Chương 27: Phụ huynh học sinh! (Hơi H)

Tiểu Điềm đang trong giấc mộng không biết những chuyện này. Tiểu Điềm ngủ một mạch đến trưa, cô rời giường nhìn điện thoại, đã hơn mười một giờ, phát hiện mình chưa trả lời tin nhắn của "Điềm", lúc này cô mới nhắn lại: [ Tôi vừa mới ngủ dậy, hôm nay buồn ngủ quá. ]

Mà Chu Minh ở đầu dây bên kia thấy Tiểu Điềm cuối cùng cũng trả lời, chính mình đang xù lông cuối cùng cũng gở thuận, anh trả lời lại: [ Tối hôm qua cậu làm gì thế? ] Hôm nay dậy không nổi, Chu Minh biết rất rõ tối hôm qua bọn họ đã làm cái gì! Chỉ là anh muốn xem Tiểu Điềm trả lời như thế nào.

Tiểu Điềm đáp: [ Ồ... Tối hôm qua tôi đọc tiểu thuyết nên đi ngủ muộn. ]

Chu Minh xem xong không nhịn được cười, cái nữ nhân đáng yêu này, đáng yêu đến muốn đυ.!

Tiểu Điềm nhắn: [ Tôi phải đi ăn cơm, có thời gian tán gẫu sau! ]

Chu Minh trả lời: [ OK. ]

Sau khi Chu Minh đặt điện thoại xuống, anh liền đi ra ngoài hướng về phía trường Tiểu Điềm dạy, anh lại muốn đυ. cô một lần nữa, vì Chu Tân đã giúp cô dạy thay nên điều đó rất thuận tiện cho anh.

Tiểu Điềm được bạn cùng phòng gọi đi ăn ở căng tin cùng nhau. Khi Tiểu Điềm với bạn cùng phòng của cô đi đến nhà ăn, lúc này Chu Minh đã tiến vào trường của Tiểu Điềm, anh đứng ở cổng chính cách nhà ăn không xa, vừa hay nhìn thấy Tiểu Điềm và bạn cùng phòng của cô đang đi cùng nhau, hẳn là muốn đi ăn cơm, Chu Minh liền đi về phía Tiểu Điềm, Chu Minh như trùng lên não, kỳ thực còn chưa nghĩ ra lý do liền đi tìm Tiểu Điềm.

Chu Minh đột nhiên mở miệng nói: "Xin hỏi Đinh Tiểu Điềm lão sư là ai? Con tôi hôm nay vội đi ra ngoài, tôi quên bảo nó tan học về nhà bà nội ăn tối, xin hỏi lão sư có thể dẫn tôi đi nói cho nó biết được không?"

Tiểu Điềm không nghĩ tới người đàn ông này sẽ nghĩ ra cái cớ này để cô đi cùng anh! Người đàn ông này lại muốn làm gì?!

Các bạn cùng phòng xung quanh chỉ vào Tiểu Điềm nói: "Cô ấy chính là Đinh lão sư, Tiểu Điềm, cậu đi xem một chút đi, chúng tớ sẽ mua cơm giúp cậu."

Bạn cùng phòng của Tiểu Điềm đã đem bán Tiểu Điềm, để Tiểu Điềm khóc không ra nước mắt, cô chỉ còn cách đi theo Chu Minh, mà Chu Minh tiếu dung giương lên, anh cảm thấy bộ dạng bất lực của người phụ nữ này cực kỳ dễ thương. Tiểu Điềm nhìn bạn cùng phòng đã đi xa, cô trừng mắt nhìn anh: "Lừa đảo, anh muốn làm gì?!"

Chu Minh cúi đầu xuống thì thầm vào tai cô, "Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với cô! Đinh lão sư!"

Chu Minh nhìn thấy bạn cùng phòng của Tiểu Điềm đã vào trong nhà ăn, vì vậy anh liền ôm Tiểu Điềm đi ra khỏi trường học. Tiểu Điềm thoát ra nói: "Chu Minh, bạn ngày ban mặt anh muốn làm gì!"

Chu Minh bịt miệng Tiểu Điềm, nhanh chóng ôm chặt cô, lôi kéo đến ven đường, anh đưa Tiểu Điềm đến căn phòng nhỏ mà anh thuê, căn phòng không lớn, cách trường học cũng không xa, nhưng tương đối đơn sơ, nền đất bê tông, bức tường bê tông, chỉ có một chiếc giường đơn giản giản dị và một số đồ dùng hàng ngày đơn giản. Tiểu Điềm bước vào phòng, nhớ lại Chu Minh từng trói cô đến căn nhà cho thuê của anh, trong căn nhà cho thuê đó, đó là lần đầu tiên cô làʍ t̠ìиɦ, lần đầu tiên cô bị cưỡng bức, và trong ngôi nhà cho thuê đó, cô đã bị cưỡиɠ ɧϊếp rất nhiều lần, một mảnh da^ʍ mỹ sắc tình, sau đó cô rất hưởng thụ, còn cầu xin Chu Minh đυ. cô ... Mấy

ngày mười phần hoang đường ...

Chu Minh đóng cửa lại, cởϊ qυầи áo bên ngoài, qυầи ɭóŧ và áσ ɭóŧ của Tiểu Điềm ra, Tiểu Điềm vẫn còn quay cuồng với sự cố đáng xấu hổ mà Chu Minh mang cô dã chiến ngày hôm qua, cô tức giận, không ngừng đánh Chu Minh, vừa đánh vừa nói. "Thả tôi ra! Đúng là nam nhân không biết xấu hổ!" Mà Chu Minh dường như không nghe thấy, anh chỉ muốn nhanh chóng cắm vào mật huyệt của Tiểu Điềm. Chu Minh nói: "Đừng gây rắc rối nữa bảo bối lẳиɠ ɭơ của anh, em không biết anh nhớ em đến mức nào đâu!" Nói xong, Chu Minh ngay lập tức cởi cúc quần, phơi bày dươиɠ ѵậŧ to lớn hung dữ của mình ra trong không khí, bộ ngực sữa của Tiểu Điềm bại lộ trong không khí, tiếp xúc với không khí lành lạnh, đầṳ ѵú của cô bắt đầu dựng đứng, Chu Minh lập tức hôn lên đầṳ ѵú của Tiểu Điềm, anh dùng chiếc lưỡi thô ráp trêu chọc bầu ngực của cô, phát ra âm thanh liếʍ láp.

Tiểu Điềm bị liếʍ có chút ý loạn tình mê: "A ~ đừng liếʍ nữa ~"

Chu Minh trêu chọc nói: "Đinh lão sư, bị phụ huynh học sinh đè xuống liếʍ có thoải mái không? Không bằng cảm thụ một chút, bị phụ huynh học sinh đυ. có tư vị như thế nào!"

Tiểu Điềm thở hổn hển nói: "A ~ Anh không biết xấu hổ ~ Anh không phải là phụ huynh của học sinh ~ Anh là kẻ lừa đảo."

Chu Minh nói: "Được thôi Đinh lão sư, vậy tôi sẽ không làm phụ huynh học sinh của cô nữa, mà là học sinh của cô, cô dạy tôi một chút, vì sao trong lúc làʍ t̠ìиɦ, ngoài miệng luôn muốn kháng cự nhưng thân thể thì lại vô cùng lẳиɠ ɭơ."