Chương 42: Hèn mọn cầu xin cô.

Tiểu Điềm đi vào phòng tắm, bật nước nóng xối vào thân thể mình, cô rửa sạch dâʍ ɖị©ɧ trong vùиɠ ҡíи của mình, cô phát hiện Chu Minh ... Bắn cũng quá là nhiều đi, dinh dính nhơn nhớt. Tiểu Điềm cảm thấy tất cả những gì đã xảy ra thực sự không thể tin được. Cô cùng với người đàn ông này đã phát sinh quan hệ thân mật không biết bao nhiêu lần, nhưng cô dường như không coi anh là bạn trai của mình, trời ạ, vậy cô không phải được gọi là tra nữ sao, cô ngủ cùng người ta rồi còn nói thẳng trước mặt người ta rằng hai người chỉ là bạn giường, Chu Minh vẫn còn yêu cô ... tất cả những điều này ...

Tiểu Điềm không muốn nghĩ về nó nữa nhưng không thể không nghĩ về nó, cô cảm thấy làʍ t̠ìиɦ với Chu Minh thực sự ... Rất thoải mái ... A, mình thật là dâʍ đãиɠ a, vừa mới bắt đầu là bị người ta cưỡиɠ ɧϊếp, nhưng kết quả cô còn rất hưởng thụ, ừm... Không thể cúi đầu trước những thế lực tà ác đã chế ngự mình được!

Tiểu Điềm quyết định bắt đầu rút lui, trong lần làʍ t̠ìиɦ hôm nay, cô thực sự nhìn thấy trong mắt đàn ông có tình có ái, còn có ... Lòng ham muốn chiếm hữu phi thường cường liệt ... Cô tin tưởng loại ánh mắt này sẽ không gạt người, và anh thực sự yêu cô, tuy nhiên kết quả ngược lại càng hỏng bét hơn, cô muốn rút lui!

Đêm hôm đó, Tiểu Điềm tắm rửa sạch sẽ xong liền ngồi trước máy tính viết đơn từ chức, chuẩn bị gửi cho bộ phận nhân sự, cô muốn đợi ba mẹ trở về, nói với họ trước rồi sẽ gửi đi. Sau khi ba mẹ Tiểu Điềm về nhà, Tiểu Điềm nói cho ba mẹ biết ý nghĩ muốn từ chức của mình. Lúc đầu ba mẹ cô rất khó hiểu, Tiểu Điềm nói mình muốn học chuyên sâu hơn nên quyết định không đi làm nữa và muốn tham gia kỳ thi nghiên cứu. Ba mẹ nghe được ý kiến

của Tiểu Điềm cũng rất ủng hộ cô, dù sao bọn họ cũng cảm thấy mọi hành động của con gái mình đều là vì tự hoàn thiện và nâng cao bản thân. Sau khi có được sự đồng ý của ba mẹ, Tiểu Điềm nộp đơn nghỉ việc, cô nghĩ, việc bàn giao sẽ bắt đầu sau vài ngày nữa, cô có thể từ từ rời khỏi công ty, cô nói thi nghiên cứu cũng không phải là giả, tiếp tục học cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt.

Ngày hôm sau, Tiểu Điềm không nhận được hồi âm nên cô đến công ty như bình thường, mặc dù đã nộp đơn xin nghỉ việc nhưng cô vẫn phải làm tốt công việc của mình, sau khi bàn giao xong mới rời đi. Đến công ty, cô cảm thấy bầu không khí trong công ty hôm nay rất kỳ quái, mọi người đều cẩn thận từng li từng tí, áp suất không khí cực thấp, Tiểu Điềm có chút bối rối, cô hỏi một đồng nghiệp tương đối thân thiện, đồng nghiệp nói: "Hôm nay Chu tổng ... Rất đáng sợ ... Anh ấy ...."

Đồng nghiệp còn chưa nói xong, Tiểu Điềm đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, "Đinh Tiểu Điềm! Cô qua đây!" Chu Minh đè thấp giọng nhưng lại cảm nhận được anh đang nghiến răng nghiến lợi.

"Tiểu Điềm sẽ ổn thôi, đúng chứ," một đồng nghiệp nói. Một đồng nghiệp khác nói: "Khó mà nói trước được, cô nghe giọng nói của Chu tổng, cảm thấy có điều gì đó lớn lao không ổn."

Sau khi vào văn phòng, Tiểu Điềm thuận tay đóng cửa lại, nghĩ rằng Chu Minh có chuyện quan trọng cần thương lượng. Kết quả Chu Minh kéo Tiểu Điềm đến trước sô pha, cũng một tay ấn cô lên trên sô pha, Chu Minh phẫn nộ nhìn xuống Tiểu Điềm, bỗng nhiên Chu Minh cúi xuống, khuôn mặt tức giận trực tiếp đối diện với khuôn mặt đang sợ hãi của Tiểu Điềm, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Em muốn từ chức?!"

“Ừm,” Tiểu Điềm tự nhủ mình không được hoảng hốt, cố hết sức bình tĩnh nói ra câu này.

"Em muốn chạy trốn lão tử?!" Chu Minh nói ra lời này mười phần chua xót cùng phẫn nộ, người phụ nữ anh thích, khống chế không được muốn chạy trốn.

"Tôi không muốn làm việc bây giờ, tôi cảm thấy tôi phải cải thiện bản thân mình hơn", Tiểu Điềm trả lời.

"Đừng giả bộ nữa, lão tử còn không biết sao? Em muốn chạy trốn!" Chu Minh chịu không nổi người phụ nữ này, cô vẫn còn viện cớ, trái tim anh như bị xuyên thủng, anh thực sự rất thích cô gái này, cô trắng trẻo và mềm mại, tiếng cô rêи ɾỉ khi bị anh đυ. thật quyến rũ, tiểu huyệt hút anh rất sảng khoái, nhưng anh cũng rất thích, Tiểu Điềm mềm mềm manh manh, đối xử với mọi người rất ôn hòa, mười phần đáng yêu, một người phụ nữ như vậy, không thể để cô chạy mất được!

“Vậy anh nói cho em biết, anh đã bác bỏ đơn từ chức của em, đừng chạy, cũng đừng cố chạy!” Chu Minh dùng sức nắm chặt lấy hai tay của Tiểu Điềm, cố gắng khảm cơ thể của Tiểu Điềm vào trong xương của anh.

“Anh vì việc tư mà lợi dụng quyền lực!” Tiểu Điềm cũng rất tức giận, “Buông tôi ra!”

"Được rồi, anh có thể đồng ý cho em từ chức, không bác bỏ đơn xin từ chức của em." Chu Minh đột nhiên buông tay.

"Hả? Anh ... Anh đồng ý?" Tiểu Điềm nửa tin nửa ngờ, Chu Minh giống như ... không dễ dàng thoát khỏi như vậy ...

"Gả cho lão tử, làm Chu phu nhân, liền để em từ chức.” Chu Minh đột nhiên ghé sát tai Tiểu Điềm, mê hoặc nói: "Ở nhà chờ người đàn ông của em về cᏂị©Ꮒ em.”

"Anh điên rồi!" Tiểu Điềm nghĩ Chu Minh thực sự điên rồi.

"Lão tử không điên, ngày nào lão tử cũng nghĩ như vậy! Em có biết tối hôm qua nhìn thấy đơn xin từ chức mà em gửi đến lão tử đã khó chịu như thế nào không? Lão tử điên rồi, hiện tại tên điên này cầu xin em, xin em đừng chạy nữa, lão tử chỉ muốn được yêu em, Đinh Tiểu Điềm, Chu Minh anh thật sự yêu em đến chết đi sống lại, chỉ cần em gả cho anh, em muốn làm gì cũng được!" Chu Minh thầm nghĩ: Mẹ kiếp! Thế quái nào người phụ nữ này có thể khiến anh trở nên hèn mọn như vậy!