Chương 1: Thành phố A

"Thẻ học sinh".Ngay lúc xe bus mở cửa, hơi lạnh của điều hoà liền bao trùm lên người Hứa Mi Quân, cơ thể vốn đang nóng bức bị hạ nhiệt độ đột ngột, ngưng tụ thành từng giọt nước nhỏ.

Cô không thích cảm giác này, chỉ thấy cô cau mày lấy thẻ học sinh từ trong túi ra.

Trên xe có rất nhiều người, học sinh, trẻ em, người già, thanh niên, ai cũng đang làm việc của mình. Hứa Mi Quân thích quan sát họ, điều này rất hữu ích cho việc vẽ tranh của cô.

Hứa Mi Quân có khuôn mặt của một cô gái ngoan, làn da mỏng, da thịt mềm mại, môi đỏ răng trắng, trên trán cô lúc này có một tầng mồ hôi mỏng, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tinh xảo.

Đôi mắt cô lấp lánh, mái tóc dài xoã xuống ngang vai để lộ chiếc cổ trắng nõn. Người trên xe không khỏi nhìn cô thêm vài lần, nhưng Hứa Mi Quân đã sớm quen với việc này.

Cô lấy chiếc tai nghe và đeo vào tai, nhắm mắt ngủ gục bên cửa sổ.

Xe đã đến điểm đến, trạm B.

Hứa Mi Quân xuống xe, lại cau mày nhìn địa chỉ Hứa Diệp đưa cho mình. Cô ngẩng đầu nhìn, xung quanh là những toà nhà cao tầng khiến người ta cảm thấy khó thở, cô không thích nơi này.

Cha của Hứa Mi Quân đã tái hôn vào tháng 4 năm nay, đối tượng là Lâm Hải Tình "hổ mặt cười"*, với cậu con trai nhỏ hơn Hứa Mi Quân 1 tuổi - Lâm Lâm. Vì tái hôn nên Hứa Diệp mua một căn nhà mới lớn hơn ở một thành phố khác.

Ban đầu Hứa Mi Quân thích Lâm Hải Tình vì bà ta trông hiền lành tốt bụng, nhưng khi không có Hứa Diệp ở đó, Lâm Hải Tình mới lộ bộ mặt thật, bà không nấu ăn cho Hứa Mi Quân, không cho cô ngồi chung xe với bọn họ, nói ba câu thì hai câu là chế giễu Hứa Mi Quân. Tại sao? Bởi bà ta muốn con trai mình thừa kế tài sản của Hứa Diệp.

So với mẹ mình, Lâm Lâm rất thích Hứa Mi Quân, cái gì tốt cậu đều chia cho Hứa Mi Quân, luôn bảo vệ cô.

Nhưng hiện giờ, Hứa Diệp nói với Hứa Mi Quân rằng ông không thể đi đón cô và để cô trở về "nhà" một mình. Tất nhiên, đối với Hứa Mi Quân đó hoàn toàn không phải là "nhà".

"Thật là một người ba tốt." - Hứa Mi Quân thì thầm.

Hứa Mi Quân bắt taxi đến "ngôi nhà" mới của mình. Đây là khu biệt thự, mỗi toà biệt thự đều độc lập và được thiết kế theo sở thích của gia chủ, có căn mang phong cách Trung Hoa, có căn kiểu Châu Âu... Nhà của Hứa Diệp nằm ở giữa khu biệt thự, đó là một toà nhà nhỏ kiểu phương Tây rất lộng lẫy. Thoạt nhìn thì đó là ý tưởng của Lâm Hải Tình, cực kỳ quê mùa.

Hứa Mi Quân nhập mật khẩu đi vào trong, ngoài ý muốn là trong nhà chẳng có ai. Phong cách của phòng khách cũng rất tục tĩu với ghế sofa màu vàng, bàn cafe màu vàng, rèm cửa sổ sát sàn màu vàng cùng một bức ảnh cưới khổng lồ được đóng trong khung ảnh khổng lồ cũng màu vàng. Hứa Mi Quân rùng mình khi nhìn thấy nụ cười của Lâm Hải Tình trong đó.

Phòng của Hứa Mi Quân ở tầng 2, cô không muốn nhìn tiếp màu vàng quê mùa kia nên mau chóng mở cửa bước vào, Lâm Hải Tình vẫn chưa tốt đến mức dọn dẹp phòng ốc giúp cô.

Căn phòng sơn màu xanh lam, màu yêu thích của Hứa Mi Quân, bày biện đơn giản một chiếc giường và một chiếc bàn. Tất cả đều giống với căn phòng lúc trước của cô, vừa nhìn là biết Lâm Hải Tình sắp đặt.

"Không tệ.”

Hứa Mi Quân nhướng mày đánh giá căn phòng, một ngày bôn ba cuối cùng cũng dừng lại, Hứa Mi Quân ném mình lên giường, không lâu sau, cô nghe thấy tiếng động ở tầng dưới.

* hổ mặt cười: chỉ người nham hiểm, khẩu Phật tâm xà.