Chương 7: Cười

Hứa Mi Quân ngây ra, sau khi nhận ra đó là tiếng cười của Hạ Huấn Triết, liền quay đầu lại, cậu không hệ nhìn Hứa Mi Quân, mà là nhin đề bài, Hứa Mi Quân phút chốc không rõ là cậu đang cười cô, hay đang cười đề bài. Cô ngồi thẳng dậy với vẻ mặt khó hiểu.Tiết học buổi sáng trôi qua nhanh chóng, buổi trưa Hứa Mi Quân hẹn bọn Lý Tình cùng nhau ăn trưa, họ chọn một quán ăn Trung.

Trong khi bốn người đang thưởng thực bữa ăn, Hứa Mi Quân nhìn thấy Hạ Huấn Triết cũng đến quán này, vốn dĩ không có gì là lạ, nhưng khi Hạ Huấn Triết trông thấy cô, trên mặt lại hiện lên một nụ cười thoáng qua, nhưng nụ cười đó thật sự lướt qua quá nhanh, Hứa Mi Quân vẫn chưa kịp phản ứng lại đã biến mất, cô lại là một mặt bối rối.

Sau bữa trưa, mọi người đều trở lại lớp học. Hứa Mi Quân nhìn chằm chằm Hạ Huấn Triết, cân nhắc xem có nên hỏi cậu không.

"Này, cái đó."

Hạ Huấn Triết liếc cô một cái, không nói gì, Hứa Mi Quân nói tiếp.

" Cậu gặp chuyện gì buồn cười à, trông cậu rất vui." Cô vẫn không dám hỏi thẳng.

" Ừ, có người rất thú vị." Ánh mắt Hạ Huấn Triết nhìn cô đem theo ý cười.

"Ai vậy?"

Hạ Huấn Triết không nói nữa, vùi đầu vào khuỷu tay. Hứa Mi Quân tựa hồ trong lòng đã có đáp án, nhưng không chắc có phải không, cũng để ở trong lòng không nghĩ tới nữa.

Tiết học buổi chiều cũng trôi qua nhanh chóng, ngày đầu khai giảng bao giờ cũng rất thư thả, nên các cô gái của phòng 401 quyết định "vượt ngục" ra ngoài tận hưởng chút. Họ quyết định đi ăn một bữa thịnh soạn rồi đi hát karaoke.

Họ chọn nhà hàng buffet hải sản - Hải Đức Lầu. Hải Đức Lầu nổi tiếng ở thành phố A với những món ăn ngon, dù là người bản địa hay người bên ngoài đến du lịch, nhất định phải ghé qua một lần.

May là hôm nay không phải ngày lễ, bốn cô gái xếp hàng không bao lâu liền được vào trong. Đây là lần đầu Hứa Mi Quân đến, ngắm nhìn nhà hàng khổng lồ, cô thậm chí còn không biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng ba vị còn lại đã quen thuộc, Hứa Mi Quân đi đến khu hải sản, từng đĩa màu vàng kim đựng đầy bề bề, tôm càng, tôm hùm đất, tôm hùm Úc... Mỗi loại đều có màu sắc hấp dẫn, Hứa Mi Quân nuốt nước bọt, cầm kẹp bắt đầu lấy đồ ăn.

Không biết qua bao lâu, cô cuối cùng cũng dừng lại, cúi đầu nhìn đĩa của mình đã chất đầy đến mức sắp tràn ra ngoài, Hứa Mi Quân vội trở về chỗ của họ.

Có một điều mà Hải Đức Lầu làm vô cùng tốt, đó chính là nhân viên phục vụ sẽ treo biển ở mỗi bàn bên trên viết "chỗ này có người", như vậy dù mọi người có rời đi thì cũng sẽ không ai đến ngồi vào chỗ của bạn.

Khi Hứa Mi Quân về chỗ ngồi, ba người kia vẫn chưa quay lại, trên bàn vuông có đặt bốn nồi nhỏ, mỗi người một chiếc.

Hứa Mi Quân đem những thứ vừa lấy thả vào nồi nấu trước, cô thích ăn cay nên gọi nồi vị cay tê, nước lẩu màu đỏ sủi bọt dưới sự tác động của bếp từ, mùi thơm của tôm hoà quyện với vị ớt cay tràn vào khoang mũi của Hứa Mi Quân.

"Ục~" Hứa Mi Quân nghe thấy âm thanh này liền nhanh chóng nhìn xung quanh, xác định không có ai mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếng bụng kêu như chuông báo động, như nói với cô rằng.

" Chín rồi chín rồi! Mau ăn đi!" Hứa Mi Quân gắp một con tôm đã chín cắn một miếng, nước lẩu cay tê tứa ra, thịt tôm ngọt mềm, nấu vừa tới. Khoảnh khắc đưa nó vào miệng, Hứa Mi Quân cảm thấy ngon quá đi mất! Ngon đến mức cô muốn rơi nước mắt!

Ăn chưa được mấy miếng, các chị em đã quay lại, Hứa Mi Quân thấy trên tay mỗi người có ba, à không, bốn chiếc đĩa, đĩa nào cũng đầy ắp hải sản, nhìn lại mình, haha, quá yếu quá yếu, cô lắc đầu.

"Các cậu không sợ ăn không hết à?" Hứa Mi Quân hỏi.

"Tớ đói, khi đói tớ cảm giác như mình có thể ăn hết tất cả món ngon trên đời." Lý Tình lắc lắc một con bề bề.

"Nhưng mỗi lần ăn chưa nổi một nửa đã no rồi." Cố Cẩm Tâm cười nói.

"Đúng vậy, rõ ràng biết ăn không hết, nhưng không kiềm chế được bản thân." Cố Cẩm Phàn nhìn đĩa của mình, ban đầu Hứa Mi Quân còn tưởng rằng Cố Cẩm Phàn là thục nữ nhất, ít nói nhất, nhưng ở cùng mới biết hoá ra cũng là người hài hước.

Lúc này, một anh phục vụ bước đến.