Chương 34

Bạch Mộc chỉ tung ra một kiếm duy nhất.

Không ai nhìn ra được nàng đã xuất kiếm như thế nào, cũng không ai có thể nhìn thấy được Ngưng Phong đã dùng cách nào để có thể xuyên qua chỗ rừng đào rậm rạp ấy mà trực tiếp đánh thẳng vào vùng cổ của Bùi nhan. Nhưng lại ở ngay khoảnh khắc đấy mà dừng trong nháy mắt, thắng bại đã phân rõ.

Phùng Xuân của Bùi Nhan vẫn còn đang ở trạng thái ra khỏi vỏ, nhưng mục tiêu đã không còn ở trước mặt nữa. Nàng ta cũng chỉ đành chậm rãi nói một câu: “Ta thua rồi.”

Bạch Mộc thu hồi thanh kiếm, chắp tay nói: “Đa tạ.”

Nàng nhìn biểu tình ảm đạm của vị tiểu cô nương ở trước mặt, do dự một chút, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà nhỏ giọng nói riêng với nàng ta, “Lần sau, vào thời điểm đó, ngươi hãy cố gắng giảm bớt số lượng cây đào sẽ xuất hiện ra đi, và đồng thời gia tăng tính sắc bén của nó... Ngươi thực sự rất mạnh.”

Đôi mắt của tiểu cô nương đó nghe thấy vậy thì lập tức sáng lên một chút, lớn tiếng đáp: “”Dạ!!”

Sau khi đáp lời được một lúc, nàng ta tựa hồ lại có chút xấu hổ mà dính sát lấy người của Bạch Mộc, nhẹ giọng hỏi: “Bạch cô nương, kiếm pháp của ta ngoài chỗ ấy ra thì còn chỗ nào cần điều chỉnh nữa hay không?”

*

Thời điểm Bạch Mộc nói xong chuyện với Bùi Nhan thì lập tức nhanh nhẹn nhảy xuống lôi đài chiến đấu, trận đấu bên kia của Lâm Tử Lạc cũng đã kết thúc rất nhanh. Bởi vì người thi đấu là Diệp Dục, lôi đài bên cạnh có rất nhiều người xúm lại vây xem để thêm phần học tập. So với Bạch Mộc có chút tùy ý, lấy tốc độ để đánh thắng các đường kiếm pháp của đối phương thì Diệp Dục lại làm theo cách làm chính thống , nội lực lạnh băng, khá là phù hợp với những người mới muốn quan sát học tập.

Bạch Mộc vất vả trèo qua lôi đài bên cạnh, vừa giương mắt thấy cảnh tượng ở đấy, đồng tử của nàng thoáng chốc đã co rút lại trong nháy mắt.

Nàng thật sự không thể nghĩ rằng hai cái con người ở trước mắt này lại có thể đánh nhau tới mức như vậy, Lâm Tử Lạc như là động chân hỏa, bùa chú liên tục bốc cháy và nổ mạnh, không cần thời gian chuẩn bị trước mà cứ thế phóng ra bên ngoài, lại cùng kiếm khí lạnh băng của Diệp Dục va vào nhau, tạo ra các vụ nổ mạnh trong phạm vi nhỏ. Diệp Dục rõ ràng vẫn chưa dùng hết sức lực, hắn ta thậm chí còn chẳng thèm rút kiếm ra, hắn ta bình tĩnh cứ như là đang chơi trò chơi mèo vờn chuột vậy, hắn ta dùng kiếm khí rút cạn bùa chú cùng thể lực của Lâm Tử Lạc. Hắn ta mặc dù chỉ đứng im một chỗ, nhưng lại có thể ép Lâm Tử Lạc không thể không móc toàn bộ bùa chú của mình ra để đánh với hắn ta.



Bạch Mộc nhìn về phía Diệp Dục với cặp mắt vô cùng kinh ngạc và khó tin – hắn ta tuy rằng là một kẻ vô cùng lạnh lùng, nhưng đồng thời cũng lại là một kẻ vô cùng có phong độ, trước giờ hắn ta cũng chưa từng nhắm vào ai quá mức giống như ngày hôm nay, thực sự là hắn ta đã khiến cho trận đấu này trở thành một cảnh tượng cực kỳ khó coi luôn rồi.

Ngay trước tầm mắt của bọn họ, chỉ cần một cái chớp mắt qua đi, ở giây tiếp theo thanh kiếm của Diệp Dục đã được rút ra khỏi bao kiếm từ lúc nào, và giờ đây nó lại đang nằm im lặng ở trên cổ của Lâm Tử Lạc.

“Ngươi thua rồi.” Hắn ta nhàn nhạt nói

Sắc mặt của Lâm Tử Lạc lúc kết thúc trận đấu vẫn vô cùng khó coi, toàn thân của hắn ta đều đã bị kiếm khí của Diệp Dục tạo ra vô số các vết thương lớn nhỏ ở trên người, ngay cả trên khuôn mặt cũng bị thương, máu chảy ra ngoài, Bạch Mộc thấy thế liền vội vội vàng vàng chạy tới dìu hắn một tay. Lâm Tử Lạc thuận thế liền ôm lấy cánh tay của Bạch Mộc, cọ cọ cái trán đầy vết thương của mình vào quần áo của nàng như đang làm nũng.

“Mộc Mộc a, ta đau quá đi mất.” Lâm Tử Lạc vừa ngồi xuống vừa nói.

Bạch Mộc nhanh chóng lấy từ trong túi càn khôn ra một ít nước thuốc để giúp hắn băng bó vết thương, nàng khó chịu rồi lên tiếng mắng hắn vài lời: “Ngươi bị ngốc đấy à? Tại sao lại cứ phải thua kém thiệt hơn với cái tên Diệp Dục kia làm gì? Là do ngươi không muốn nhận thua trước mặt hắn ta hãy sao?”

“Đâu có, là do trước khi thi đấu hắn ta đã đi tới khıêυ khí©h ta trước chứ bộ.”

“Hắn ta khıêυ khí©h ngươi cái gì?” Bạch Mộc đem cái khăn vải đã tẩm thuốc ấn lên trên miệng vết thương của Lâm Tử Lạc.

Lâm Tử Lạc đem cằm đặt lên trên hõm vai của nàng, đôi tay hư hỏng bắt đầu tìm cách bao bọc lấy toàn bộ thân thể của nàng, ánh mắt của hắn nhìn về hướng của Diệp Dục đang ở phía xa xa kia mà nở một nụ cười ranh ma.

“Hắn ta khıêυ khí©h ta cái gì á?” Lâm Tử Lạc cười một điệu cười ngả ngớn rồi nói “Haizzz, ta cũng chẳng nhớ rõ nó là cái gì nữa.”