành lý trên giá hành lý được không? Cảm ơn cậu!"

Chu Tân đặt cuốn sách trên tay xuống, đứng dậy giúp Tiểu Điềm: “Cái nào là của cậu?” Tuy rằng Chu Tân không cao bằng anh trai mình, nhưng cậu ta cũng không thấp, vẫn cao hơn Tiểu Điềm rất nhiều. Tiểu Điềm cười nói: "Đó là cái vali nhỏ màu trắng, cám ơn cậu."

Chu Tân vươn tay giúp Tiểu Điềm lấy hành lý xuống, Tiểu Điềm đứng bên cạnh Chu Tân mỉm cười chờ mong, Chu Minh vừa đến liền nhìn thấy cảnh này, quả thực là lên cơn giận dữ, điên cuồng ghen ghét! Mẹ nó! Từ trước tới nay người phụ nữ này chưa bao giờ cười với mình như thế này!

Chu Minh bước tới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang chuẩn bị cầm lấy vali của Tiểu Điềm, tức giận nói: "Chuyện này sao không gọi cho anh?!"

Tiêu Điềm tức giận nhìn Chu Minh: "Tại sao phải gọi anh? Em của anh so với anh còn tốt hơn nhiều."

Tiểu Điềm không nhận ra Chu Minh ăn dấm đến mức phẫn nộ, chẳng qua chỉ cảm thấy rằng anh đang cố ý gây sự.

Ánh mắt Chu Minh tức giận nhìn về phía cậu em trai, đối với Chu Tân nói như muốn cảnh cáo: "Sau này chị dâu em có chuyện gì thì anh tới là được!"

Tiểu Điềm nghe vậy không vui: "Ai là chị dâu cậu ta a! Không biết xấu hổ!"

Chu Minh nghiêm mặt giận dữ nói: "Lần sau lão tử nhìn thấy em cười như thế này với một người đàn ông khác mà không phải là lão tử, em xem lão tử sẽ xử lý em như thế nào!"

Tiểu Điềm không muốn quan tâm đến Chu Minh nữa, cô trừng mắt nhìn anh, xoay người xuống tàu đi theo đội của lão sư cùng bạn học.

Chu Tân vẫn tại chỗ nhìn anh trai của mình: "Anh trai, hình như người ta không muốn thừa nhận mình là chị dâu của em a?"

"Em thì biết cái gì?! Có thể nữ nhân sẽ xấu hổ khi nói đến chuyện này?! Về sau cô ấy có chuyện gì thì em cũng đừng quản! Cứ gọi chị dâu là được rồi!" Chu Minh đè xuống nộ khí nói với em trai mình. Anh biết tính cách của em trai mình, cậu sẽ không làm những điều vượt quá tiêu chuẩn, nhưng vẫn là không thể không cảnh cáo một phen.

“Anh trai, không nhìn ra, tính chiếm hữu của anh còn rất mạnh, thật sự không thể để cho người ta đi sao?” Chu Tân chế nhạo nói.

"Vậy em hãy nhìn xem anh trai em làm thế nào để khiến cô ấy đầu hàng đi." Chu Minh nói với em trai mình một cách rất tự tin.

Sau khi xuống tàu, tất cả mọi người ngồi lên xe khách đi đến nông thôn, Tiểu Điềm và Chu Tân được xếp ngồi cùng nhau vì họ cùng khoa. Tiểu Điềm bắt đầu trò chuyện với Chu Tân.

"Nhắc mới nhớ ... anh trai của cậu, tại sao anh ấy lại cường thế bá đạo như vậy a? Cậu thật sự không giống anh ấy." Tiểu Điềm nói trước.

"Dù gì thì anh ấy cũng chưa đọc sách gì, hành vi cũng hơi dã man. Mặc dù tôi cũng cảm thấy cách theo đuổi phụ nữ của anh ấy hơi cường thế nhưng cũng là do anh ấy không kìm được tình yêu với cậu, quá sợ hãi mất đi cậu, vậy nên anh ấy mới làm những chuyện cường ngạnh này. Cũng không phải không thể lý giải được hành động của anh ấy, dù sao đàn ông đều huyết khí phương cương."

Tiểu Điềm nghe xong, trong lòng chỉ cảm thấy hơi hồi hộp và một chút khẩn trương, có phải cậu ta biết chuyện của cô với anh trai của cậu ta không ... Dùng huyết khí phương cương để hình dung anh trai cậu ...

“Anh của cậu … tôi không thích anh ấy.” Tiểu Điềm cúi đầu nói.

“Anh trai tôi sẽ dùng thủ đoạn cường thế để khiến cậu phải nghe lời anh ấy.” Chu Tân phân tích rất chí lý, cậu biết rõ anh trai mình, dù sao đó cũng là người thân duy nhất trong đời này của cậu.

"Anh của cậu ... thật đúng là làm tôi nhức đầu a ..." Tiểu Điềm bất lực nói.

Chu Tân chỉ cười cười, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh trai cậu, hẳn là anh đang ở phía sau một mực theo sát bọn họ, chuyện của anh, vậy thì để hai người bọn họ tự giải quyết chuyện của hai người đi.