Chương 2: Vì sao hắn lại hút gay

Cuối tám tháng, nắng vẫn rất gắt.

Hai ngày trước trời mới đổ mưa, trong không khí thoảng mùi bùn đất mằn mặn, ánh mặt trời phủ lên vạn vật một tầng sáng vàng.

Hành lý ký gửi còn chưa tới.

Úc Thời Nam tính định đến ký túc xá của mình nhìn coi một chút.

Tầng sáu, không có thang máy.

Người ở tầng một toàn dân đi ba bước thở hai hơi.

Úc Thời Nam gõ cửa.

Không ai đáp.

Cậu dùng sức gõ cửa.

Vẫn không ai đáp.

Xem ra đều không ở đây.

Úc Thời Nam cắm chìa khóa vào ổ.

“Cạch——”

Cửa chậm rãi bị đẩy ra.

Trong quá trình bò từ tầng một lên tầng sáu, Úc Thời Nam nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng sau khi mở cửa.

Trong đó có tất và qυầи ɭóŧ vứt loạn, tàn thuốc và đầu lọc bừa bãi trong góc, chỉ không nghĩ tới……

Sạch sẽ.

Đúng vậy, nội thất trong ký túc xá rất ít, quần áo ngoài hầu như không có, thay vào đó là những thiết bị vận động nhiều như lông trâu —— tạ tay, tạ chân, kéo cơ, luyện múi bụng……

Úc Thời Nam nhìn chiếc tạ tay nặng 25kg sau cánh cửa, không cầm lòng được liên tưởng đến những lời bạn tốt mới nói trong điện thoại khi nãy, cậu hít sâu một hơi.

Lỡ có xảy ra mâu thuẫn gì……

Khả năng cả người lẫn hành lý đều bị đóng gói quăng ra ngoài.

Ngày tháng ăn nhờ ở đậu quả nhiên không dễ chịu.

Úc Thời Nam yên lặng đặt ba lô của mình về vị trí.

Đây là ký túc xá bốn người, cách bày trí trên là giường dưới là bàn.

Bên trái là phòng tắm độc lập, bên phải là bồn rửa mặt, cuối phòng có ban công, bên trong treo các loại quần áo phơi nắng.

Úc Thời Nam thu dọn qua mặt bàn.

Lấy ống đựng bút từ trong ba lô, nheo mắt cẩn thận điều chỉnh vị trí đặt nó, tiếp theo lấy di động xem thời gian.

Hành lý đã gửi tới rồi, chẳng qua vẫn chưa đưa đến, Úc Thời Nam tính định đến căng tin vừa ăn vừa chờ.

Đây chính là tầng cao nhất.

Cũng không biết nhiều đồ như vậy phải dọn tới khi nào.

Úc Thời Nam thở dài.

Tuy nói buồn vui của nhân loại không ai giống ai, nhưng nếu lúc này có người có thể đồng cảm với Úc Thời Nam, vậy cũng chỉ có thể là Hoắc Chu bị đồn đại là một kẻ cuồng bạo.

*

“Tuýt ——”

Tiếng còi quanh quẩn ở hồ bơi.

“1 phút 50 giây 88, Hoắc Chu, cậu chậm rồi.” Người nói là Trần Thanh Phàn, chung ký túc xá với Hoắc Chu.

Hai người học chung trường từ khi lên cấp ba, sớm đã lấy được giấy chứng nhận kiện tướng cấp quốc gia, cùng nhau tham dự các kỳ thi đấu lớn lớn bé bé ít cũng đến bảy, tám chục lần, nói là tình đồng chí cách mạng cũng không quá.

“Ê, nghĩ gì vậy?” Trần Thanh Phàn trêu ghẹo.

“Phiền.” Hoắc Chu tháo kính bơi, dùng khăn tùy ý lau nước trên người rồi vắt lên vai, tu ừng ực một chai nước lạnh, cuối cùng bóp dẹp nó ném vào thùng rác.

Trần Thanh Phàn nhướng mày nhìn hắn: “Tuy hai ta quen biết nhiều năm, nhưng không thể không nói vóc người này của cậu……”

Hoắc Chu nhíu mày: “Chán sống rồi đúng không?”

“Ấy ấy, sao lại nói vậy.” Trần Thanh Phàn chân chó.

“Tôi chỉ đột nhiên nhớ tới sinh viên nghệ thuật mấy hôm trước bị cậu cự tuyệt thôi.” Cậu ta ngứa mồm thò lại gần, “Tôi nghe nói người ta tỏ tình với cậu ngay trên sân khấu biểu diễn, kết quả cậu không thèm để ý đến người ta?”

“Làm trò trước mặt bao người thổ lộ với tôi, còn không phải vì muốn đứng trên đỉnh đạo đức bắt chẹt tôi sao?” Hoắc Chu nghiêng đầu vỗ tai, lườm Trần Thanh Phàn, “Hơn nữa tôi không thích nam, cậu hẳn đã biết.”

“Chuyện này tôi quên sao được?” Trần Thanh Phàn bá cổ hắn, “Luận thẳng nam ai thẳng hơn Hoắc Chu nhà ta? Người anh em, tôi chỉ tò mò, vì sao cậu lại hấp dẫn gay 0 đến vậy?”