Chương 19

“Mộc Mộc, ngươi đang ở đâu vậy?” Lâm Tử Lạc cười tủm tỉm hỏi, “Ta mang điểm tâm Nam Cương tới cho ngươi nè, có muốn ăn chung với ta hay không?”

Hai ngày trước Lâm Tử Lạc đến chợ ở chân núi Côn Luân, hì hục tìm qua một số cửa hàng, cuối cùng thì hắn cũng tìm được điểm tâm Nam Cương, tính ra thì cũng không phải việc gì khó khăn lắm. Bạch Mộc nghe thấy có điểm tâm, cũng có chút cao hứng, nàng nói: “Được đó nha, ta đang ở chủ viện, sẽ lập tức trở về đây.”

Nàng buông hai mặt kính xuống, nhìn Diệp Dục lẳng lặng đứng ở một bên, không hề có dấu hiệu muốn tiếp tục đi lên phía trước, mà ngoái đầu lại nhìn nàng.

Bạch Mộc cảm thấy có chút kỳ lạ, lúc này mới nhớ ra nàng chưa có đưa bữa sáng cho hắn, nên liền nhanh nhanh chóng chóng đưa hộp đồ ăn ra cho hắn, hỏi: “Ngươi muốn ăn bữa sáng không?”

Diệp Dục trầm mặc trong chốc lát, sau đó chậm rì rì mà vươn tay ra nhận lấy hộp đồ ăn.

Cái này đúng là một sự tiến bộ rất lớn, nhưng ở trong đầu của Bạch Mộc hiện tại đều là điểm tâm Nam Cương ngọt ngào, cho nên nàng vội vàng cáo biệt Diệp Dục rồi nhanh chân chạy biến đi mất.

Diệp Dục một mình đứng ở dưới những tán cây lớn, ánh mặt trời đầu xuân trong trẻo, hắn lại có vẻ có chút vắng lặng. Sau một lúc lâu, hắn mới mở hộp cơm ra. Bên trong là điểm tâm nhỏ hình con thỏ trông thập phần đáng yêu, hắn nếm một miếng, là nhân bánh đậu, thật ngọt.



*

Lâm Tử Lạc ôm Bạch Mộc vào trong lòng ngực, đầu lưỡi của hắn câu lấy đầu lưỡi của nàng mà điên cuồng hôn lấy, hơi thở của hai người bọn họ dây dưa không dứt, hôn cũng hết sức triền miên. Đầu lưỡi của Lâm Tử Lạc quấy đảo bên trong khoang miệng của Bạch Mộc, mυ"ŧ mát chỗ nước bọt cùng đầu lưỡi của nàng, hắn hôn rất sâu, tựa như muốn vào tận sâu bên trong cổ họng của Bạch Mộc vậy. Điều này khiến cho Bạch Mộc không tự chủ được mà vô thức phát ra một vài tiếng rêи ɾỉ nhỏ đáng thương.

Lâm Tử Lạc lúc này giống như là chỉ muốn chiếm hữu lấy đôi môi của Bạch Mộc làm của riêng vậy, hắn mạnh bạo mυ"ŧ lấy đầu lưỡi rụt rè của nàng. Tay hắn cũng rất thành thật, đặt ở trên eo của Bạch Mộc, yêu thích không muốn buông tay mà sờ soạng khắp nơi từng chút lại từng chút một.

Tính đến nay thì bọn họ cũng đã nửa tháng chưa làm qua rồi, công pháp ở bên trong thân thể của Bạch Mộc sau khi tiếp xúc với nam nhân liền bắt đầu luân chuyển, chính vì như thế cho nên, phía dưới của nàng bây giờ liền chảy ra một chút dịch.

Mãi đến khi bọn họ chịu tách nhau ra thì đôi môi hồng hào, xinh đẹp của Bạch Mộc đã có chút sưng lên rồi, hồng hồng, có hơi đau, nàng dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, nhỏ giọng hỏi Lâm Tử Lạc: “Điểm tâm của ta đâu?”

Lâm Tử Lạc một lần nữa ôm nàng vào trong lòng ngực rắn chắc của mình, sau đó lại đặt cái túi Càn Khôn lên chỗ ở giữa hai chân của nàng. Hắn lấy ra một túi điểm tâm nhỏ từ bên trong túi Càn Khôn, món đồ ăn ngon lành đó được bọc kín ở trong một lớp giấy dầu, vẫn còn rất nóng hổi. Mở gói giấy dầu ra, không gì khác mà chính là bánh sữa thơm giòn.

Bạch Mộc cắn một miếng bánh sữa, sữa bò nóng bên trong nhanh chóng chảy vào bên trong khoang miệng của nàng, hương vị ngọt ngào mềm mềm mang theo độ ấm vừa phải, quả thực là món ngon có một không hai. Lâm Tử Lạc nhân lúc Bạch Mộc không để ý, một bàn tay của hắn ôm lấy eo nàng, một cái tay khác lại âm thầm đi xuống phía dưới, lặng lẽ vén váy của nàng lên sờ sờ cái động huyệt nhỏ mê người của nàng, nó không quá ướt, chỉ hơi hơi ươn ướt một chút thôi. Hắn ung dung nhẹ nhàng đùa giỡn mà nhéo huyệt của nàng, ngay lập tức liền cảm nhận được huyệt đạo đang không tự giác được mà co rút lại. Bạch Mộc không được tự nhiên mà khẽ động đậy rồi kẹp chân lại, đôi chân mềm mịn quyến rũ cứ như vậy mà kẹp tay hắn lại ở bên trong.