Chương 29: Có muốn tiếp tục không?

Tiểu Điềm không nghĩ tới người đàn ông sẽ đột nhiên ôm lấy cô, thân thể Chu Minh trần trụi kéo Tiểu Điềm vào trong ngực mình, ôm chặt lấy cô, Tiểu Điềm nói: "Anh đang làm gì vậy! Tôi..."

Chu Minh buông lỏng Tiểu Điềm ra một chút, thâm tình nhìn Tiểu Điềm: "Em còn chưa cho anh câu trả lời mà đã muốn chạy sao?"

Người đàn ông này, ngay cả khi anh khỏa thân vẫn rất nóng bỏng, vấn đề là hiện tại anh đang ôm cô, dươиɠ ѵậŧ to của anh vẫn còn dính chất lỏng từ trong lỗ nhỏ của cô, dươиɠ ѵậŧ của Chu Minh lúc này vẫn đang chạm vào cơ thể của Tiểu Điềm,

rõ ràng, đây là một dịp thổ lộ tình cảm, nó trở nên quá mơ hồ và kiều diễm vào thời điểm này. Dươиɠ ѵậŧ của Chu Minh dần dần mềm nhũn xuống, bởi vì nữ nhân không có biếи ŧɦái, anh bắt đầu khẩn trương, đã không còn chút du͙© vọиɠ nào.

Tiểu Điềm cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, nói: "Anh ... anh buông tôi ra trước đã ... Trước tiên anh mặc quần áo vào đi."

Nghe nữ nhân nói, Chu Minh vội vàng cầm qυầи ɭóŧ mặc vào, lại cấp tốc mặc quần vào, nhưng lại không mặc áo, nửa thân trên cường tráng của anh lộ ra trước mặt Tiếu Điềm, Tiếu Điềm nói: "Anh còn chưa mặc xong…"

Chu Minh đến gần Tiểu Điềm, chậm rãi cúi người xuống, Tiểu Điềm cảm nhận được áp bách, cô đi về phía cửa, Chu Minh sợ nữ nhân không trả lời anh liền bỏ chạy, anh ôm lấy Tiểu Điềm và ép cơ thể của cô dán vào tường, thân thể anh cũng hướng về phía Tiểu Điềm áp lấy, Chu Minh vòng tay qua eo mảnh mai của Tiểu Điềm, cúi xuống và thì thầm vào tai cô, "Anh không thể chờ được nữa, Tiểu Điềm, đến cùng em nghĩ gì về anh? Anh đích xác luôn luôn sử dụng vũ lực với em, nhưng anh cũng là rất thích em, anh muốn trở thành người đàn ông của em, muốn một đời che chở cho em, bảo bối, em có thể cho anh một cơ hội được không?"

Tiểu Điềm bị lời thổ lộ này làm cho đầu não choáng váng, Tiểu Điềm vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này toàn nói những lời thô lỗ, cà lơ phất phơ, không có chính hình, nhưng lần thổ lộ này, anh một câu da^ʍ tục cũng không nói, điều này khiến cô đột nhiên không thích ứng được.

Tiểu Điềm mở miệng nói: "Nếu như... Tôi nói tôi không đồng ý thì sao? Anh định dùng sức ép tôi đồng ý mới thôi đúng không?"

Chu Minh cũng nghĩ qua mình sẽ thất bại, nhưng ham muốn có được người phụ nữ này của anh càng ngày càng mãnh liệt, cho nên anh không nghĩ tới nếu thất bại sẽ xảy ra chuyện gì, anh muốn bày tỏ tình yêu của mình, cũng không phải lúc nào cũng duy trì mối quan hệ tình cảm thuần túy xá© ŧᏂịŧ này. Anh thực sự đã yêu Tiểu Điềm khi nhìn thấy cô vô tình ngồi lên người anh ở gần trường, anh mặc kệ phải dùng bao nhiêu sức lực cũng muốn có được người phụ nữ mình thích, vì vậy anh đã trói cô vào căn nhà thuê, bắt đầu da^ʍ mỹ phóng đãng những ngày này.

Chu Minh nói: "Vậy anh vẫn sẽ không buông tha, mỗi ngày đều hỏi em khi nào anh được làʍ t̠ìиɦ với em. Nhưng anh không muốn làʍ t̠ìиɦ với em vì mục đích sắc dục. Anh yêu em nên anh luôn muốn làʍ t̠ìиɦ với em. Càng làm điều đó, anh lại càng yêu em."

Chu Minh nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của Tiểu Điềm, đem tay cô hướng về l*иg ngực mình, nắm tay Tiểu Tiểu Điềm trên dưới sờ tới sờ lui trên ngực mình, Chu Minh thấp giọng nói: "Bảo bối, đây đều là do em làm cho nóng lên, trái tim, cũng là do em làm nóng lên."

Tiểu Điềm cảm thấy rất thẹn thùng, chuyện gì đã xảy ra với lời tỏ tình của người đàn ông này vậy, ấm áp lại béo ngậy, nhưng vẫn có một chút người nữa? Chẳng lẽ là bởi vì bọn họ hòa hợp trong tìиɧ ɖu͙©... Tiểu Điềm lắp bắp nói: "Tôi... Tôi muốn trở về trước..."

Chu Minh tiếp tục áp chế thân thể Tiểu Điềm khiến Tiểu Điềm không thể động đậy, Chu Minh hỏi: "Hay là em không đồng ý bởi vì anh? Chỗ nào của anh em không thích, anh sẽ thay đổi."

Tiểu Điềm nói: "Không có gì không thích... chỉ là... chưa từng nghĩ tới sẽ yêu đương cùng anh."

Chu Minh tiếp tục truy vấn: "Không thử thì làm sao biết được? Đừng nhìn anh là công nhân công trường vô văn hóa, nhưng anh rất mạnh mẽ, có thể khiến em vui vẻ."

Tiểu Điềm bối rối hỏi lại: "Nhưng sức mạnh có liên quan gì đến hạnh phúc của tôi?"

Chu Minh nhếch mép nói: "Lúc làʍ t̠ìиɦ, lúc triều phun liền rất vui vẻ đi."

Tiểu Điềm thậm chí còn xấu hổ hơn, cảm thấy không thể nào đối mặt với Chu Minh được nữa, cô cầu xin Chu Minh: "Chu Minh, chuyện này... Tôi muốn quay về trước... Anh có thể cho tôi thời gian suy nghĩ chứ?"

Chu Minh cũng cảm thấy ép buộc Tiểu Điềm là không tốt nên đã đồng ý.

Trước khi đi, Tiểu Điềm nói: "Trong khoảng thời gian này... Anh có thể không tới tìm tôi được không? Nếu như tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi sẽ tới nói cho anh biết?"

Chu Minh nói: "Được, nhưng vừa rồi em cùng anh làʍ t̠ìиɦ đều không có bắn ra, em có muốn tiếp tục làʍ t̠ìиɦ không?"

Tiểu Điềm cảm thấy người đàn ông này thật đúng là! Mặt dày vô sỉ! Làm thế nào có thể đột nhiên thổ lộ tình cảm của mình trong khi đang làʍ t̠ìиɦ, thổ lộ xong còn muốn tiếp tục làʍ t̠ìиɦ nữa!

Tiểu Điềm nói: "Hiện tại không cần ... Kỳ thật tôi cũng không biết, vì cái gì mỗi lần đều ngầm cho phép anh cùng tôi ân ái ... Tôi đi về trước."

Thấy thân ảnh của người phụ nữ đi ra ngoài, Chu Minh thầm nghĩ: Đương nhiên là bởi vì em cũng thích anh rồi!